Không chỉ mỗi Hà Chí Quân buồn bực, mà Khương Bạch cũng rất buồn bực.
Anh tự hiểu lấy bản thân, tuy anh có một chút thiên phú tài hoa ở kỹ thuật diễn, tạm thời cũng có thể tính là một diễn viên ưu tú, nhưng trong cái giới này, người ưu tú có thiên phú có tài hoa thì chỗ nào cũng có, anh có thể nổi bật lên trong số những người này hay không ——
Ngoại trừ may mắn, còn lại thì chủ yếu quyết định bởi nhân mạch và bối cảnh.
Một số người sinh ra đã giàu có và quyền quý, và họ vừa sinh ra đã vượt trội hơn những người khác, xuất thân của họ có thể mang đến nhân mạch và tài nguyên vô cùng vô tận.
Người nào có xuất thân bình thường thì mỗi một bước đi chỉ có thể dựa vào bản thân.
Đây cũng là lý do người mới vào nghề đều chỉ muốn vào công ty lớn, bởi vì công ty lớn có nhân mạch, có tài nguyên, lưng dựa công ty lớn, thì cơ hội nổi bật càng nhiều hơn. Anh giải nghệ đã 5 năm, chặt đứt mọi liên hệ với những người trong giới, còn chẳng có công ty hậu thuẫn phía sau thì lấy đâu ra tài nguyên và nhân mạch.
Tư bản nguyện ý đầu tư một người, nhất định là do người này có thể mang đến lợi ích thật lớn cho bọn họ.
Khương Bạch để tay lên ngực tự hỏi, mình đã giải nghệ 5 năm rồi, tuy rằng vẫn còn có chút lưu lượng và nhiệt độ, nhưng lại không thể mang lại thu nhập thực tế, liệu nó có thể hỗ trợ doanh thu phòng vé hay không rõ ràng là một ẩn số.
Số tiền đầu tư cho một bộ phim bom tấn có thể lên tới mấy trăm triệu, mà bộ phim bom tấn này còn là do Quách đạo ôm thầu, phí đầu tư cho nó chỉ có hơn chứ không ít.
Một khi đã chi thì con số có giá trên trời.
Tư bản nào mà chịu chơi dữ vậy, dám chỉ định một nghệ sĩ đã giải nghệ làm nam chính phim bom tấn? "Sản xuất Hà, ngài có tiện lộ ra thông tin của nhà đầu tư không?" Khương Bạch hỏi.
Hà Chí Bình nghĩ nghĩ, nhà đầu tư bên kia cũng không nói không được để lộ ra tin tức, liền nói thẳng: "Anh có biết Tần gia ở Kinh Thị chứ? Người của Tần gia đầu tư, không phải dùng danh nghĩa công ty mà là dùng danh nghĩa cá nhân để đầu tư, nói không chừng là bạn anh đấy..."
Kinh Thị... Tần gia...
Tần......
Chẳng lẽ là!!!
Khương Bạch theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía căn phòng ở lầu 2 nào đó.
Trong điện thoại, giọng của Hà Chí Bình lại vang lên: "Anh Khương này, anh thấy lúc nào thì rảnh tới đây ký hợp đồng? Các vai khác đã chọn xong hết rồi, chỉ chờ vai chính đến là có thể khởi máy quay ngay!"
Ngụ ý là chỉ chờ mỗi Khương Bạch tiến tổ.
Khương Bạch siết lấy di động.
Có thể bắt được vai chính trong phim mới của Quách đạo đối với bất luận kẻ nào mà nói thì đó chính là một cơ hội rất tốt. Anh giải nghệ 5 năm, nếu sử dụng nhân vật này để comeback thì nhất định có thể thu được rất nhiều sự chú ý.
Nhưng mà ——
Khương Bạch hít sâu một hơi.
Ân tình này quá lớn, anh không nhận được.
"Xin lỗi..." Khương Bạch từ chối Hà Chí Bình.
Hà Chí Bình ngẩn ngơ, tất nhiên là không ngờ tới sẽ có người từ chối diễn phim của Quách đạo, mà còn là vai chính nữa chứ.
Phải biết rằng, phim điện ảnh của Quách đạo từ trước đến nay đều là một cái bánh nướng lớn mà người trong giới tranh nhau giành lấy.
Đừng nói tới mấy tiểu sinh tiểu hoa đang nổi, ngay cả những diễn viên gạo cội, ảnh đế, ảnh hậu lâu năm cũng sôi nổi, ngóng trông có thể hợp tác cùng Quách đạo.
Với bộ điện ảnh mới này, tin tức Quách đạo muốn quay phim mới vừa truyền ra thì các công ty của những minh tinh đang nổi đã gọi điện thoại tới tấp, xin một chân hợp tác cùng. Ngay cả sư đệ của Khương Bạch, cái người tên là Chu Cảnh Thâm, công ty quản lý của hắn đã liên hệ với ekip của Quách đạo rất nhiều lần chỉ để lấy một slot casting cho vai nam phụ 3.
Ai ai cũng giành nhau tranh lấy cái bánh nướng lớn, hôm nay hắn đặt ở trước mặt Khương Bạch mà Khương Bạch lại dám từ chối!!!
Hà Chí Bình khϊếp sợ đến nỗi đầu óc ong ong cả nửa ngày mới bình tĩnh lạ được.
"Anh có muốn suy nghĩ lại không? Phim của Quách đạo dù là doanh thu phòng vé hay danh tiếng, người trong nghề hay khán giả đánh giá đều rất cao..." Hà Chí Bình còn định khuyên nhủ Khương Bạch.
Khương Bạch cười: "Tôi biết chứ, tôi và Quách đạo đã từng hợp tác qua, cũng đã xem không ít tác phẩm của Quách đạo, ông ấy là một đạo diễn xuất sắc, tôi cũng rất muốn hợp tác cùng ông ấy lần nữa, nếu có nhân vật thích hợp thì tôi sẽ nỗ lực giành lấy... Nhưng mà, tôi không muốn dùng phương thức này để hợp tác cùng Quách đạo." Tuy Khương Bạch không nói rõ, nhưng Hà Chí Bình đã hiểu ra, ý của Khương Bạc là không muốn mang vốn vào đoàn.
Hà Chí Bình không biết nên nói cái gì cho tốt.
Hắn tiếp xúc không ít người trong giới, người ta vì muốn mang vốn vào đoàn mà tìm mọi cách để có quan hệ tốt với tư bản, thậm chí có người còn bán đứng chính mình.
Khương Bạch thì ngược lại, tư bản chủ động tìm tới cửa, anh ta nói không cần thì không cần ——
Cũng không biết nên nói anh ta có nghĩa khí, hay là nói anh ta không biết thức thời đây!
Quên đi, anh ta không muốn quay thì mình cũng không thể ép người ta quay được!
Hà Chí Bình không tiếp tục khuyên Khương Bạch nữa, hắn nói khách sáo vài câu rồi cúp điện thoại, hắn còn phải tranh thủ đem tin tức báo lại cho Quách đạo và bên nhà đầu tư.
Cũng không biết bên nhà đầu tư có giận chó đánh mèo bọn họ hay không nữa. Nếu bọn họ chỉ rút vốn thì còn được, dù sao thì chiêu bài sống Quách đạo vẫn còn ở đó, bọn họ không lo tìm không ra nhà đầu tư.
Chỉ là sợ bên nhà đầu tư kia giận chó đánh mèo, không chỉ rút vốn mà còn uy hϊếp người khác không được đầu tư ——
Vì cái hạng mục này mà bọn họ đã dành thời gian rất lâu, đặt rất nhiều tâm huyết vào nó, không thể để nó thất bại như vậy được!
Haiz...
Bên kia, Hà Chí Bình sứt đầu mẻ trán liên hệ người.
Bên này, Khương Bạch ở trong sân ngây người một hồi lâu, mới đi lên lầu.
Anh không về phòng mình, mà là đi đến trước cửa phòng Tần Đông Việt, nhìn trong phòng hắn vẫn còn bật đèn, anh gõ cửa, "Tiểu Tần, tôi vào được không?"
Trong phòng, Tần Đông Việt đang xử lý văn kiện, nghe được giọng của thần tượng, hắn không chút nghĩ ngợi liền bỏ ngang chiếc mail đang viết dang dở, đôi mắt chờ mong nhìn về phía cửa, "Bạch Bạch, vào đi." Khương Bạch đẩy cửa vào, đầu tiên anh hỏi thăm vết thương của Tần Đông Việt, xác định Tần Đông Việt không sao mới chậm rãi nói: "Tôi vừa mới nhận được một cuộc điện thoại..."
Lúc anh nói chuyện, đôi mắt gắt gao nhìn thẳng vào Tần Đông Việt.
Tần Đông Việt nhận thấy được thần tượng đang nghiêm túc nên cũng đàng hoàng lại, hỏi: "Điện thoại gì?"
"Là một lời mời diễn phim điện ảnh! Đạo diễn của phim là Quách đạo mà tôi đã từng hợp tác cùng, ông ấy đang chuẩn bị quay một bộ phim mới, có nhà đầu tư đầu tư điện ảnh của ông ấy, rồi chỉ tên tôi làm vai chính, nhà đầu tư họ Tần..." Khương Bạch hít sâu một hơi, anh hỏi thẳng Tần Đông Việt: "Nhà đầu tư là cậu phải không?"
Tần Đông Việt: "..."
Rồi xong, thần tượng biết hết rồi!
Trình Bác Dương làm ăn kiểu gì vậy, không phải mình đã nhấn mạnh là dùng danh nghĩa cá nhân đầu tư điện ảnh sao, kiểu đầu tư như thế thông thường đều được giấu danh tính, thế sao thần tượng lại biết được! Tần Đông Việt hoảng hết cả hồn, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ trấn định gật gật đầu, "Là em, công ty trong nhà có từng đọc qua kịch bản phim này, chất lượng tác phẩm của Quách đạo từ trước đến nay không tệ, danh tiếng phòng vé đứng đầu, có thể mang lại rất nhiều lãi, em cũng là vì suy xét đến ích lợi mới quyết định đầu tư..."
"Còn việc chỉ định anh làm vai chính..." Tần Đông Việt dừng một chút, nói: "Anh từng đoạt giải Nam chính xuất sắc nhất của Kim Ngọc Lan, kỹ thuật diễn lại tốt. Anh vừa comeback mấy tháng nay thôi mà lưu lượng và độ đề tài vẫn luôn rất cao, độ hot của bản thân lại vừa đủ..."
Tần Đông Việt muốn nói, sở dĩ hắn ựa chọn Khương Bạch làm vai chính hoàn toàn là do góc nhìn của một nhà đầu tư.
Nhưng nhìn vào đôi mắt của thần tượng, câu nói kế tiếp của hắn kẹt cứng ngay họng. Hắn không muốn lừa thần tượng nữa!
Mặc kệ thần tượng có giận hay không, hắn cũng không muốn nói dối thần tượng nữa đâu!
Tần Đông Việt lật mặt ngay, "Mấy này là em xạo hết đó!"
Dưới ánh mắt bất ngờ của Khương Bạch, hắn nói từng câu từng chữ: "Em chọn anh làm vai chính là bởi vì em thích anh, không phải là thích giữa fan và thần tượng..."