Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn

Chương 71



[Truyện chỉ được đăng tại:

Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69

và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]

-----------------------------------------------------------------------------------

Thích Gia Hứa lại bắt đầu dựng lều.

Sở dĩ nói là lại, bởi vì cậu ta từng lung tung đồng ý nói mình có thể dựng lều.

Chỉ là khi nãy cậu ta đứng cách Lăng Thanh quá xa, cũng không nhìn kỹ rốt cuộc hắn đã làm gì, cho nên bây giờ không biết cái lều này nên dựng như thế nào tiếp mới phải.

Lăng Thanh học theo bộ dáng của cậu ta lúc nãy, đứng sau lưng cậu mà chỉ huy cậu ta nên dựng lều sao mới đúng.

"Cậu không dựng lều chung với tôi à?" Thích Gia Hứa bất mãn nói: "Đây cũng đâu phải lều của một mình tôi đâu!"

Lăng Thanh chỉ chỉ phần lều mình đã dựng được một nửa, bình tĩnh nói: "Một nửa kia anh làm rồi mà, hơn nữa vừa rồi Tiểu Hứa cậu cũng đâu có giúp anh đâu nhờ. Nói gì thì nói, cậu vụng về không biết dựng lều, anh đương nhiên phải đứng kế chỉ cho cậu rồi."

"Tiểu Hứa?" Thích Gia Hứa cạn lời, cậu thành Tiểu Hứa từ khi nào vậy?

Lăng Thanh cười cười, vẻ mặt thiện lành tựa như ánh mặt trời: "Lúc nãy em bảo, nếu như anh dựng được lều thì anh không cần gọi em là anh nữa, mà em gọi anh là anh trai còn gì?"

Thích Gia Hứa: . . . .

Thích Gia Hứa tiếp tục quay đầu dựng lều, từ chối tiếp chuyện.

Lăng Thanh đứng ở bên cạnh nhìn, lão thần nơi nơi*, ra vẻ vô cùng quan tâm.

(Lão thần nơi nơi (老神在在) lāu-sîn-tsāi-tsāi : Đây là tiếng Đài Loan, ý nói một người tự tin, bình tĩnh như thể mọi sự việc đều nằm trong tầm kiểm soát của người đó.)

Hắn đã cố ý thả chậm tốc độ, thế nhưng không nghĩ tới nhóm bọn họ vậy mà vẫn là nhóm dựng lều xong đầu tiên.

Mấy nhóm khác có ổn không nhỉ?

Lăng Thanh vừa đi lãnh nguyên liệu nấu ăn vừa tự hỏi.

Hai người bọn họ đi lấy đồ ăn sớm hơn các nhóm khác, cho nên có rất nhiều sự lựa chọn, Thích Gia Hứa muốn lấy gạo, Lăng Thanh hỏi cậu: " Cậu nấu cơm được à?"

"Nấu được chứ sao không? Cái đó ai chẳng biết, cứ bỏ cơm vào nồi cơm điện không phải được rồi sao?"

"Nói hay lắm!" Lăng Thanh gật đầu tán thưởng: "Vậy cậu có mang nồi cơm điện theo không?"

Thích Gia Hứa: . . . .

Thích Gia Hứa nhìn về phía tổ tiết mục.

Nhân viên công tác chỉ vào một cái nồi hấp với một cái chảo trên bàn, trả lời: "Chúng tôi chỉ cung cấp hai loại nồi này thôi."

Thích Gia Hứa đành phải bất lực quay sang hỏi Lăng Thanh: "Cậu biết hấp cơm không?"

Lăng Thanh gật đầu: "Nhưng mà tôi nghĩ nấu mì sợi sẽ tiện hơn."

Thích Gia Hứa không còn cách nào khác, cậu đành giúp hắn cầm mì cùng môt vài quả trứng gà, cà chua, ớt xanh thêm tí thịt."

Hai người lại đi lấy nồi hấp, chảo, hai cái chén, hai đôi đũa trên chỗ đựng dụng cụ ăn uống.

Cậu nhìn nồi hấp trên tay mình, lại quay mặt xung quanh nhìn nhìn: "Nơi này không có phòng bếp, làm sao mà nấu ăn được cơ chứ!"

Lăng Thanh bất động thanh sắc liếc cậu một cái*, cảm thấy tên nhóc này đúng là chỉ được cái lớn xác, chứ suy nghĩ còn quá non, còn quá thiếu kinh nghiệm.

(Bất động thanh sắc (不动声色) : tỉnh bơ; không biến sắc; rất bình tĩnh; tỉnh rụi; ung dung thản nhiên.)

Đoán chừng gia cảnh của thằng nhóc này cũng tương đối tốt, bình thường đến nhà bếp còn chưa thèm bước xuống nói chi bây giờ bắt cậu ta nấu ăn trong rừng rú.

"Cậu biết cách nấu không?" Thích Gia Hứa hỏi hắn.

Lăng Thanh gật đầu: "Biết một chút."

"Vậy cậu phụ trách nấu ăn đi." Thích Gia Hứa nói.

Lăng Thanh không ý kiến: "Thế cậu phải phụ tôi, nếu không một mình tôi làm không xuể."

"Được." Thích Gia Hứa đồng ý.

Lăng Thanh đương nhiên biết nấu ăn, thời điểm vừa mới xuyên qua, hắn một bên hiểu lầm Vu Thần, cho nên khó ở với anh, lại gặp phải nữ đầu bếp khi ấy mắt chó khinh thường người khác, âm dương quái khí* ghẹo điên hắn, cho nên hắn mới giả vờ vô tội nói mình không biết nấu cơm.

(Âm dương quái khí (阴阳怪气的): [yīnyángguàiqì] kỳ quái; quái gở (chỉ tính cách, hành động quái gở, không giống bình thường) )

Sau đó thì trong nhả đã đổi đầu bếp khác, hắn cũng vội vội vàng vàng ở phim trường, không có thời gian để nấu nướng gì, nếu như không nhầm, đây là lần đầu tiên Lăng Thanh nấu ăn từ khi hắn xuyên qua.

Hắn vừa mới ăn một bịch bánh, nên cũng không đói lắm, thế nhưng Thích Gia Hứa đã sớm đói không chịu nỗi, thúc giục: "Vậy bây giờ chúng ta nấu ăn thôi."

Lăng Thanh còn chưa kịp mở miệng ra trả lời, liền nghe bên Trần Hồng Minh kêu Thích Gia Hứa: "Tiểu Hứa, cậu qua đây giúp bọn tôi dựng lều một chút đi."

Cậu ta đương nhiên không xin giúp đỡ từ Lăng Thanh, bởi vậy mới mỉm cười nhìn về Thích Gia Hứa: "Dù sao hai người cũng dựng xong rồi mà."

Thích Gia Hứa ngại từ chối cậu ta, nên đành phải chịu đói mà đi qua, giúp nhóm Trần Hồng Minh dựng lều.

Lăng Thanh thấy vậy cũng đi đến chỗ những người khác nhìn thử.

Tề Đường Hoa đang chung nhóm với Vạn Nghiên, hai người phối hợp cùng nhau dựng lều, hai người đều là nữ nên làm việc này có hơi chậm chạp, huống chi hai người vốn còn không biết dựng như thế nào.

Dựng qua dựng lại mãi không được, Vạn Nghiên bất giác có hơi bực bội, Tề Đường Hoa kế bên nhỏ giọng kiên nhẫn an ủi cô.

Lăng Thanh đi đến đúng lúc nhìn hai người họ lại dựng sai cách, Vạn Nghiên tức giận ném đồ trên tay xuống.

"Không phải dựng như thế, như này nè."

Hắn nhặt tài liệu dưới đất lên, nhìn mẫu có sẵn trên tài liệu mà chỉ hai người, sau đó nhìn Vạn Nghiên, nói: "Chị qua giúp em cầm cái này với."

Vạn Nghiên lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng đi qua.

Tề Đường Hoa cũng nghiêm túc quan sát động tác của hắn.

Lăng Thanh giúp các cô dựng lều được một lúc, lại thấy Vương Duyệt đi tới, hỏi: "Lăng Thanh, cậu giúp bọn chị dựng với được không?"

Lăng Thanh nhìn qua cái lều đã được dựng sơ qua bên phía nhóm bọn họ: "Nhóm chị hình như dựng được rồi mà?"

"Nhưng mà nhìn không được ổn lắm." Vương Duyệt nói: "Hơn nữa còn mệt muốn chết ý, cậu giúp nhóm Đường Đường bọn họ lâu như vậy rồi còn gì, qua giúp bọn chị đi."

Lăng Thanh không quá nguyện ý.

Tề Đường Hoa và Vạn Nghiên có thể nói là nhóm yếu nhất ở đây, bởi vì nhóm bọn họ chỉ có hai người, lại là nữ.

Sức lực của nữ đương nhiên sẽ yếu hơn của bọn đàn ông con trai một chút, mà lại còn chỉ có hai người bọn họ, nên hắn qua giúp là chuyện bình thường.

Nhưng nhóm của Vương Duyệt lại khác, nhóm của cô ta có ba người, lúc này tới nhờ mình giúp thì đúng là có chút đầu cơ trục lợi*.

(Đầu cơ trục lợi (投机取巧): sử dụng chiêu trò, khôn lõi để đạt được mục đích, hiểu nó theo một hướng tiêu cực.)

Lăng Thanh cười nói: "Nhưng mà nhóm của họ chỉ có hai người mà thôi, bên chị có tận ba người mà, nếu giờ em qua giúp thì tức là có tận bốn người, gấp đôi với nhóm họ rồi."

Hắn vẫn diễn cái nét mặt chân thành, kiến nghị nói: "Em thấy nhóm của Trần ca bên kia có rất nhiều người, lại toàn là nam, hay là chị đi hỏi một chút thử xem, Thích Gia Hứa cậu ta cũng biết dựng lều đấy."

Thấy hắn nói như vậy, Vương Duyệt cũng không kiên trì nữa, đành phải nói: "Vậy được rồi.", sau đó xoay người đi.

Vạn Nghiên hừ một tiếng, khinh thường liếc mắt nhìn Vương Duyệt một cái, rồi cười hướng Lăng Thanh nói: "Cảm ơn cậu nhiều, Lăng Thanh."

"Không cần khách sáo."

Lăng Thanh đáp lại xong thì quay qua nhìn bóng dáng của Vương Duyệt, thấy cô đi đến chỗ của nhóm Trần Hồng Minh.

Vương Duyệt không trực tiếp hỏi Thích Gia Hứa, mà là hỏi Trần Hồng Minh, rất rõ ràng, cô ta có thể tự mình thấy được, ở đây Trần Hồng Minh chính là lão đại.

Trần Hồng Minh cũng rất hưởng thụ, vì thế mới vung tay, hào sảng* đem Thích Gia Hứa cho cô ta mượn.

(Hào sảng (豪爽): hào phóng; rộng rãi.)

Thích - tự nhiên khi không bị đem cho mượn - Gia Hứa: . . . .

Thích Gia Hứa yên lặng liếc mắt nhìn Trần Hồng Minh một cái, trong lòng có chút cảm thấy bất mãn.

Vương Duyệt muốn cậu ta qua giúp, thế nhưng kết quả là cô ta không qua hỏi cậu, mà lại đi hỏi Trần Hồng Minh, mà cái tên Trần Hồng Minh này cũng đồng ý cho cô ta mượn cậu, cũng không hỏi xem ý kiến của cậu như thế nào.

Ngay cả cảm ơn, Vương Duyệt cũng là nói với Trần Hồng Minh, giống như là người giúp cô ta chính là Trần Hồng Minh chứ không phải cậu vậy.

Bộ cậu chết rồi chắc? Không cần hỏi qua cậu muốn hay không à?

Thích Gia Hứa vừa bất mãn vừa cùng Vương Duyệt đi đến lều của cô ta, có lệ giúp cô ta dựng lều*.

(có lệ (敷衍): [fūyǎn]: có lệ (làm việc gì đó), mọi người hiểu như là làm cho có vậy chứ không để tâm.)

Thích Gia Hứa đi rồi, Trần Hồng Minh lại tiếp tục cùng Tô Thuật, Quý Bác Minh dựng lều.

Nhưng trong chốc lát, bọn họ lại xuất hiện vấn đề.

"Không phải làm như thế." Tô Thuật nói.

"Làm như vậy đúng rồi, cứ thế dựng tiếp đi." Trần Hồng Minh cảm thấy bản thân không sai.

Quý Bác Minh không nói gì, xem bản thân mình như không tồn tại.

Tô Thuật nhìn cậu ta, khẳng định nói: "Vừa rồi không phải dựng như thế."

"Chứ dựng sao?"

"Quên rồi." Tô Thuật nhẹ nhàng đáp: "Nhưng chắc chắn không phải dựng như cậu nói."

Trần Hồng Minh: . . . .

Trần Hồng Minh cảm thấy tên này nhất định là đang kiếm chuyện.

"Đã nói làm vậy đúng rồi mà." Cậu ta có chút không kiên nhẫn: "Cậu nếu như quên rồi thì cứ nghe tôi đi, tôi nhớ rõ mà."

Tô Thuật nghe vậy, lùi về sau một bước, ngồi xuống: "Ờ, vậy làm đi."

Cậu bình tĩnh: "Dù sao lát nữa cũng phải gỡ bỏ làm lại, tôi không muốn làm mấy chuyện ruồi bu kiến đậu.*"

(Nguyên văn: 我不做无用功 - "Tôi không muốn làm mấy việc vô dụng" nhưng mà mình dùng câu này nghe cho nó Ziệt Nem :))) )

Trần Hồng Minh: . . . .

Trần Hồng Minh cảm thấy cậu ta quả nhiên giống như trong lời đồn, tính cách quái đản, không dễ ở chung.

Vì thế Trần Hồng Minh nổi giận, đáp trả: "Được!"

Cậu ta bắt đầu dựng lều với Quý Bác Minh, Tô Thuật ngồi kế bên xem, một bộ dáng vô tâm vô phế*.

(Vô tâm vô phế (没心没肺):【 méi xīn méi fèi 】Không tim; không phổi; thường chỉ người vô tâm; nhẫn tâm; hay suy nghĩ đơn giản; thiếu suy nghĩ; vô lo vô nghĩ.)

Thế nhưng không quá hai mươi phút sau, Trần Hồng Minh liền phát hiện hình như bản thân mình dựng sai cách rồi.

Mà lúc này, bên nhóm Tề Đường Hoa cùng Vạn Nghiên đã dựng xong hết.

Vương Duyệt, Đinh Lan Chi, Tôn Tĩnh Hàm cũng theo đó mà dựng xong.

Trong chốc lát, nhóm Trần Hồng Minh trở thành nhóm duy nhất còn lại.

Đáng sợ hơn là, nhóm cậu ta còn chưa dựng xong.

Cậu ta rối trí vội vàng hô to: "Tiểu Hứa, cậu mau lại đây."

Thích - trong lòng tràn đầy niềm tin bản thân rốt cuộc có thể ăn mì được rồi - Gia Hứa: . . . .

Tô Thuật câm lặng nhìn trời, cảm thấy cậu ta đúng là đem người khác hô chi tức tới, huy chi tức đi*.

(Hô chi tức tới, huy chi tức đi (呼之即来挥之即去.): Ý nói một người có thể đối với người khác gọi là tới, đuổi là đi.)

Thích Gia Hứa đành phải căng da đầu mà đi đến, giúp cậu ta dựng lều.

Tô Thuật thấy cậu tới, cũng đứng lên hỗ trợ dựng lều của nhóm mình.

Chờ đến khi cái lều của nhóm Trần Hồng Minh cuối cùng cũng dựng xong, bọn họ liền đi lãnh nguyên liệu nấu ăn, thế nhưng còn xót lại ở đó cũng chỉ là mấy cái màn thầu.

Những chiếc màn thầu kia hẳn là nằm trên bàn cũng khá lâu rồi, cho nên có chút nguội lạnh.

Trần Hồng Minh giật mình: "Bọn tôi phải ăn cái này?"

"Nhóm các cậu là nhóm cuối cùng." Nhân viên công tác nói.

Trần Hồng Minh dù thế nào cũng không nghĩ đến cậu ta thế nhưng phải lưu lạc đến mức chỉ có thể đi ăn màn thầu, thiếu chút nữa là hai mắt tối sầm mà rơi lệ.

Lăng Thanh mỉm cười, hắn thầm tính toán, lát nữa phải đem nồi mì gần chỗ nhóm Trần Hồng Minh nấu ăn mới được.

Tốt nhất là cho cậu ta thèm chết!

Thích Gia Hứa đứng từ xa thấy nhóm cậu ta chỉ có màn thầu, trong lòng cũng có chút hơi cao hứng, liền nhớ đến hình như mình còn chưa có gì bỏ bụng.

"Chúng ta nấu mì đi!" Cậu nhìn về phía Lăng Thanh: "Tôi sắp đói chết rồi."

Lăng Thanh nhìn cậu một cái, rồi trả lời: "Cũng được, trước tiên cậu tìm cho tôi vài cục đá đã."

"Cục đá?"

"Nếu không thì sao mà để nồi lên được?"

Thích Gia Hứa cảm thấy cái này hình như cũng hợp lí.

"Chúng ta đi chung đi."

"Tôi không đi, tôi phải đi tìm xem gần đây có nguồn nước hay không."

"Không phải chúng ta đã được tổ tiết mục phát nước khoáng cho rồi à?" Thích Gia Hứa chỉ chỉ thùng nước khoáng bên kia.

"Chỉ có mỗi một thùng thôi, cậu còn muốn lấy nó đi rửa mặt rửa chân à?"

Thích Gia Hứa: . . . .

"Đi thôi." Lăng Thanh tống cổ cậu ta, nói: "Nhặt thêm dùm tôi mấy cái nhánh cây nữa, nhặt nhiều lên."

Hắn xoay người đi về phía nhân viên công tác đứng cách đó không xa.

Thích Gia Hứa không thể làm gì khác, đành phải tự mình đi tìm đá, tự mình đi nhặt nhánh cây.

Lăng Thanh hỏi nhân viên công tác thử gần đây liệu có nguồn nước hay không?

Nhân viên công tác chỉ về một phía cho hắn: "Bên kia hình như có một dòng suối nhỏ.?

Lăng Thanh cầm chiếc nồi do nhân viên công tác phát, chuẩn bị đi nhìn thử cái suối nhỏ đó như thế nào.

Vạn Nghiên tinh mắt, quay sang nói một tiếng với Tề Đường Hoa, sau đó cũng vội vàng cầm nồi chạy theo.

"Lăng Thanh, cậu đi đâu đấy?" Cô hỏi.

"Phía trước hình như có một con suối nhỏ, em đi đến đó lấy ít nước, sẵn rửa mặt luôn."

Vạn Nghiên cảm thấy hắn hiểu biết nhiều thật, nghĩ thầm may mà mình theo kịp, nếu không cô và Tề Đường Hoa chỉ có một thùng nước, thật sự là không đủ dùng.

"Kiến thức của cậu rộng thật đấy!"

"Em chỉ đi hỏi nhân viên công tác thôi ạ." Lăng Thanh nói.

"Chị vậy mà không nghĩ ra." Cô gãi gãi đầu: "Mùa này của chúng ta khác mùa trước nhiều quá đi."

(Mùa (季) ở đây mọi người hiểu như ss1 với ss2, show của Lăng Thanh tham gia là một ss, trước ss này có những ss khác nữa.)

"Mùa trước mọi người chỉ việc đi ra ngoài ngắm cảnh đẹp, chơi đùa, hít thở không khí, ngẫu nhiên làm một hay hai nhiệm vụ là được, mùa này của chúng ta thế nhưng phải hoàn thành nhiều thứ như vậy, đúng là giống với mấy chương trình sinh tồn."

Lăng Thanh cười cười, thầm nói, vậy đã tính là sinh tồn cái gì, căng lắm cũng chỉ tính là tham gia trải nghiệm, cắm trại mà thôi.

Vạn Nghiên tiếp tục hỏi: "Đúng rồi, cậu tính nấu cơm thế nào đấy? Đường Đường nói chúng ta có thể đào một cái hố, sau đó đốt mấy nhánh cây bỏ vào, rồi đem nồi để lên trên."

"Như vậy cũng được." Lăng Thanh nói: "Nhưng mà chắc là em sẽ lấy một hòn đá dựng nồi lên."

"Tiếc là chương trình không cho chia sẻ nguyên liệu nấu ăn, cũng không cho hai nhóm giúp nhau, không thì nhóm chúng ta có thể hợp tác."

Lăng Thanh cười đáp: "Cũng không sao, bên chị có gì khó khăn thì cứ kêu em."

"Vậy chị cảm ơn cậu trước." Vạn Nghiên vui vẻ nói: "Cậu nhìn qua cũng không lớn lắm, trông như đang là sinh viên ấy, thế mà hiểu rộng thật."

"Cũng tạm ạ." Lăng Thanh trả lời.