Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Vả Mặt

Chương 37



Cuộc họp báo nháo ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên không thể làm theo kế hoạch như trước được nữa.

Xe cảnh sát cùng xe cứu thương trước sau tới trung tâm triển lãm, fans canh giữ ở chỗ đó không rõ tình huống hoảng hốt không thôi, lo lắng không ngừng dò hỏi tin tức idol nhà mình từ chỗ nhân viên công tác.

Phóng viên tới đây phỏng vấn ngửi được mùi bát quái, tựa như chó săn ngửi thấy mùi thịt, sôi nổi chuẩn bị võ trang hạng nặng, cầm trên tay bút ghi âm, vai khiêng camera vây quanh ở bên cạnh xe cứu thương, chuẩn bị chiếm trước cơ hội, nhất định phải bắt được tin tức mới.

"Nhường một chút! Các vị phóng viên làm ơn nhường một chút!"

Mấy nhân viên an ninh ở trong đám người thật vất vả mới đẩy ra được một lối đi nhỏ. Trong lúc đó, Ôn Ninh đỡ Chu Trạch Diễn cùng nhau lên xe cứu thương.

Xe cứu thương một đường chạy như bay, đi lại không bị cản trở, không đến hai mươi phút, đã đưa bọn họ đến một bệnh viện gần nhất ở đấy.

Bởi vì trước khi đến đã gọi điện dặn bác sĩ tiếp đón, cho nên khi bọn họ vừa đến nơi, bác sĩ và y tá liền đưa bọn họ vào ngay phòng phẫu thuật.

Bác sĩ phụ trách sau khi xem xét miệng vết thương xong, trước tiên ông lấy châm tiêu độc cầm máu, sau đó lại dùng kim chỉ khâu lại, băng bó gọn gàng.

Một dao kia dùng lực rất mạnh, vết dao lại sâu, Chu Trạch Diễn chảy không ít máu, nhưng may mắn là không tổn thương đến gân mạch.

Miệng vết thương tổng cộng khâu mười một mũi.

Mặc dù con dao kia không chém lên trên người mình, nhưng Ôn Ninh chỉ tưởng tượng lại tình cảnh lúc đấy, trong lòng khó chịu tựa như kim đâm.

Trong phòng bệnh VIP, nước mắt cô rơi giống như hạt châu, lạch cạch lạch cạch chảy xuống.

"Anh là đàn ông, vết thương này đối với anh không tính là gì cả." Chu Trạch Diễn an ủi cô.

Anh cầm tay cô, đem cô kéo vào trong lòng ngực mình, đôi tay chặt chẽ ôm lấy cô, giọng nói ôn nhu đến có thể tràn ra nước.

"Anh thật sự không đau. Em đừng khóc, miệng vết thương tuy không sao, nhưng em vừa khóc lòng anh liền bắt đầu đau."

"Anh lại dùng lời nói dễ nghe gạt em."

Ôn Ninh sợ đụng tới miệng vết thương của anh, cũng không dám lộn xộn. Cô chỉ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung liếc mắt nhìn anh một cái, đau lòng mà nói: "Chảy nhiều máu như vậy, sao có thể không đau."

"Năm đó em không nên gặp người đàn ông ấy, như vậy anh cũng sẽ không bị thương." Trong giọng nói của cô tràn đầy sự tự trách.

"Trên mặt hắn không có vết bỏng, giọng nói cũng không giống nhau, em không nghĩ tới sẽ là hắn, em quá không có tính cảnh giác rồi." Cô nói, đôi mắt đau xót, nước mắt cũng trào ra.

"Dưới tình huống này, em làm được như vậy đã là rất tốt rồi. Hơn nữa......" Chu Trạch Diễn cắt ngang lời nói của cô.

Anh giơ tay, đem nước mắt bên khoé mắt cô lau đi, "Anh có thể cản được một dao kia, anh cảm thấy nó rất đáng giá."

Ôn Ninh nhìn vải băng trắng trên vai anh, tuy rằng máu đã dừng lại, nhưng vẫn có vết máu tươi rất nhỏ chậm rãi thấm ra.

Cô ngừng khụt khịt, lo lắng hỏi anh: "Miệng vết thương anh sâu như vậy, hay để em đi tìm bác sĩ thêm thuốc giảm đau cho anh?"

"Không cần thuốc giảm đau." Chu Trạch Diễn nhìn đôi mắt cô, nói đùa với giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Em hôn anh một chút, so với thuốc giảm đau hiệu quả hơn nhiều."

"Anh lại nói bậy." Ôn Ninh không chịu tin, đứng dậy muốn đi tìm bác sĩ.

Chu Trạch Diễn giữ chặt tay cô, không cho cô di chuyển, cúi đầu hôn xuống môi cô.

Sau một nụ hôn nhẹ, khóe môi anh cong lên cong lên, trong mắt ý cười rõ ràng, "Anh nói thật, anh một chút cũng không đau."

Ôn Ninh bị anh làm cho đỏ mặt.

Đang nói chuyện, Lộ Lộ gõ cửa vài lần và bước vào, "Chị Ninh Ninh, thầy Chu, cảnh sát nói mười phút sau sẽ tới để lấy lời khai về tình hình lúc đó."

"Được, chị đã biết."

Nghĩ nghĩ, Ôn Ninh nói tiếp: "Em giúp chị về nhà mang mấy bộ quần áo của chị lại đây. Còn sự việc xảy ra ngày hôm nay, em bảo chị Ngô đăng lên Weibo thông báo cho mọi người một chút."

"Em biết rồi." Lộ Lộ nói xong, quay đầu nhìn về hướng Chu Trạch Diễn, tràn đầy cảm kích mà nói: "Thầy Chu, hôm nay thật sự cảm ơn thầy!"

Lúc ấy Lộ Lộ ở hiện trường, tận mắt nhìn thấy tên biến thái kia cầm dao hướng tới trên mặt Ôn Ninh, mà Chu Trạch Diễn lại lại bảo hộ chị ấy, chặn lại một đao kia.

Một giây đồng hồ thầy ấy cũng không do dự, quả thực là bạn trai năng lực max!

Ban đầu Lộ Lộ còn lo lắng Chu ảnh đế tính cách quá nội liễm, sẽ đối xử không tốt với chị Ninh Ninh nhà nàng, hiện tại có thể hoàn toàn yên tâm rồi!

"Không có gì." Khóe miệng Chu Trạch Diễn vòng ra một độ cung, "Đây là điều nên làm."

- - -

Việc này động tĩnh quá lớn, xe cảnh sát và xe cứu thương đồng thời xuất hiện ở hiện trường buổi hoạt động, đoàn phim Quỳnh Thỏ có cố bao nhiêu cũng không áp tin tức xuống được.

Không bao lâu, trên mạng truyền nhau huyên náo, mặc kệ là fans hay là người qua đường, đều rất chú ý đến tin tức này ——

"Fan não tàn thật đáng sợ, đau lòng Ninh Ninh nhà tôi, vô duyên vô cớ lại bị biến thái bám đuôi [ ôm đầu khóc thút thít ]"



"Trên lầu nói đau lòng Ôn Ninh chính là đang chọc cười tôi sao? Một dao kia chém lên người chồng tôi đấy! Tôi mới là người phải khóc đây này?! Rất muốn đánh tên đầu chó biến thái đó!!!!"

"Thấy ảnh phóng viên chụp tại hiện trường, sự thực là chồng tôi chảy rất nhiều máu, ô ô ô ô trái tim bé nhỏ của tôi đã chịu một vạn bạo kích!!! Chồng ơi mau hồi phục nhé!"

"A a tôi thành fan Chu Trạch Diễn rồi, việc này cũng quá man đi! Thử hỏi có tiểu thịt tươi nào dám dùng thân chặn lại biến thái cho nữ diễn viên hợp tác cùng vào lúc đó hay không?!"

Theo sau, công an thành phố B đưa tin lên Weibo ——

Công an Thành phố B v (*): Nghi phạm họ Trương, ngày mười hai tháng năm đã làm người bị thương, trước mắt anh Trương đã bị cơ quan công an bắt được, vụ án sẽ bước vào giai đoạn thẩm tra [ hình ảnh ][ hình ảnh ].

(*) Chữ "v" dùng để xác nhận thân phận trên Weibo, tương tự như tích xanh trên Facebook.

Nhìn hai bức ảnh đăng kèm, quần chúng vây xem tỏ ra khinh bỉ.

"Hắn chính là người trong truyền thuyết à. Da này, mặt này. Là cụ sao?!!! Tôi vẫn luôn cho rằng loại này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết và phim truyền hình!"

"Gương mặt bỏng kia dọa tôi rồi, xong rồi xong rồi, tối nay tôi không dám ngủ một mình."

"Tới, mọi người chúng ta cùng nhau mặc niệm 24 giờ bình an nào."

"Hiện tại, giới fan chúng ta chính là bị những người này làm cho chướng khí mù mịt, tôi chân thành xin khuyên mọi người một câu, sáng suốt tỉnh táo tới cùng."

Trong quá trình thẩm vấn, biểu hiện của người đàn ông này thật sự không bình thường, ngôn ngữ hỗn loạn, logic không rõ, mặc kệ cảnh sát hỏi cái gì hắn đều không phối hợp, chỉ một mực yêu cầu thấy được mặt Ôn Ninh.

Nhưng tất nhiên Ôn Ninh sẽ không đi gặp hắn.

Cảnh sát thẩm vấn một ngày một đêm, cũng không tra ra kết quả gì, từ lúc ban đầu bọn họ hoài nghi hắn cố ý giả ngây giả dại, đến cuối cùng cảm thấy có lẽ hắn thật sự có bệnh tâm thần. Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể đưa hắn đến khoa tâm thần kiểm tra.

Sau mấy hạng mục kiểm tra, bác sĩ cầm báo cáo tới, xác định tinh thần hắn xuất hiện vấn đề nghiêm trọng.

Người bị bệnh tâm thần đả thương người khác tuy là phạm pháp nhưng lại không cần chịu trách nhiệm hình sự, xét thấy cha mẹ hắn đều mất, không có người giám hộ giám hộ thích hợp, cảnh sát liền trực tiếp đưa hắn vào bệnh viện tâm thần.

Trong quá trình điều tra, phía cảnh sát phát hiện hắn cùng Lâm Thiến Di đoạn thời gian gần đây đều có tiếp xúc. Sau một hồi tra, hóa ra là cô ta xúi giục bệnh nhân tâm thần để không cần chịu trách nhiệm hình sự.

Cô ta thuộc vào loại kẻ xúi giục, theo pháp luật hẳn là phán xử ba năm tù có thời hạn.

Vì chuyện của Lâm Thiến Di, Lâm Giang Hoa vài lần đem theo rổ trái cây đến thăm Chu Trạch Diễn.

Ông thỉnh cầu: "Trạch Diễn à, cậu không thể trơ mắt nhìn em gái cậu vào tù được, nếu phạm phải án này, đừng nói về sau đi ra ngoài tìm việc, đời này của con gái tôi đều bị hủy hoại cả!"

"Cô ta đã là người trưởng thành, nên phụ trách sai lầm mình đã gây ra." Đến mí mắt Chu Trạch Diễn cũng không động, không chút lưu tình cự tuyệt ông.

Lâm Giang Hoa không thể tin được anh sẽ không nể mặt mà nói như vậy, "Con bé Thiến Di, dù sao cũng coi như là một nửa em gái cậu, cậu sao có thể nhẫn tâm đối xử với con bé như vậy. Con bé làm việc đó, cũng là vì quá yêu cậu."

Ngay lúc này Ôn Ninh cầm theo hộp cơm tiến vào.

Lâm Giang Hoa thấy Ôn Ninh, thoáng như nhìn thấy hi vọng cuối cùng.

Ông lôi kéo tay cô, than thở khóc lóc khẩn cầu: "Cô Ôn, tôi cầu xin cô, cho con gái tôi một cơ hội đi. Nó tuổi còn nhỏ, không thể vào tù được!"

"Tôi bảo đảm, về sau nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt! Cô xem làm sao mới có thể tha thứ cho nó, hay là tôi quỳ xuống được không?"

Ông nói xong, liền giống như thật sự phải quỳ xuống, Ôn Ninh bị động tác của ông hoảng sợ, vội ngăn lại, "Bá phụ (*), ngài đừng như vậy."

(*) Theo nghĩa tiếng việt thì là: bác, nhưng trong trường hợp này mình giữ nguyên nhé.

"Em không cần phải xen vào." Chu Trạch Diễn kéo Ôn Ninh ra phía sau mình.

Sắc mặt anh lạnh băng nhìn Lâm Giang Hoa, giọng nói lạnh lẽo tới cùng cực, "Theo ý tôi, loại người tâm tư ác độc như vậy, phán ba năm vẫn còn ít."

Nghe xong anh nói, huyết sắc trên mặt Lâm Giang Hoa mất hết, giật mình, ông động môi, "Sao cậu lại có thể......"

Chu Trạch Diễn gọi bảo vệ giữ cửa vào, mang Lâm Giang Hoa ra ngoài, "Về sau ông không cần phải qua đây, tôi sẽ không gặp ông."

- - -

Ở bệnh viện điều dưỡng một tuần, Chu Trạch Diễn liền xuất viện về nhà.

Ôn Ninh vốn dĩ là tiểu hoa đán đang nổi, vì để có thể an tâm ở nhà chăm sóc anh, cô trực tiếp từ chối hoặc kéo dài thời hạn những hoạt động sắp tới..

Ngày Chu Trạch Diễn xuất viện là vào buổi tối, trợ lý Trần Hạo tự thu dọn đồ đạc của mình, mang theo một rương hành lí, chủ động đến gõ cửa nhà anh.

"Cậu làm gì vậy?" Chu Trạch Diễn mở cửa, nhìn hành lý sau lưng Trần Hạo, khó hiểu hỏi.

Trần Hạo đem hành lý đi vào, tự đề cử mình, "Anh Diễn, tuy rằng anh không nói cho em, nhưng em biết anh bị thương, trên phương diện sinh hoạt bình thường chắc chắn sẽ rất bất tiện, cho nên em đây sẽ ở lại chiếu cố anh."

"Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không cần." Chu Trạch Diễn rất nhanh cự tuyệt.

"Anh không cần khách khí, đây là chức trách và bổn phận mà một người trợ lí nên làm." Trần Hạo vỗ vỗ ngực, nhiệt tình nói.



Thấy anh còn muốn cự tuyệt, Trần Hạo lập tức chân thành: "Bình thường anh Diễn đối xử với em tốt như vậy, nếu lúc này em không đến để chăm sóc anh, em đây quả thực lòng lang dạ sói, không phải là con người!"

Chu Trạch Diễn nhìn thái độ kiên quyết của Trần Hạo, bất đắc dĩ than một tiếng, "Tôi có người chăm sóc rồi."

"A?" Trần Hạo gãi gãi đầu, "Em nghe người đại diện nói nơi này của anh không mời giúp việc mà?"

Đang nói, Ôn Ninh từ phòng bếp đi ra. Thấy Trần Hạo, đầu tiên cô sửng sốt, sau đó cười một chút, "Cậu lại đây đi, tôi đang nấu canh gà, lại đây nếm thử một chút?"

Trần Hạo vội vàng lắc đầu, "Không cần không cần. Trước khi đến em đã ăn cơm rồi."

Dừng một chút, Trần Hạo nhịn không được hỏi, "Chị Ninh Ninh, chị còn biết nấu cơm à?"

"Trước kia có biết một ít. Nhưng đã lâu chưa nấu, bây giờ phải lên mạng xem công thức mới có thể làm được."

Ôn Ninh nói xong, mang tới một chén canh gà, dùng cái muỗng đút một thìa cho Chu Trạch Diễn, thân mật hỏi, "Thế nào? Anh thấy có nhạt hay không, có cần em cho thêm một chút muối nữa?"

Nếm một thìa, khóe miệng Chu Trạch Diễn cong nhẹ, nói: "Hương vị rất ngon. Em đưa cái thìa cho anh, anh tự mình ăn."

"Không được. Vai anh bị thương, bác sĩ nói phải giảm bớt hoạt động của cánh tay." Cô nói xong, lại múc một muỗng canh đưa đến bên miệng anh. . truyện teen hay

Thấy hết thảy cảnh này, bị ăn phải một đống cẩu lương Trần Hạo: ".................."

Tuy rằng Trần Hạo rất muốn nói dùng một tay ăn cơm không tính là hoạt động kịch liệt gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn vì một chén canh của anh Diễn nhà mình, những lời muốn nói đến bên miệng, lại yên lặng nuốt trở vào.

Trần Hạo sợ nếu mình nói xong chắc chắn lương sẽ bị trừ, còn sẽ bị khấu vào phần thưởng cuối năm, bây giờ Trần Hao rốt cuộc hiểu rõ tại sao anh Diễn lại không đi mời một người giúp việc rồi.

"Chị Ninh Ninh, có chị chăm sóc anh Diễn thì em yên tâm rồi, em đi trước đây."

Trần Hạo cầm lấy rương hành lý của mình, yên lặng mở cửa rời đi. Hoàng hôn buông xuống, bóng dáng ấy có vẻ cô đơn.

Làm một cẩu độc thân đơn độc đã nhiều năm, hiện tại cảm giác được cô đơn tịch mịch, Trần Hạo rất muốn tìm một bạn gái xinh đẹp tri kỷ nha.

Vừa đi, Trần Hạo vừa gọi điện thoại cho mẹ mình, "Alo, mẹ à, trước kia mẹ nói có vài người quen, khi nào thì sắp xếp cho con một chút....."

Cơm nước xong, Ôn Ninh gặp phải một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, đó là không biết phải tắm rửa cho Chu Trạch Diễn như thế nào. Ở bệnh viện cô còn có người hỗ trợ, nhưng về đến nhà, cũng chỉ còn lại mình cô.

Tuy rằng đối với cô mà nói, loại sự tình này thật sự làm người ta đỏ mặt thẹn thùng. Nhưng nếu để anh tự mình tắm, không chỉ không tiện, còn dễ dàng đem nước chạm vào miệng vết thương anh.

Bọn họ đều đã là quan hệ người yêu rồi, thẳng thắn nhìn nhận nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn, hộ tắm rửa một cái chắc cũng không phải việc gì lớn.

Trong lòng Ôn Ninh tự an ủi chính mình.

Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, Ôn Ninh vẫn đi đến trước mặt anh, mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Chu Trạch Diễn, em giúp anh tắm rửa."

"Hả?" Chu Trạch Diễn có chút kinh ngạc nhướng mày, cho rằng mình nghe lầm.

"Chính là......" Ôn Ninh ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên giải thích, "Anh đem phần áo trên cởi ra, em giúp anh tắm phần đó, còn phần dưới chính anh tự rửa đi."

"Được thôi, vất vả cho em rồi." Trong giọng nói Chu Trạch Diễn không giấu được ý cười.

Lúc vòi sen được mở, phòng tắm dâng lên hôi hổi sương mù, trên cửa kính rất nhanh ngưng lại hàng tầng bọt nước nhỏ.

Chiều cao hai người rõ ràng có chênh lệch, Ôn Ninh cầm khăn lông ướt nhẹp, không thể không nhón chân, bắt đầu tắm từ trên cổ anh.

Cùng lúc đó, mặt Ôn Ninh càng thêm hồng, cô cố ý quay mặt đi, không dám cùng anh đối diện, hành động nhỏ của cô chọc anh cười khẽ.

Thân trên Chu Trạch Diễn trần trụi, phía dưới chỉ mặc một cái quần đùi.

Anh là điển hình của loại người "Mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo lại có thịt", lúc Ôn Ninh giúp anh lau người, có thể rõ ràng chính xác cảm nhận cơ bụng hữu lực kiên cố của anh.

Đem thân thể ướt nhẹp qua, Ôn Ninh đi đến bồn rửa tay lấy chút sữa tắm. Trên mặt đất ướt sũng nước, lúc cô đi qua, không cẩn thận bị trượt chân, lập tức ngã vào trong lòng ngực anh.

Ôn Ninh tuy có mặc quần áo, nhưng ở trong phòng tắm lâu như vậy, quần áo đã sớm ướt rồi, có mặc hay không cũng chẳng khác nhau lắm.

Lúc Chu Trạch Diễn ôm cô, xúc cảm thân thể phá lệ rõ ràng. Kỳ thật vừa rồi, mỗi lần tay cô chạm vào người anh, trong lòng anh liền dâng lên một ngọn lửa nhỏ.

Ôn Ninh đỏ mặt, tránh tránh, nhưng không thoát được, "Chu Trạch Diễn, anh buông em ra trước."

Chu Trạch Diễn lại không động đậy, giọng nói có chút khàn khàn, "Ninh Ninh, anh muốn."

Vòi sen vẫn còn mở, tiếng nước "Ào ào" chảy vang. Ôn Ninh nhất thời không nghe rõ, ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi một câu, "Anh nói cái gì?"

Đôi mắt cô phiếm hồng nước, lông mi cũng dính chút bọt nước nhỏ, nhẹ nhàng mà run rẩy. Làn da trắng cũng hồng hồng, không biết là hồng do nóng hay hồng do ngại ngùng.

Nhưng trong phòng tắm quả thực có chút nóng.

Ánh mắt Chu Trạch Diễn nóng bỏng nhìn Ôn Ninh, giọng nói giống như vừa hút thuốc, yết hầu giật giật, thanh âm trầm thấp từ bên trong phát ra.

"Anh muốn em."