Thẩm Thanh Yến quỳ một gối xuống, giơ chiếc nhẫn trong hộp gấm lên trước mặt cô: “Mạn Mạn, lấy anh nhé.”
Chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp phản chiếu lấp lánh dưới ánh trăng, Xu Mạn kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt ngạc nhiên. Cô cũng cúi người xuống, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay Thẩm Thanh Yến, lại nhìn gương mặt dịu dàng mà nghiêm túc của Thẩm Thanh Yến: “Anh Thanh Yến, cuối cùng anh cũng muốn lấy em rồi sao?”
Thẩm Thanh Yến nghe cô nói vậy không khỏi bật cười: “Đúng thế, Mạn Mạn có bằng lòng gả cho anh không?”
“Bằng lòng, bằng lòng!” Xu Mạn liên tục đồng ý, hạnh phúc đến quá đột ngột, tất cả đều nằm ngoài dự đoán, cô có chút bối rối.
Xu Mạn cũng có chút không chắc chắn nhìn Thẩm Thanh Yến, vươn tay vu,ốt ve khuôn mặt của anh, như thế muốn xác nhận tất cả những điều này đều là thật. Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua gương mặt quen thuộc, xúc cảm trên tay vừa ấm áp lại vừa chân thật.
Sau khi hết kinh ngạc, cô lại lẩm bẩm hỏi: “Anh Thanh Yến, có phải trong ta đang ở trong mơ không? Nơi này giống hệt giấc mơ của anh, nhưng em sờ mặt anh sao lại chân thực đến vậy, em sợ em rất nhanh sẽ phải rời khỏi giấc mơ này.”
Thẩm Thanh Yến nhìn thấy trong mắt cô xen lẫn chút hoang mang, anh khẽ hôn lên khóe mắt cô: “Đây không phải là mơ, anh cũng vẫn luôn đợi ngày này. Duỗi tay em ra, anh đeo lên cho em.”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng êm ái, giống như đêm hè, có thể an ủi lòng người.
Xu Mạn vươn tay ra trước mặt Thẩm Thanh Yến, Thẩm Thanh Yến đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
Chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp luồn vào ngón tay thon dài trắng nõn, trong mắt Xu Mạn ngập tràn sự yêu thích. Thẩm Thanh Yến thấy vậy cười trêu chọc: “Mạn Mạn không đỡ anh dậy sao? Chân anh tê cả rồi.”
Xu Mạn vui mừng nhất thời quên mất, ừ ừ hai tiếng rồi đỡ Thẩm Thanh Yến dậy.
“Chúng ta đi về phía trước đi.” Thẩm Thanh Yến kéo Xu Mạn đi về phía trước vài bước, Xu Mạn lúc này mới nhận ra ở con đường giữa bụi hoa lan có đặt một cây đàn piano.
Thẩm Thanh Yến để Xu Mạn ngồi trước đàn piano, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh cô: “Anh đàn một đoạn cho em nghe.”
Vẻ mặt Xu Mạn mong đợi, tay Thẩm Thanh Yến đặt trên những phím đàn đen trắng, mắt lại nhìn Xu Mạn ở bên cạnh. Những nốt nhạc nhịp nhàng vang lên theo chuyển động của những ngón tay thon dài của anh, tạo thành một giai điệu tuyệt đẹp.
Trăng sáng như tơ, chiếu lên biển hoa lan, cả thế giới trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn piano tuyệt đẹp đang vang lên giữa bầu trời đêm.
Không hiểu sao Xu Mạn bỗng nhớ đến cảnh tượng Thanh Huyền tiên quân gảy đàn dưới trăng. Thanh Huyền tiên quân cô độc lạnh lùng, người hiếm khi có bạn, nhưng cầm kỳ thư họa đều vô cùng giỏi.
Thanh Huyền tiên quân thường gảy đàn ở Kính Hoa Đài dưới trăng, Kính Hoa Đài trừ một tấm gương với một gốc mai ra thì không còn gì hay ho nữa. Xu Mạn vẫn luôn không biết tại sao ngài ấy lại thích gảy đàn ở nơi đó.
Tấm gương đó tên là gương Phù Thế, nghe nói từ tấm gương đó có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp này, nhưng tu vi của nàng không đủ, ở trước gương chỉ nhìn thấy hình bóng của chính mình.
Xu Mạn có một ảo giác rất kỳ lạ, luôn cảm thấy Thẩm Thanh Yến và Thanh Huyền tiên quân rất giống nhau.
Nhưng Thẩm Thanh Yến và Thanh Huyền tiên quân là hai loại người hoàn toàn khác nhau. Thẩm Thanh Yến ấm áp, trên mặt lúc nào cũng nào cũng là nụ cười dịu dàng mê người, giống như mưa phùn tháng ba, khiến người ta cảm thấy ấm áp thoải mái.
Còn Thanh Huyền tiên quân lại rất ít khi cười, ngài ấy cũng rất hiếm khi tức giận, luôn cho người khác cảm giác lạnh lùng cao ngạo, như thể không có gì có thể lay động cảm xúc của ngài ấy vậy, cũng không có gì có thể lọt vào mắt ngài ấy.
Tu tiên học đạo phải từ bỏ thất tình lục dục, Thanh Huyền tiên quân không có cảm xúc gì cũng có thể hiểu được.
Chỉ là sau khi trải qua hai kiếp, Xu Mạn cảm thấy Thanh Huyền tiên quân sống quá khổ. Dù có trường thọ hàng nghìn năm, nhưng cả nghìn năm như một, còn chẳng bằng Thẩm Thanh Yến làm một người phàm vui vẻ hạnh phúc.
Suy nghĩ của Xu Mạn bay xa dần, lúc này, một đám đom đóm bay từ trong bụi hoa ra, ánh sáng vàng xanh lập lòe bay qua bay lại, trong một đêm đẹp đẽ này tựa mộng như mơ.
Cô ngạc nhiên vô cùng, đôi mắt xinh đẹp mở to, sáng ngời. Hai tay Thẩm Thanh Yến vẫn lướt trên những phím đàn, ánh mắt nhìn cô vô cùng dịu dàng.
Lúc này, anh cảm thấy những ngày tháng chờ đợi và chuẩn bị kỹ lưỡng của mình đều đáng giá.
Anh thích nhất là nhìn dáng vẻ hạnh phúc của hoa lan nhỏ nhà mình, anh muốn bảo vệ nụ cười ngây thơ trong sáng của cô cả đời.
“Sao có thể không thích được chứ? Anh Thanh Yến, số đom đóm này ở đâu ra thế?” Xu Mạn kinh ngạc hỏi: “Em cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.”
Thẩm Thanh Yến duỗi ngón tay vuốt nhẹ chóp mũi cô: “Đây không phải là mơ, em thích là tốt rồi.”
Lần trước anh thấy Xu Mạn thích bắt đom đóm, sau đó đã mời chuyên gia về côn trùng đến đây, nuôi không ít đom đóm.
Người đàn ông trước mặt dịu dàng và tao nhã, ánh trăng mờ ảo chiếu vào đôi mắt màu hổ phách, như phủ thêm vẻ dịu dàng như nước. Lúc này, môi anh đang nở một nụ cười ta nhã, đôi mắt ẩn chứa biết bao tình cảm đang chăm chú nhìn mình, như thể cô chính là cả thế giới của anh.
Xu Mạn nhất thời mê mẩn.
Gió đêm khẽ thổi, hoa lan khắp núi rừng tỏa hương thơm thoang thoảng thanh mát, đom đóm lập lòe trong cánh đồng hoa, ánh trăng lặng lẽ chiếu rọi, người mình yêu nhất đang đứng bên cạnh, tất cả những điều này đẹp đến mức siêu thực.
Thẩm Thanh Yến hơi cúi người xuống, đặt lên môi Xu Mạn một nụ hôn.
Cùng lúc đó, đèn trên núi và bụi hoa bỗng chốc sáng bừng, chiếu sáng toàn bộ biển hoa.
Xu Mạn kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh Yến, đôi mắt vẫn trong veo sáng ngời, giống như dải ngân hà đầy ắp những vì sao sáng lấp lánh.
“Ái chà chà, ái chà chà~~~”
Cách đó không xa, từng tiếng reo hò vang lên, lúc này Thẩm Thanh Yến mới rời khỏi bờ môi Xu Mạn, tay vẫn ôm lấy cô, cúi xuống trán chạm trán cô, trên mặt là sự dịu dàng ấm áp.
Sau đó, đám người Vân Tụ cầm ống bắn pháo hoa bước tới, pháo hoa rực rỡ bắn lên trời, sau đó rơi xuống đầy đầu hai người.
Quay phim của Studio Beauty đang quay lại cảnh tượng kích động lòng người này.
“Lãng mạn quá đi à~Nếu như có ai cầu hôn tôi như vậy, tôi sẽ đồng ý ngay.” Diêu Du Du nói.
“Minh Tinh Đại Mạo Hiểm” là ngày đó cô ta và Cung Dương cật lực thuyết phục Thẩm Thanh Yến tham gia, không ngờ sau khi quay xong hai tập “Minh Tinh Đại Mạo Hiểm”, mọi người đều nói chuyện rất vui vẻ. Mặc dù hơn một năm nay Thẩm Thanh Yến không tham gia chương trình nào của Đài Lệ Chi, nhưng quan hệ của mọi người vẫn luôn được duy trì.
Khi tác phẩm mới của Thẩm Thanh Yến lên sóng, tổng phụ trách của Đài Lệ Chi đã tuyên truyền rất nhiệt tình cho bạn mình. Lần này nghe nói Thẩm Thanh Yến muốn tổ chức party, Diêu Du Du thân là một trong những người phụ trách chương trình “Minh Tinh Đại Mạo Hiểm”, đương nhiên cũng đến cùng với nhóm người đạo diễn Dương và Vân Tụ.
“Tôi vẫn luôn cho rằng Thẩm Thanh Yến là một tên cổ lỗ sĩ, cho đến hôm nay tôi mới biết là tôi sai rồi, cậu ta cổ chỗ nào chứ, rõ ràng là ngoài lạnh trong nóng mà.” Miệng Vân Tụ đúng gợi đòn, đến lúc này rồi vẫn không quên khịa mấy câu.
Phương Viện Viện liếc anh ta: “Người ta ngoài lạnh trong nóng lúc nào chứ? Thanh Yến rõ ràng là biết lãng mạn đúng chỗ, ai như anh… Mỗi người phụ nữa đều tặng một bó hoa hồng, hờ hờ.”
Phương Viện Viện và Vân Tụ vẫn luôn là oan gia, nhưng vì một lần say rượu loạn tính ngủ với nhau, kết quả là Phương Viện Viện đã mang thai ngoài ý muốn. Lúc đó cơ thể của Phương Viện Viện rất kém, không thể nào phá thai. Lúc đó quan hệ của hai người cũng cực kỳ căng thẳng, mặc dù sau đó Vân Tụ đã cầu hôn, nhưng sau khi kết hôn Phương Viện Viện vẫn rất lạnh lùng với anh ta.
Trước đây Vân Tụ từng hẹn hò, nói chuẩn hơn là hẹn ch.ịch với rất nhiều cô gái, phương pháp dỗ dành phụ nữ trăm cái như một, hoa hồng, túi xách, vòng cổ gì đó, Phương Viện Viện hoàn toàn không thèm để ý. Vì chuyện này, Phương Viện Viện đã bày tỏ sự ghét bỏ Vân Tụ không biết bao nhiêu lần rồi, cũng may là Vân Tụ da mặt dày, cũng không quá để ý những lời nói ghét bỏ của Phương Viện Viện.
Vân Tụ cười nói: “Bà xã đại nhân, anh sai rồi! Sau này anh nhất định sẽ học hỏi kinh nghiệm của thầy Thẩm, học cách làm sao để khiến phụ nữ hạnh phúc.”
Vân Tụ mặt dày không biết xấu hổ, chọc đám người xung quanh cười ồ lên, Phương Viện Viện đỏ mặt đấm nhẹ anh ta một cái, mọi người lại càng hô hào to hơn.
Tần Hiểu Đồng đứng ở một bên, trong mắt ánh lệ vì vui mừng, nói với Thẩm Xuân Quân bên cạnh mình: “Thanh Yến của chúng ta cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi.”
Thẩm Xuân Quân thấy bà nước mắt lưng tròng, rất khó hiểu hỏi: “Nghĩ thông suốt là chuyện tốt, bà khóc cái gì mà khóc chứ! Bà cứ suốt ngày lo lắng lung tung, tôi nói là Thanh Yến có suy nghĩ của mình, bà nên tin tưởng nó nhiều hơn, đừng lo lắng gấp gáp như vậy.”
Tần Hiểu Đồng vốn đang bị con trai làm cảm động, không ngờ vừa quay đầu đã nghe được những lời nói phá phong cảnh của Thẩm Xuân Quân, nhất thời tức giận, nước mắt cũng ngừng rơi.
“Ông hiểu cái gì! Từ sáng đến tối chỉ biết chơi chim, có lúc nào để ý mọi chuyện?”
Tần Hiểu Phương kéo Tần Hiểu Đồng nói: “Đàn ông đều như vậy, anh rể của em cũng thế, Thanh Yến lăn lộn trong giới giải trí, đóng nhiều phim truyền hình, cũng có tư tưởng tình cảm riêng, khó thấy còn si tình như vậy. Nhưng chỗ hoa lan này nó trồng lúc nào thế? Sao chị không nghe nói gì cả, cả một sườn núi toàn hoa lan, thật sự rất có lòng.”
Tần Hiểu Đồng nghe vậy bèn bắt đầu khen Thẩm Thanh Yến trồng từng gốc từng gốc cây như nào, lại chăm sóc cẩn thận chúng thế nào với Tần Hiểu Phương. Khoảng thời gian trước bà còn hiểu hầm Thẩm Thanh Yến rảnh rỗi sinh nông nổi, chỉ biết trông hoa lan, không ngờ trong lòng Thẩm Thanh Yến đã có dự tính từ lâu.
“Giới trẻ bây giờ đều có chủ kiến riêng. Chúng cẩn thận lại có lòng, không giống mấy tên đàn ông ở thời chúng ta, đối xử với chim cò còn tốt hơn cả với vợ, em không bị tức chết đã coi như là mạng thọ lắm rồi.” Tần Hiểu Đồng cảm thán.
Thẩm Xuân Quân đứng ở bên cạnh nghe thế vội vàng rút lui.
Cách Tần Hiểu Đồng không xa, Lôi Anh đang dạy dỗ Triệu Uyên: “Con xem Thẩm Thanh Yến người ta lãng mạn biết bao, con học theo một chút đi, bảo con đi ăn cơm với con gái nhà người ta, con còn sát giờ thì hủy hẹn, con muốn mẹ nói gì mới được đây hả!”
Triệu Uyên nhún vai: “Chị Anh à, hôm nay là ngày người ta cầu hôn, mẹ đừng có xụ mặt dạy dỗ con nữa, vui lên chút đi nhé.”
“Mẹ có thể vui vẻ sao? Sắp bị con làm cho tức chết rồi, cô gái lần trước tốt như vậy, còn cả Xu Mạn nữa, lúc đầu…”
Triệu Uyên thấy Lôi Anh sắp bắt đầu lôi chuyện lần trước ra trách móc mình, vội vàng chạy đến bên cạnh Thẩm Thanh Yến.
Sau màn cầu hôn thành công, mọi người bắt đầu hô hào bảo hai người hôn nhau, còn nói nụ hôn vừa nãy không phải, phải hôn trên ba phút mới được.
Xu Mạn không có ý kiến gì, dù sao lúc hôn nhau với Thẩm Thanh Yến cũng rất thoải mái, giống như ăn kẹo bông gòn mềm mại ngọt ngào vậy. Mắt mày cô cong cong cười nhìn Thẩm Thanh Yến, đôi mắt trong veo phản chiếu toàn bóng hình của Thẩm Thanh Yến.
“Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi…”
Thẩm Thanh Yến nhếch khóe miệng, đôi mắt như ngọc lưu ly dịu dàng nhìn cô chăm chú, sau đó vươn tay khẽ nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh dịu dàng hơn bao giờ hết, giống như anh đang đối xử với một bảo vật vô cùng quý giá.
Ánh trăng như nước chiếu khắp sườn núi, đèn trong bụi hoa lan không hề sáng chói, nhưng vừa vặn tạo được cảm giác mông lung cho biển hoa.
Gió đêm mát mẻ thổi qua, xen lẫn cả mùi hương hoa lan thanh mát.
Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn đứng giữa bụi hoa lan, xung quanh là những bạn bè họ hàng thân thiết nhất của hai người, Mary và Cao Khang Hạo đang đứng trong đình nhỏ, nhìn cảnh tượng ấm áp này, không khỏi nhìn nhau cười.
“Rượu nho bà chủ làm rất ngon, đi xuống uống thử không?” Cao Khang Hạo mời.
Mary hơi khựng lại, sau đó cười nói: “Được thôi, vừa nãy tôi vẫn còn chưa kịp thử đâu!”
Đúng lúc hôm nay là ngày khu trải nghiệm trong trang trại Hạnh Phúc khai trương, bên đó có nhà hàng, khách sạn…, nếu như bạn bè họ hàng chơi đến nửa đêm, không chịu được nữa thì có thể đến đó nghỉ ngơi.
Đợi đến khi mọi người về hết đã là ba, bốn giờ sáng, nhưng tối nay Xu Mạn lại như được bơm máu gà, không hề buồn ngủ chút nào.
“Anh Thanh Yến, em vẫn muốn đi ngắm biển hoa.”
Vừa nãy có quá nhiều người, đều đang hô hào, cô vẫn chưa kịp ngắm kỹ, bây giờ cuối cùng cũng chỉ còn lại hai người họ, cô muốn đi ngắm biển hoa với Thẩm Thanh Yến.
Đúng lúc đêm nay Thẩm Thanh Yến cũng không có ý định ngủ, bèn nắm tay cô cùng đi đến đình nhỏ trên núi.