Ảnh Đế Truy Thê!

Chương 198: Hồ Sơ bệnh án



Tiệc sinh nhật đầu tiên của Kiêu Kiêu tại nhà kết thúc trong sự hạnh phúc và mãn nguyện của bé con. Mặc cho dư luận náo loạn vì màn chịu chơi của bố mẹ, Kiêu Kiêu sau khi cầu nguyện xong thì thỏa mãn ôm cổ của bố:

- Cảm ơn bố mẹ, đây là sinh nhật hạnh phúc nhất từ trường tới giờ của con…

- Mỗi một ngày con còn ở bên bố mẹ đều là một ngày vui, bố mẹ sẽ cố gắng không để con phải chịu bất cứ thiệt thòi gì!

- Vâng!

Cung Huyền Thương hôn lên trán con trai, nhìn drone đã lặng lẽ kết thúc màn biểu diễn.

- Kiêu Kiêu à, con đã ước điều gì vậy?

- Con ước mình sẽ trở thành một người vĩ đại giống bố, sẽ giống bố gặp được người tốt đẹp như mẹ, con ước chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc như bây giờ và mỗi năm sinh nhật con đều có bố mẹ bên cạnh.

Lôi Hòa Nghi đứng bên cạnh khẽ cười, đưa tay xoa má Kiêu Kiêu:

- Con muốn trở thành người giống như bố vậy thì bố mẹ nhất định sẽ dạy con những thứ bố mẹ biết. Con muốn gặp được người giống mẹ… đợi đến khi con giỏi như bố rồi tự khắc sẽ có người giống mẹ xuất hiện bên cạnh con. Gia đình chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc như bây giờ và dĩ nhiên bố mẹ sẽ không vắng mặt trong sinh nhật của Kiêu Kiêu, không chỉ sinh nhật mà mỗi ngày gia đình chúng ta đều sẽ trôi qua cùng nhau. Những điều con muốn bố mẹ đều sẽ thực hiện cho con, nhé!

- Vâng ạ!

Cung Huyền Thương nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm lại có mấy đứa nhỏ ở đây nên ở trên sân thượng lâu quá hứng gió đêm cũng không tốt nên cùng mọi người đi xuống nhà. Người làm đã thu dọn phòng cho khách nên mọi người đều ở lại, riêng Kiêu Kiêu hôm nay đã hứa sẽ ngủ cùng Quân Đằng và Đình Dận nên ba đứa nhóc sau khi tắm rửa sạch sẽ đã lên phòng của Kiêu Kiêu.

Những người khác cũng lần lượt dẫn con nhỏ về phòng nghỉ ngơi, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi sau khi lên phòng Kiêu Kiêu xem xem mấy đứa nhóc ổn không rồi mới yên tâm về phòng.

Hiếm khi Kiêu Kiêu không ngủ chung với bố mẹ nên Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi không khỏi có một đêm ngọt ngào nóng bỏng. Sau khi phối hợp làm vài lần thì hai người tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm, cả người Lôi Hòa Nghi được Cung Huyền Thương ôm gọn trong tay.

- Kiêu Kiêu đã 4 tuổi, cũng nên để con đi học mẫu giáo rồi, anh thấy thế nào?

- Quả thật cũng phải để con đến trường, anh sẽ để Kỷ Tuyên khảo sát vài trường mầm non trong thành phố sau đó chúng ta đưa con đến xem sao rồi chọn nhé?

- Dạ!

- Mấy ngày nữa là hôn lễ rồi… em căng thẳng không?

- Chúng ta đã kết hôn 5 năm rồi, Kiêu Kiêu cũng đã lớn… em chỉ có mong chờ… không có căng thẳng. Em thật sự rất muốn gả cho anh!

Hai vợ chồng đã thống nhất hôn lễ sẽ diễn ra sau sinh nhật Kiêu Kiêu vài ngày, cụ thể là 25/5 chính vì thế nên quá trình chuẩn bị rất gấp rút may mà trong hai tháng du lịch hai người vẫn thường xuyên họp online thảo luận với bên tổ chức để trang trí tiệc cưới.

- Anh cũng vậy, anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ khó quên.

- Kiêu Kiêu có thể tham gia hôn lễ của chúng ta nhất định sẽ rất vui, dù sao không phải đứa trẻ nào cũng có mặt trong hôn lễ của bố mẹ.

- Cho dù là lúc trước chúng ta kết hôn khi chưa có Kiêu Kiêu nhưng nếu thằng bé muốn anh cũng không ngại tổ chức hôn lễ lại lần nữa để con được như ý!

- Anh chiều con quá rồi đó…

- Con mình mà em, bố mẹ nào lại không thương con chứ!

Lôi Hòa Nghi nhìn chằm chằm Cung Huyền Thương nghiền ngẫm, anh bị nhìn đến ngứa ngáy:

- Sao lại nhìn anh như vậy?

- Em từng nghĩ rằng… anh sẽ là người cha dùng giàu sang nuôi con gái, nghèo khó dưỡng con trai. Nhưng anh lại nuông chiều Kiêu Kiêu vô điều kiện, em mới thấy em nghĩ sai rồi!

- Anh không có khái niệm thiên vị con trai và con gái, dù là đứa trẻ nào anh cũng đều sẽ yêu thương như vậy! Bố mẹ nào cũng đều mong con mình sẽ sống tốt hơn một chút, còn anh thừa sức cho con một cuộc sống ấm no sung túc, cho con được hưởng nền giáo dục tân tiến nhất mà mọi người đều ao ước thì tại sao phải để con trưởng thành trong khó khăn chứ? Muốn con quý trọng những thứ đang có có rất nhiều cách sao phải bắt buộc để con phải khổ, bây giờ Kiêu Kiêu bị một vết xước nhỏ anh cũng đau lòng muốn chết rồi, bảo anh dùng khổ cực rèn luyện con, anh làm không được. Bố mẹ và ông nội tuy nghiêm khắc giáo dục anh để hoàn thiện mọi mặt nhưng chưa từng bạc đãi anh về mặt vật chất, anh cũng sẽ không áp đặt điều đó lên con mình. Sau này có con gái khó tránh khỏi anh sẽ nhẹ nhàng hơn một chút vì con trai cần phải mạnh mẽ, con gái cũng phải mạnh mẽ nhưng một lúc nào đó sẽ lớn lên gả chồng cho nên người làm bố như anh sẽ có chút không nỡ nhưng anh có thể khẳng định anh không yêu thương đứa nào nhiều hơn đứa nào. Đó là trong điều kiện bình thường nhưng… Kiêu Kiêu là ngoại lệ, là đứa con chúng ta mong chờ đã lâu, là đứa trẻ em mạo hiểm sinh ra, là đứa trẻ đã đưa em về với anh cho nên… dù yêu thương con nhiều như thế nào anh cũng thấy không đủ. Nhà họ Cung này, Kiêu Kiêu là đặc biệt và duy nhất, chỉ cần thằng bé muốn địa vị của con không ai có thể lay động…

- Vậy nếu Kiêu Kiêu không muốn thì sao ạ, anh sẽ làm thế nào?

- Không đứa trẻ nào có quyền lựa chọn mình được sinh ra hay không, chúng ta cũng không thể hỏi con có muốn đến với thế giới này không cho nên chúng ta cũng không thể ép con thừa nhận áp lực của chúng ta. Một đứa trẻ không được sinh ra để làm hài lòng bố mẹ, không được sinh ra để thừa hưởng sự vất vả của bố mẹ, dĩ nhiên đứa trẻ cũng không được sinh ra để thay bố mẹ thực hiện ước mơ dang dở của họ. Tương tự, Kiêu Kiêu không được sinh ra để thay anh gánh vác áp lực của Cung thị, anh muốn chúng ta có con bởi vì con là kết tinh tùng yêu của anh và em, là sự tồn tại minh chứng cho tình cảm của chúng ta sẽ không biến mất, anh không sinh con để thằng bé phải thay anh làm gì cả. Nếu Kiêu Kiêu không muốn bị bó buộc với Cung thị, anh sẽ không ép con, anh sẽ để con tự do với ước mơ của con, cũng sẽ cho con một hậu trường vững chắc để dựa vào. Bất kể Kiêu Kiêu có thừa kế Cung thị hay không thì thái tử gia nhà họ Cung cũng chỉ có một.

- Vậy Cung thị thì sao?

- Anh còn sống một ngày thì con anh sẽ hạnh phúc một ngày, Cung thị cũng sẽ không rơi vào tay người không xứng đáng. Bất kể có ra sao, Cung thị cũng sẽ có người kế nghiệp, dù người ngồi ở vị trí của anh trong tương lai không họ Cung thì Cung thị cũng sẽ không đổi tên, chỉ cần con cháu chúng ta muốn bất kể lúc nào cũng có thể quay lại nắm quyền.

- … Có liên quan đến việc anh mua lại cổ phần sao ạ?

- Không sai! Anh đang lót đường cho Kiêu Kiêu, Hội đồng quản trị Cung thị vẫn luôn ở thế cân bằng nhưng bây giờ đã có Kiêu Kiêu cho nên anh phải nắm quyền lực tuyệt đối trong tay. Thanh trừng nội bộ không phải chuyện một sớm một chiều cho nên anh phải bắt đầu xử lý ngay từ bây giờ. Loại bỏ phe phái đối nghịch, tăng số cổ phần trong tay để củng cố thế lực, mai sau dù là Kiêu Kiêu hay là bất cứ ai ngồi vào vị trí này cũng sẽ dễ dàng vô cùng. Anh sẽ con trai anh một con đường bằng phẳng và rộng mở nhất. Dù con muốn thừa kế Cung thị thì cũng chỉ cần một cái gật đầu mà thôi, nếu con không muốn Cung thị cũng sẽ nỗ lực hỗ trợ Kiêu Kiêu thực hiện ước mơ của con!

- Kiêu Kiêu… thật sự có một người bố tuyệt vời!

Cung Huyền Thương cúi đầu hôn lên trán Lôi Hòa Nghi:

- Bởi vì anh yêu em cho nên bất cứ đứa con nào của chúng ta anh đều yêu thương như vậy. Anh chưa từng làm bố nhưng anh đã từng là một đứa trẻ…

- Sao em lại may mắn có một người chồng tuyệt vời như anh vậy chứ?

Cung Huyền Thương đã quá quen với giọng điệu ngọt xớt này của vợ rồi, bẹo má cô kéo chăn lên:

- Muộn rồi, mau ngủ đi em!

- Dạ!

Buổi sáng, hai vợ chồng vẫn còn đang say giấc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa khe khẽ, Lôi Hòa Nghi ngủ say nên không nghe thấy chỉ có Cung Huyền Thương vừa nghe là mở mắt thức dậy, nhẹ nhàng cầm cánh tay đang ôm hông mình của Lôi Hòa Nghi đặt xuống giường rồi đi đến mở cửa, ở ngoài là Kiêu Kiêu còn nguyên đồ ngủ ôm gấu bông nhìn bố, Cung Huyền Thương khụy xuống đối diện với con trai:

- Sao vậy con?

- Bố ơi, con vào ngủ với bố mẹ được không ạ?

- Được chứ!

Cung Huyền Thương vươn tay ôm Kiêu Kiêu lên đi về phía giường:

- Thật ra không phải là con dính bố mẹ đâu ạ, mà Đình Dận với Quân Đằng ngủ không ngoan gì hết…

- Không sao, con ngủ thêm một lát với mẹ đi!

Cung Huyền Thương đặt Kiêu Kiêu xuống giường, nhìn đống hồ trên tủ, đi vào phòng thay đồ, lúc trở ra thì thân trên để trần chỉ mặc một chiếc quần thun dài thoải mái.

- Bố ơi, bố đi đâu vậy ạ?

- Bố đi tập thể dục buổi sáng!

- Con đi nữa, con cũng muốn đi!

- Không ngủ thêm sao con?

- Con không buồn ngủ nữa ạ, hơn nữa cậu cả nói tập thể dục sẽ cao lên, con muốn cao thật cao, giống bố vậy!

- Vậy được rồi, lại đây bố thay quần áo rồi chúng ta đi tập!

- Dạ!

Kiêu Kiêu đật gấu bông bên cạnh mẹ rồi bước xuống giường đi về phía bố, Cung Huyền Thương mở tủ quần áo của Kiêu Kiêu lấy cho bé con một bộ độ thun tay cộc quần ngắn thoải mái mặc vào rồi hai bố con nắm tay nhau đi sang phòng gym.

Vừa bước vào Kiêu Kiêu đã không khỏi há hốc trước vô số máy tập hiện đại trong phòng, không biết phải chọn cái nào. Cung Huyền Thương thấy vẻ mặt con trai như thế thì bật cười xoa đầu nhóc con, trước tiên anh dạy Kiêu Kiêu khởi động dãn cơ trước, sau đó mới cho con chạy bộ trên máy, dĩ nhiên tốc độ cũng được điều chỉnh phù hợp với thể chất của cậu bé. Sau khi thấy Kiêu Kiêu đã tập làm quen được thì Cung Huyền Thương cũng khởi động máy chạy bộ, hai bố con yên lặng tập luyện một cách nghiêm túc, đến khi có tiếng mở cửa bên ngoài.

Mấy anh em Lôi gia cùng với Quang Tuấn và Olearn cũng đến tập thể dục buổi sáng, Olearn nhướng mày nhìn Kiêu Kiêu:

- Kiêu Kiêu cũng tập à, giỏi quá ta!

Cung Huyền Thương ấn nút dừng cho Kiêu Kiêu bước xuống, nhóc con lễ phép chạy đến chào hỏi mấy cậu và hai chú, lúc này Natch cũng xuất hiện từ sau lưng nhìn Kiêu Kiêu cầu xoa đầu. Bé con ôm Natch một cái rồi cùng mọi người tiếp tục tập thể dục.

Cung Huyền Thương nhìn Natch đang nằm liếm lông, hất cằm chỉ về chiếc máy chạy bộ còn trống:

- Lên!

Natch hừ một tiếng kiêu ngạo bước lên máy, Cung Huyền Thương khởi động chọn tốc độ giới hạn của loài mèo lớn này cho Natch chạy rèn luyện thể chất.

Lúc Lôi Hòa Nghi ngủ dậy trời cũng không còn sớm, cô thấy gấu bông của Kiêu Kiêu bên cạnh thì khẽ cười, lấy áo choàng mặc vào rồi đi đến phòng gym, bình thường giờ này Cung Huyền Thương đều tập luyện nên cô theo thói quen đi đến đó.

Mở cửa ra thì không chỉ Cung Huyền Thương và con trai mà mấy người đàn ông khác và một con hổ cũng đang tập, Lôi Hòa Nghi ôm trán nhìn Kiêu Kiêu bám trên lưng Cung Huyền Thương cho anh chống đẩy, bật cười khanh khách đầy thích thú.

Natch thấy Lôi Hòa Nghi đến thì nhảy khỏi máy chạy bộ đi đến chỗ Lôi Hòa Nghi dụi đầu vào bụng cô chào hỏi, Kiêu Kiêu cũng bước tới ôm chân mẹ.

- Chào buổi sáng, mẹ!

- Chào buổi sáng cục cưng, hôm nay con tập thể dục với bố có vui không?

- Vui lắm ạ, bố khỏe lắm luôn!

- Vui là tốt rồi, có đói bụng chưa con?

- Đói rồi ạ, mẹ ơi, chúng ta ăn sáng được chưa ạ?

- Mẹ dẫn con đi thay đồ rồi xuống nhà ăn sáng nhé!

- Dạ!

Hai mẹ con chào mấy người còn lại rồi về phòng, sau khi thay đồ xong thì Cung Huyền Thương cũng về, mồ hôi trên người đã vơi đi nên anh cầm một bộ đồ mới vào phòng tắm, mấy phút sau xuống nhà ăn ăn sáng với mọi người.

Dùng bữa xong thì mọi người ra phòng khách, mấy đứa trẻ kéo nhau đi xem quà của Kiêu Kiêu còn người lớn thì ngồi trong nhà trò chuyện, hai ông cụ thì đi đánh cờ.

Cung Huyền Thương từ trên lầu bước xuống nói nhỏ vào tai Lôi Hòa Nghi:

- Anh đi gặp khách hàng một chút, lát nữa sẽ có bên tổ chức hôn lễ đến nhà để thống nhất khâu trang trí tiệc cưới lần cưới, em tiếp đãi bọn họ giúp anh nhé, anh sẽ cố gắng về sớm.

- Anh cứ làm việc đi ạ, nhà có nhiều người mà, em không sao đâu!

- Được!

- Anh đi cẩn thận nhé!

- Ừm, anh đi đây!

- Dạ!

Cung Huyền Thương nhìn những người khác gật đầu chào hỏi rồi đi tới gara lái xe rời đi. Anh đi đến một hội quán sang trọng, nhân viên đưa anh đến phòng trà dành cho SVIP.

- Ngại quá, không biết tôi có đến trễ không?

- Không trễ, tôi cũng vừa mới đến thôi!

Cung Huyền Thương gật đầu đi đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện, người đối diện đẩy về phía anh một cốc trà còn nóng hôi hổi.

- Tôi vẫn chưa chính thức nói lời cảm ơn với anh. Hôm nay tại đây, chân thành cảm ơn anh vì đã cứu vợ con tôi!

Ngồi ở đối diện là Yến Thành Huân, không phải đối tác gì cả. Nghe Cung Huyền Thương khách sáo như thế cũng chỉ khẽ cười.

- Tôi là một quân nhân, cứu người là việc nên làm, dù lúc đó là ai gặp nạn tôi cũng sẽ cứu, sẽ không hối hận. Ngược lại tôi phải cảm ơn… nhờ vậy mà tôi có một đứa con nuôi vừa đáng yêu vừa dễ thương, tương lai lại đầy triển vọng.

Yến Thành Huân như có như không nhấn mạnh hai từ triển vọng bởi vì anh hiểu rõ Kiêu Kiêu đã có một người bố trên cả tuyệt vời, dù tương lai cậu bé rẽ hướng theo con đường nào thì Cung Huyền Thương cũng sẽ cho Kiêu Kiêu một tương lai đầy hào quang, chỉ nhìn vào những thứ bây giờ anh làm cho con trai là hiểu. Với thực lực của Yến Thành Huân, anh thừa biết Cung Huyền Thương không chỉ chuẩn bị nhiêu đó cho vợ con của mình. Cũng xem như an ủi mấy năm vất vả vừa qua.

Còn Cung Huyền Thương đối với lời khen của Yến Thành Huân chỉ cười gượng:

- Tôi có làm nhiều thế nào cũng không bù được 4 năm của hai mẹ con…

- Thật ra anh lặng lẽ chờ đợi 4 năm, không rời không bỏ đã là một sự an ủi rất lớn cho Nghi Nghi. Cô ấy vẫn luôn vì sự chờ đợi của anh mà kiên trì, không chỉ Kiêu Kiêu, anh cũng là một người quan trọng giúp Nghi Nghi niết bàn trùng sinh.

- Anh đánh giá cao tôi rồi!

- Không, tôi chỉ đánh giá cao mắt nhìn người của Nghi Nghi mà thôi!

- Nhưng mà hôm nay anh hẹn tôi không phải để nói những chuyện này đó chứ?

Nếu chỉ là ôn chuyện cũ thì không việc gì phải giấu Lôi Hòa Nghi mà bí mật ra hiệu cho anh cả. Yến Thành Huân chớp mắt, sau đó cúi người bê hộp giấy đựng tài liệu đặt lên bàn.

- Tôi sắp kết hôn rồi nên giữ lại những thứ này cũng không ổn, hơn ai hết anh nên là người giữ chúng!

Cung Huyền Thương không hiểu những lời này của Yến Thành Huân có ý gì nhưng vẫn bê lấy hộp giấy về phía mình, cẩn thận mở nắp hộp ra, giọng nói của Yến Thành Huân cũng đồng thời vang lên:

- Là hồ sơ bệnh án suốt 4 năm của Nghi Nghi, có một album ảnh và một cái USB có vài đoạn phim nhỏ của Kiêu Kiêu, tài liệu đầu tiên là hồ sơ lưu trữ tế bào gốc của Kiêu Kiêu, anh có thể liên hệ với bệnh viện bênh đó làm thủ tục chuyển về bệnh viện trong nước…

- Tôi đã từng hỏi Nghi Nghi bệnh án của cô ấy…

- Là tôi đã nói dối! Trước khi về nước Nghi Nghi có hỏi về nó, vừa nhìn tôi đã đoán được cô ấy nhất định sẽ tiêu hủy để anh không đọc được nên tôi đã nói vì cô ấy không có giấy tờ tùy thân cộng thêm bác sĩ là người của tôi nên bệnh án không cần, lúc đó cô ấy đặt mọi tâm trí lên Kiêu Kiêu vậy mà thật sự tin lý do đó, dù sao cũng khá may mắn vì cô ấy đã không truy hỏi tới cùng.

Khóe mắt Cung Huyền Thương run rẩy, hai tay cũng không thể kiểm soát theo ý mình cầm hồ sơ bệnh án lên. Trước đó Lôi Hòa Nghi đã kể cho anh những việc xảy ra trong 4 năm đó nhưng dựa theo tính cách của cô dĩ nhiên sẽ không nói chi tiết toàn bộ. Cô lựa chọn nói giảm nói tránh, không đề cập đến việc điều trị diễn ra như thế nào bởi vì cô biết thế nào anh cũng sẽ đau lòng. Nhưng hồ sơ bệnh án trước mắt lại không như vậy, toàn bộ đều do các bác sĩ điều trị chính ghi lại, tường tận mọi chi tiết quá trình thậm chí có những việc Lôi Hòa Nghi không biết trong lúc hôn mê cũng được ghi chép một cách cẩn thận. Mọi thứ không khác gì một móng vuốt sắc bén từng đợt từng đợt cào nát trái tim nóng rát của Cung Huyền Thương.

- Nghi Nghi không muốn cho anh biết nhưng anh có tư cách để biết. Hơn nữa tôi cũng muốn cho anh biết hai mẹ con đã trải qua những gì. Cung Huyền Thương, Nghi Nghi thừa biết cô ấy có thể sẽ chết nếu mạo hiểm sinh con nhưng cô ấy vẫn làm không chỉ vì cô ấy là một người mẹ mà còn bởi vì đó là con của anh… không chỉ Kiêu Kiêu mà anh cũng là một người góp phần không nhỏ để Nghi Nghi trở về. Sau mọi chuyện đã xảy ra tôi hi vọng anh sẽ trân trọng hai mẹ con cô ấy cả đời.

- Cảm ơn anh… vì đã cho tôi biết mọi chuyện!

- Không có gì, bây giờ đến lúc tôi phải đi rồi. Đến hôn lễ của hai người, tôi sẽ đến!

- Rất hoan nghênh sự có mặt của anh!

- Tạm biệt!

Yến Thành Huân mở cửa rời đi, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Cung Huyền Thương, đôi vai mạnh mẽ ngày nào giờ lại rũ xuống đầy xót xa khiến người ta đau lòng. Anh ngồi trong phòng rất lâu rất lâu… đọc hồ sơ bệnh án của Lôi Hòa Nghi, lúc kết thúc đôi mắt đã đỏ hoe, hàng lông mi ướt đẫm.

- Em thật ngốc!

Anh sắp xếp lại hồ sơ bệnh án một cách gọn gàng sau đó cầm album ảnh lên. Album lưu lại tất cả khoảnh khắc của Kiêu Kiêu từ lúc bé con vừa chào đời cả người nhỏ bé yếu ớt, toàn thân tím tái phải nằm lồng ấp, nhìn thấy ảnh đó hai dòng lệ của Cung Huyền Thương lại lặng lẽ rơi xuống. Anh lại lật từng trang nhìn Kiêu Kiêu khỏe mạnh được đưa ra khỏi lồng ấp nằm trên xe nôi ngoan ngoãn ngủ yên, lúc bé con uống sữa, tự mình chơi đùa, mỉm cười, khóc la, cắn tay… đều được chụp lại. Đến khi bé con lớn hơn một chút, ngũ quan trở nên rõ nét lung linh, dung mạo thừa hưởng một cách xuất sắc từ bố khiến người người yêu thích. Cung Huyền Thương xem vừa khóc vừa cười, anh lại lật tiếp, những bước đi đầu đời của Kiêu Kiêu, lúc bé con đã bập bẹ biết nói thì cái gì cũng thấy mới lạ, dần dần những bức ảnh sau đó đã có mặt Lôi Hòa Nghi khi cô tỉnh lại. Mỗi một bức ảnh đều khắc họa quá trình trưởng thành của con trai đến khi bé con 3 tuổi trở về bên anh. Ai có thể nghĩ đến Kiêu Kiêu bây giờ 4 tuổi thông minh đáng yêu, hoạt bát ngoan ngoãn đã từng bé như khỉ con cả người tím tại, mạng mỏng như tơ chứ?

Cung Huyền Thương cắn ngón tay kìm nén tiếng khóc, anh cầm USB đưa lên môi khẽ hôn xuống. Anh có thể đoán được trong này là video ghi lại những cử chỉ đầu tiên của Kiêu Kiêu, lúc con biết trở mình, lúc con biết bò, biết đi, biết gọi mẹ, biết… gọi bố. Cung Huyền Thương cất USB vào túi áo, vào nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ sau đó mang theo hộp giấy ra xe lái đi.