Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 64: Sinh Nhật



Phó Tây Đường còn chưa xuất phát đi tham ban thì A Yên đã nhận được điện thoại của Hứa Bạch.

“Sinh nhật? Sinh nhật gì?”

“Của tiên sinh nhà cậu đó.”

“À, tôi nhớ là cũng sắp tới rồi, để xem nào……… trùng hợp ghê, năm nay trùng với Đại Thử đó. Tôi nói này tiểu bảo bối, anh muốn tổ chức sinh nhật cho tiên sinh nhà tôi à? Giống như phim truyền hình ấy, đặc biệt ngồi máy bay mười mấy tiếng về giữa đêm tối sao? Chậc chậc”

Tiết Đại Thử là một trong 24 tiết khí hàng năm, được bắt đầu từ ngày 22 hoặc 23. 07, kết thúc vào ngày 07. 08 dương lịch. Ngày đầu tiên của tiết Đại Thử này Mặt trời ở vị trí xích kinh 120 độ. Sau khi chuyển động biểu kiến về vòng cực bắc, Mặt trời có xu hướng dịch chuyển dần về phía Xích đạo và phía Nam, thời gian này nửa cầu bắc vẫn ngả nhiều về phía Mặt trời nên lượng bức xạ Mặt trời còn rất cao, nhiệt độ, ánh sáng, thời gian chiếu sáng kéo dài và mạnh mẽ.

“Cậu không đưa tiên sinh tới chỗ tôi được à?”

“Ôi, anh là đồ bảo bối tâm cơ, tôi thấy anh đúng là không có tiên sinh thì ngủ không yên!”

“Mười lần đặt đồ ăn ngoài.”

“Hai mươi lần.”

“Thành giao.”

A Yên lén lút ngắt cuộc gọi, cẩn thận liếc mắt lên lầu, không thấy Phó Tây Đường liền lặng lẽ thở ra nhẹ nhàng. Cậu nhóc không thể để tiên sinh biết mình và tiểu bảo bối hợp tác với nhau được, bằng không đồ ăn ngoài buộc phải ngâm nước nóng.

Hoãn lại, không thực hiện được

Để không bị phát hiện, cậu nhóc lại lặng lẽ ra bên ngoài, ngồi xổm ở góc tường âm thầm gửi tin nhắn.

Nhưng cậu lại không biết vào lúc mình bước ra cửa, bóng dáng Phó Tây Đường đã xuất hiện ở cầu thang nhìn mình đầy ý vị sâu xa.

Anh vốn định qua hai ngày nữa sẽ đi thăm ban, xem ra nên tạm gác lại vậy.

Chờ xem hai cậu nhóc này có thể làm nên trò trống gì.

Vào một đêm trời đen gió lớn của nửa tháng sau, A Yên vác túi nhỏ rời nhà ra đi. Kẻ lén lút tiếp ứng cậu nhóc ngoài cửa là Diệp Viễn Tâm, Tiểu Diệp tổng đã thề không bao giờ cùng tìm đường chết chung với A Yên,  không hiểu vì sao lại bước lên chiếc thuyền giặc này, cả một đường kinh hồn bạt vía mà đưa A Yên ra sân bay, phảng phất như Cửu lão gia đang đuổi sát sau lưng.

“Anh Yên, lần này anh đừng hố em nữa nhé.” Lúc tiễn A Yên, Diệp Viễn Tâm cứ cường điệu mãi.

A Yên  đỏm dáng trong chiếc áo gió to vàng chanh, mũ choàng và kính râm che hết gương mặt, thoáng nhìn triều lại ngầu. Cậu nhóc khẽ nâng cằm, ông cụ non mà nhón chân vỗ vỗ vai Diệp Viễn Tâm, “Đừng sợ Tiểu Tâm Tâm, anh chỉ cần không cẩn thận tiết lộ tin tức cho tiên sinh, nói là tôi tới chỗ Hứa Bạch chơi, ngài ấy chắc chắn không ngồi yên được. Sau đó chỉ cần tiểu bảo bối diễn màn hiến thân thật kiều diễm cho tiên sinh thì chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu!”

Diệp Viễn Tâm thấy lời này cực kỳ có đạo lý, “Đúng vậy, để tên đầu sỏ hiến thân.”

“Chính xác, Tiểu Tâm Tâm.” A Yên lại có thể ra ngoài rong chơi, cực kỳ vui vẻ mà “Bộp.” một cú vỗ lên mông Diệp Viễn Tâm, hào khí nói: “Tôi đi đây! Không cần nhớ tôi đâu!”

Diệp Viễn Tâm hận không thể một cước đạp chết nó.

A Yên lủi trốn rất nhanh, kéo vali nhỏ chạy đi như  người lốc xoáy màu vàng chanh.

Mười một tiếng sau, người lốc xoáy vàng chanh tới nơi thành thị xa xôi Hứa Bạch đang ở, hóa thân thành em trai Phó Yên của Đại lão bản Phó Tây Đường đến thăm ban Hứa Bạch.

Tuy Ủy ban quản lý yêu khẩu tự xưng là một cơ quan chính phủ đứng đắn, nhưng đại đa số thời điểm đều làm giả chứng từ, giấy tờ tùy thân của A Yên là bên đó làm, tuyệt đối chân thật và hữu hiệu.

Mọi người ở đoàn phim hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của A Yên, một mặt do họ không biết Phó Tây Đường có một người em trai, mặt khác là không biết Hứa Bạch và đối phương có quan hệ tốt tới nỗi em trai người ta cũng tới thăm ban.

Vốn là một cậu bé ai gặp cũng thích, giờ còn là em trai Phó Tây Đường, A Yên nghiễm nhiên nhận được sự hoan nghênh từ đoàn phim. Hứa Bạch kêu Khương Sinh để thêm cái ghế gấp cạnh ghế nghỉ ngơi của mình, cậu đưa nước cho A Yên, “Đi đường mệt mỏi rồi, uống miếng nước giải khát trước đi.”

“Cảm ơn anh Hứa.” A Yên ngoan ngoãn ngồi trên ghế gấp, ôm ly nước mỉm cười đáp lại những ai chào hỏi mình.

Chờ người đi cả rồi, hình ảnh anh em hòa thuận lập tức sụp đổ. A Yên đè thấp giọng hỏi: “Tiểu bảo bối, thời gian cấp bách à nha, chắc tiên sinh sắp đuổi tới nơi rồi, anh đã chuẩn bị tốt cả chưa?”

“Còn đang chờ cậu bày mưu đặt kế mà?”

“Chết tiệt thật, đám tiên sinh các người có biết yêu thương tôi không vậy?”

“Yêu lắm mà.”

Hứa Bạch thừa nhận như thật, sau đó lại nói: “Cậu nói cho tôi xem trước kia mọi người ăn sinh nhật thế nào?”

Cái này là làm khó A Yên rồi, cậu nhóc cau mày hồi tưởng kỹ càng, nhưng không nhớ nổi trước sau hạ chí năm rồi bọn họ làm những gì. Cuối cùng ũ rũ đáp: “Sinh nhật của tiên sinh và Bắc Hải tiên sinh cùng một ngày, trước kia đều tổ chức sinh nhật cho Bắc Hải tiên sinh, tiện thể cùng chúc mừng cả hai.”

“Vậy sinh nhật Bắc Hải tiên sinh làm như thế nào?” Hứa Bạch lại hỏi.

Nhắc tới chuyện này, ký ức của A Yên rõ ràng hơn nhiều. Thật kỳ lạ nhưng những hoài ức xa xăm ấy thoáng như chỉ mới hôm qua, vài thập niên gần đây phiêu bạt bên ngoài ngược lại thành giấc mộng Nam Kha ngày qua ngày càng thêm mơ hồ.

Chỉ về những thứ vô thực, những thứ vượt xa tầm tay với của con người. Kỳ thực, điều nó muốn ám chỉ nhất chính là “nhân sinh như mộng ảo”, đời người như một giấc chiêm bao. Tìm hiểu thêm tại đây.

“Cái này tôi nhớ rõ………. Có một năm tiên sinh tặng Bắc Hải tiên sinh chiếc xe lửa nhỏ, Bắc Hải tiên sinh tặng lại chiếc bút máy. Một năm khác tiên sinh tìm được bản thảo của Thẩm tiên sinh mà Bắc Hải tiên sinh sùng bái nhất, Bắc Hải tiên sinh liền viết một quyển sách ca ngợi người anh trai vĩ đại thần thánh, không gì không làm được của mình.”

A Yên nhịn không được trào phúng một câu, “Nhị đại gia am hiểu nhất là vuốt mông ngựa, vuốt tới ba hoa chích chòe, chấn động đất trời quỷ thần khiếp sợ. Nếu không phải vậy làm sao có chuyện ông đây chịu tiếng xấu thay ngài ấy biết nhiêu lần.”

Nói tới chuyện này A Yên hận không thể đấm ngực dậm chân, sớm biết đã không làm.

Hứa Bạch mỉm cười lắng nghe, tổng kết lại, sinh nhật trong dĩ vãng chỉ là anh em nhà họ Phó tặng quà cho nhau, cũng không đặc biệt tổ chức long trọng. Đến nỗi sau ngày Bắc Hải tiên sinh qua đời, đại khái sinh nhật đã biến thành một ngày kỷ niệm khác.

“Nhị đại gia có thể khiến quý ông đức cao vọng trọng ngài đây cõng nồi thay chứng tỏ anh Yên tương đối lợi hại ấy mà.” Hứa Bạch im hơi lặng tiếng vuốt mông ngựa.

“Chứ còn sao nữa, tôi là ai cơ chứ, có nồi nào mà không đội nổi.” A Yên phổng mũi tận trời.

“Vậy thì, cậu có hy vọng Nhị đại gia có thể quay về không?”

“Hả?”

A Yên thu hồi tâm tư đùa giỡn, nghi hoặc rồi lại nghiêm túc mà nhìn Hứa Bạch, bỗng dưng phát giác mình không biết trong hồ lô của tiểu bảo bối bán thuốc gì.

Không biết trong hồ lô bán loại thuốc gì (不知葫芦里卖的什么药): Một thành ngữ Trung Quốc thường dùng để chỉ ý nói không hiểu người kia nói thế có ý gì.

Hứa Bạch lại hỏi: “Cậu không phát hiện nơi này là địa phương nào à?”

A Yên không cần nghĩ ngợi đã đáp ngay: “An Hà chứ gì.”

Vừa dứt lời, tự cậu nhóc đã ngây ngẩn cả người. Suy nghĩ kỹ lại thì địa danh này nghe hơi quen tai.

Hứa Bạch nhắc nhở nó: “Hồi tìm mảnh vỡ ở hồ Bắc Hải, tôi có nghe Tứ gia nói con cháu của bối lặc gia kia định cư ở chỗ này.”

Tức khắc A Yên như bị sét đánh, “Mẹ kiếp.”

Lúc Hứa Bạch vừa biết chuyện trùng hợp kỳ diệu này cũng ngạc nhiên không kém A Yên. Trung Quốc lớn như vậy, cố tình cậu lại tới nơi này, có lẽ cũng là ý trời.

Chuyện hạt giống hoa vẫn chưa xong. Phó tiên sinh cũng nói người cá kia có thể là kiếp số của Bắc Hải tiên sinh, thế thì thứ mờ mịt hư vô như ý trời này đâu lý nào lại không thể tồn tại?

Mọi sự chờ đợi đều sẽ có kết quả, Hứa Bạch luôn luôn tin tưởng câu nói này.

Chuyện xưa kết thúc rồi ư? Chưa đâu.

Có lẽ chuyện của Bắc Hải tiên sinh đã kết thúc, nhưng chuyện của Phó tiên sinh vẫn còn tiếp tục. Đã hai ba tháng kể từ ngày phát hiện hạt giống hoa đã không còn, cậu cứ luôn suy nghĩ một vấn đề ——- nếu hôm nay quên đi hạt giống hoa kia, biết khó mà lui, liệu có thực sự là chuyện tốt?

Hứa Bạch tự mình đáp: Không tốt.

Nếu vai chính đổi thành cậu, cậu sẽ bực chết.

Một quyển <Chi ma đồ giám> đã có thể làm cậu nhớ thương nhiêu năm như vậy, nếu chuyện tương tự như lần này phát sinh trên người cậu, cậu sẽ tìm không ngừng nghỉ khắp cùng trời cuối đất.

Hứa Bạch cũng không theo chủ nghĩa tôn thờ “Bánh nhân thịt trên trời rớt xuống”, cái gọi là ý trời chẳng qua là đem ra để đó làm động lực tự thuyết phục, giục giã bản thân hăm hở tiến lên thôi.

Nếu cậu không nỗ lực đóng phim thì không có địa vị hôm nay, cũng không có cơ hội gặp được Phó tiên sinh, càng không thể thấy được quyển <Chi ma đồ giám> kia.

Nếu không có Phó tiên sinh tìm kiếm mấy chục năm như một, các mảnh vỡ không có khả năng được tập hợp, lồng sắt không bao giờ mở ra. Vậy nỗ lực của Phó tiên sinh có uổng phí không? Không hề, anh ấy chỉ là loại bỏ đi một phương án.

“Anh biết anh đang làm gì không đó?” A Yên nhìn chằm chằm Hứa Bạch, rất muốn làm cậu đánh mất ý tưởng không thực tế này. Cậu bé và tiên sinh cùng phiêu bạt lâu như vậy, cố gắng nhiều năm như vậy cũng không nên chuyện, một tiểu yêu quái pháp lực yếu kém như Hứa Bạch làm được sao?

Tất nhiên không phải A Yên xem thường cậu, chỉ là không hy vọng cậu giẫm lên vết xe đổ, như vậy quá mệt mỏi. Cậu là bảo bối tiên sinh nâng trong tay, tiên sinh sẽ đau lòng.

Giống như bây giờ đây, cậu cứ ngọt ngọt ngào ngào chung sống cùng tiên sinh không phải tốt hơn sao?

“Tôi biết mà.” Hứa Bạch trả lời đến là nhẹ nhàng tự nhiên.

“Cậu biết cái con khỉ, chuyện này không phải ngày một ngày hai là làm được!” A Yên tức giận.

Hứa Bạch: “Nhưng tôi là yêu quái, có thể sống rất lâu.”

A Yên:. ………….

Lý do cứng rắn mạnh mẽ như vậy, anh đây không cách nào phản bác được.

“Ông đây không nói chuyện với anh nữa.”

“Thế câu nói này của cậu vô nghĩa sao?”

“Câm miệng!”

“Tôi sẽ lén mách với Phó tiên sinh.”

A Yên sắp tức chết rồi, xem ra không đụng tường nam cậu sẽ không quay đầu, “Giờ cậu tính làm thế nào? Vòng vèo một hồi lừa tôi tới đây không đơn giản chỉ để tổ chức sinh nhật cho tiên sinh đúng không?”

Không đụng tường nam không quay đầu: Chỉ người cố chấp, không nghe lời người khác; giống như không thấy quan tài không đổ lệ.

A Yên cảm thấy lúc trước mình dễ dàng tin người quả thực là quá ngốc bạch ngọt rồi, tiểu bảo bối phúc hắc tâm cơ sâu tựa biển.

Sỏa bạch điềm [傻白甜]: ý tứ chỉ là một người ngây thơ hiền lành, vẻ ngoài thanh tú trắng trẻo và rất thích cười.

Phúc hắc (腹黑): đơn giản mà nói chính là nham hiểm, biểu hiện ra thoạt nhìn rất thiện lương thế nhưng trong lòng luôn suy nghĩ gián trá.

“Do tôi pháp lực thấp kém mà, lỡ như con cháu của bối lặc gia kia có tu luyện yêu pháp gì thì sao, nên mới để cậu theo bảo vệ tôi.”

A Yên chửi thầm mãnh liệt, nhưng Hứa Bạch nói quá là quang minh chính đại.

Cậu chính là người như vậy, đánh không lại thì sao không gọi trợ giúp chứ? Ngốc à? Sinh mệnh quý giá lắm, phải biết cẩn thận quý trọng à.

A Yên bước lên thuyền giặc Hứa Bạch, trong một chốc vẫn chưa chịu đầu hàng, không từ bỏ ý định hỏi một câu: “Tiên sinh biết không? Coi chừng ngài ấy dạy dỗ cậu một trận.”

“Nên tôi mới phải tổ chức sinh nhật, Phó tiên sinh bây giờ chắc chắc biết chuyện tôi chuẩn bị sinh nhật cho anh ấy, hẳn là sẽ không nghĩ nhiều đâu.” Hứa Bạch trả lời.

“Tiểu bảo bối anh đúng là lời nói dối tinh.”

“Lời này của cậu sai rồi, sinh nhật tôi cũng đã tỉ mỉ chuẩn bị, tôi có nói dối sao? Đùa à, tôi chỉ là thẳng thắn thành thật có chọn lựa mà thôi.”

Phục thật rồi, A Yên đã phục, hoàn toàn bái phục.