Ảnh Đế Và Tình Nhân Thích Lừa Gạt

Chương 4



Dương Sỹ nhìn cậu bằng ánh mắt tình yêu thương như thể trong không gian này chỉ tồn tại hai người vậy.Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu tràn ngập tin tưởng vốn có ,cậu chưa từng được ai đối với mình bằng ánh mắt nóng rát kia.Có chút ấp úng cũng ngại ngùng " Anh...làm gì vậy "

" Lê Sơ.." Chợt hắn gọi tên cậu bằng giọng ngọt ngào ,khiến cậu như tưởng tượng rằng lớp trưởng đang gọi mình ,nhưng có lẽ không phải.Lớp trưởng lạnh lùng là bông hoa cao lãnh của trường ,sẽ không bao giờ gọi cậu bằng giọng điệu này ,người trước mắt là Hoàng Dương Sỹ - chính là người khiến tương lai của Lý Lê Sơ sống không bằng chết ,chỉ vì cậu ta lừa dối hắn.Cứ thế mà bỏ thuốc nam chính của truyện lên giường với mình.Đối với hành vi lừa gạt tình cảm của mình như thế ,tất nhiên Dương Sỹ không để yên,hắn lợi dụng sức ảnh hưởng của mình mà phong sát cậu ta không có đường lui.Còn đem một số tiền lớn chỉ để tung tin đồn cậu ta đã chết ,mà đem xuống tầng hầm biệt thự bên hồ kia mà ngày ngày hành hạ thừa sống thiếu chết ,rút gân tay gân chân để cậu ta không thể hoạt động một cách bình thường được.Chỉ có thể mỗi ngày dựa vào hắn để tồn tại ,khác nào một sủng vật mà hắn nuôi dưỡng đâu chứ.Cậu thực sự ghê sợ người trong sách này ,biết sự ngọt ngào kia chỉ là vì hắn ta thuở đầu còn yêu say đắm nhân vật phụ này mà thôi.Chứ phát hiện chuyện xấu sau lưng ,sẽ chịu đê yên sao?

" Lê Sơ ,em còn mệt sao?" bàn tay hắn nắm chặt vai cậu đau đớn ,cậu nhăn mày đặt tay mình lên tay hắn vỗ về " Không sao mà,anh bỏ tay xuống đi"

Rồi cứ thế bỏ tay hắn xuống khỏi vai mình ,hắn cũng không giận gì cả mà ngồi cạnh cậu " Lê Sơ,thực ra anh rất tin tưởng em"

" Cho nên mới đánh liều xin đạo diễn Trần cho em thêm một cơ hội nữa ,vào ngày mai...em hãy làm tốt nhé "

Khóe miệng cậu giật giật chỉ cười cho qua " Hoàng Sỹ ,anh thật sự tin tưởng em như vậy "

Trước câu hỏi kia ,hắn cũng chẳng hề nao núng như chuyện thường tình mà đáp " Tất nhiên rồi ,không tin tưởng em thì tin tưởng ai đây"

" Hơn nữa ,anh yêu em mà.Trong tình yêu,chính em nói là phải tin tưởng nhau,không phải sao?"

Cậu cười gượng kéo tay hắn nắm chặt " À ha...thì ra anh vẫn nhớ "

Mắt hắn híp lại nhìn xuống tay đang nắm tay mình,bên kia tay hắn cầm chai nước khẽ bóp chặt lại ,nhưng vẫn không để phát ra tiếng động nào ,tùy ý mà quăng vào thùng rác.Đối với hắn,những thứ dơ bẩn đã đụng miệng thế này ,chỉ nên vứt vào thùng rác mà thôi.Mùi hôi thối dơ bẩn khiến con người ta thấy kinh tởm...!

" Mà Dương Sỹ ,anh tại sao lại tốt với em như thế.Dù sao ,chúng ta cũng mới quen nhau mà"

Hắn khẽ cười ,nhưng cậu chẳng thấy chút vui vẻ nào trong mắt hắn.Một cảm giác lạnh hơn cả nam cực vậy " Quen mới đây ,nhưng tựa như anh đã yêu em từ rất lâu rồi.Cho nên,đối với người anh yêu...anh vẫn luôn đối xử với người đó thật lòng.Nếu người đó dám phản bội lòng tin của anh ,kết cục sẽ không tốt đâu "

" Hồi nhỏ ,có một con mèo anh nuôi.Anh thực sự rất thương nó ,nhưng ai ngờ một ngày nó lại dám ăn cơm của người khác cho.Lúc đó anh đã không kìm được mà văng nó xuống hồ ,nhận cho nó chết.Xác của nó anh vẫn chôn ở khu vườn nhà anh.Để nó mãi mãi có thể ở đó ,thật vui vẻ bên cạnh anh.Ngày nào ,anh cũng sẽ ra thăm nó.Chắc nó sẽ chỉ kêu tiếng " meo meo " đối với một mình anh thôi.Và rồi anh sẽ vuốt ve nó,nựng nó như trước vậy "



Nghe từng lời từng chữ hắn thốt ra mà cậu run lẩy bẩy ,không ngờ hắn lại có thể tàn nhẫn đối với một con mèo như thế.Dù con mèo đó chỉ là ăn đồ của người khác cho thôi sao.Nếu hắn biết cậu sẽ phản bội hắn,thì liệu hắn sẽ xử trí cậu thế nào.Sẽ như cốt truyện đúng không? Thật như vậy ,thì cũng đáng sợ quá đi...!!!

Hắn rũ mắt nhìn ra khẽ nở nụ cười " Có gì mà em phải sợ ,anh chỉ là kể chút chuyện quá khứ.Sao nào ? Thấy anh đáng thương lắm chứ gì "

Cậu miễn cưỡng gật đầu " Ừ thì...đáng thương lắm "

Ngoài mặt thì thế ,nhưng trong lòng cậu thì...

Đáng thương muốn xỉu luôn ý

" Còn em ,có thích anh không ? Hay là yêu anh sâu đậm rồi ?"

Cậu mỉm cười " Tất nhiên là...'

" Nói thật ,anh không muốn câu trả lời của em là xin lỗi ,hoặc đã phản bội anh.Hay yêu người khác gì đó ,anh rất buồn đó"

Tay hắn nắm lại đập xuống bàn ,ngưng một lúc mới nhìn thẳng vào mắt cậu nói " Bởi vì anh căm ghét điều đó ,kinh tởm lời xin lỗi.Và anh thực sự rất hận người phản bội anh.Đến lúc đó ,có lẽ trong tâm trí anh chỉ có một câu nói rằng ,phải hành hạ bọn họ đến chết thôi.Vậy mới hả dạ bù đắp được những tổn thương bọn họ dành cho anh"

" Em đừng sợ anh nhé ,đối với em...chỉ cần em không làm gì sai ,anh sẽ một mực đối xử tốt với em" Tâm lý hắn biến chuyển hỗn loạn cứ thế nắm lấy tay Lê Sơ.Mà đối với cậu...câu hỏi không thể trả lời kia,chỉ có thể giấu giếm bí mật mà đặt trong lòng mình không dám nói ra.Chỉ có thể ôm hắn vào lòng mà vỗ về " Không sao đâu ,em không hề...phản bội anh"

Dù nói lời có chút trái lương tâm,nhưng cậu chỉ có thể nói để giữ mạng hèn hạ của mình.Lừa một người ,đóng vai người yêu của một người có lẽ là vai diễn đầu tiên,cũng là vai diễn khó nhất mà cậu bắt buộc phải diễn trong đời mình....

Ánh mắt hắn sáng rực rỡ như đối với hắn,cậu chính là cả dãy ngân hà vậy,hắn rõ ràng coi cậu là cả niềm tin trong cuộc sống này.Trong khoảnh khắc ,hắn dụi vào lòng cậu ,hai tay mảnh khảnh ôm chặt lấy eo cậu ,cứ thế mà ngửi hương thơm anh đào quen thuộc ,thấy thật yên bình lắm ấy.Cậu cảm thấy mọi thứ đều lắng đọng,thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua,chỉ còn nhịp điệu sưởi ấm trái tim đã từng lạnh lẽo của hai người...!