Thi Minh từ lúc ở rạp hát lớn Arthur quen Lật Thanh, vẫn luôn liên hệ với Lật Thanh, không phải WeChat thì gọi điệ, mời bằng hữu ăn cơm cũng tới tiệm Lật Thanh. Chỉ là thái độ Lật Thanh cũng không thân thiện, đại bộ phận thời gian đều là anh ta chủ động, dưới tình huống Lật Thanh cố tình bảo trì khoảng cách, giữa hai người bọn họ vẫn luôn bảo trì quan hệ bằng hữu bình thường, không tiến nổi thêm một bước.
Tình huống như vậy vẫn luôn duy trì đến ngày Lật Thanh khai trương cửa hàng mới có đột phá.
Lúc ấy anh ta vì lâm thời có việc không thể qua cổ động, hết bận mới gọi Lật Thanh chúc mừng, không nghĩ tới Lật Thanh sẽ gọi anh ta qua uống rượu.
Cũng khi đó anh ta biết bí mật của Lật Thanh, bí mật làm anh ta khiếp sợ vạn phần.
Cho nên kỳ thật anh ta cũng không tin nội dung hot search, chỉ là gần nhất Lật Thanh vẫn luôn tránh làm anh ta thập phần buồn bực, cho nên thấy hot search mới call video cho Thẩm Tùng An phát giận.
Nhưng anh ta trăm triệu không nghĩ tới, sẽ bất ngờ đánh vỡ quan hệ của Thẩm Tùng An cùng Chiêm Ngọc.
Phía trước Thẩm Tùng An công bố tình yêu cũng không có nói cho anh ta đối tượng kết giao là ai, chỉ nói hết bận tất cả tụ hội, anh ta căn bản không nghĩ tới đối tượng sẽ là Chiêm Ngọc! Khiếp sợ rất nhiều, một câu mê sảng "Cậu không chỉ đụng vợ tôi còn đụng em trai" buột miệng thốt ra, ngay sau đó anh ta liền nhìn thấy bên Thẩm Tùng An một mảnh đen nhánh.
Thẩm Tùng An ấn Chiêm Ngọc trong ngực, Chiêm Ngọc không phòng bị mà đụng ngực anh, chóp mũi truyền đến đau làm Chiêm Ngọc kêu rên một tiếng.
Thẩm Tùng An nghe thanh âm cậu, nào còn ghen gì chỉ còn lo lắng, vội buông cậu ra, cúi đầu kiểm tra mặt cậu: "Đụng vào nơi nào? Đau hay không?"
Chiêm Ngọc bị va chạm làm thanh tỉnh, nghĩ đến tình huống Thi Minh phá vỡ quan hệ của mình cùng Thẩm Tùng An, không khỏi có chút thẹn thùng cùng xấu hổ, xoa xoa mũi, nhỏ giọng mà nói: "Còn tốt, không đau. Nhưng Thi đạo......"
"Không cần để ý đến cậu ta." Thẩm Tùng An nghe cậu nói không đau liền yên tâm, duỗi tay giúp cậu thắt nút áo, bảo đảm không lộ.
Chiêm Ngọc thấy anh còn dựng cổ áo mình lên, một bộ hận không thể quàng thêm cái khắn, thấy cạn lời lại buồn cười: "Thẩm ca, không cần thế."
"Ừ." Thẩm Tùng An ngoài miệng đáp lời, động tác trên tay lại không chút hàm hồ.
Bên kia WeChat Thi Minh nghe hai người không coi ai ra gì nói chuyện, "ĐM" một câu, tăng thanh âm nói:"Tôi nói hai người đấy mới sáng sớm đã tú ân ái?! Nơi này còn có một người đấy!"
"Thẩm Tùng An cậu có dám không đặt điện thoại một bên? Tôi không cẩn thận nhìn thoáng qua Chiêm Ngọc lão sư thì sao? Cậu đến mức này sao?"
"Hiện tại truyền thông cũng quá vô dụng đi, cái gì mà đưa bạn gái gặp ba mẹ, cậu rõ ràng là đưa bạn trai!"
"Lúc trước tôi còn kỳ quái lúc trước cậu cự tuyệt diễn "Bài ca dạy Thanh Xuân", sao đột nhiên vừa nghe Chiêm Ngọc lão sư cũng ở liền lật lọng nhận kịch bản, hoá ra cậu sớm mang ý xấu với Chiêm Ngọc lão sư! Cậu người đàn ông này tâm cơ quá sâu!"
"Thẩm Tùng An mau nhìn điện thoại! Tôi có lời muốn nói!!"
Anh ta lải nhải bên kia, Thẩm Tùng An bên này lại mắt điếc tai ngơ, xem anh ta không tồn tại.
Ngược lại Chiêm Ngọc nghe xong lời anh ta nói ngây ngẩn cả người.
Phía trước Chiêm Ngọc kỳ quái sao Thẩm Tùng An nhận phim thần tượng vườn trường, trước mắt Thi Minh nói làm cậu bừng tỉnh đại ngộ, cậu nhìn nhìn di động lại nhìn về phía Thẩm Tùng An: "Thẩm ca, anh......"
"......" Thẩm Tùng An tránh tầm mắt cậu, trực tiếp cầm di động tắt call video.
Chiêm Ngọc: "??"
Thẩm Tùng An ho nhẹ một tiếng, giấu đầu lòi đuôi giải thích một câu: "Quá ồn."
Chiêm Ngọc chú ý tới bên tai anh có chút hồng, còn lại không hỏi cũng biết đáp án.
Chiêm Ngọc nhớ tới ngày gặp Thẩm Tùng An ở phòng đàn, lúc ấy cậu chỉ tưởng Thẩm Tùng An tương đối chú trọng thời gian, cho nên mới đến sớm, hiện tại nghĩ đến, anh hẳn đang đợi cậu.
Nghĩ đến chỗ này, ý cười bên môi Chiêm Ngọc chậm rãi mở rộng, cuối cùng nhịn không được cúi đầu bật cười.
Thẩm Tùng An thấy thế, duỗi tay xoa xoa tóc cậu, bất đắc dĩ mà nói: "Đáng cười vậy sao?"
Chiêm Ngọc lắc đầu, mi mắt cong cong mà hướng Thẩm Tùng An cười một cái, nhìn anh thong thả mà nghiêm túc: "Thẩm ca, hình như em chưa nói với anh, em rất rất thích anh."
Thẩm Tùng An nghe vậy cả người chấn động, cùng Chiêm Ngọc đối diện, anh thấy mình phảng phất như bị tình yêu rõ ràng nơi đáy mắt Chiêm Ngọc làm nóng đến cả người run run.
Cùng Chiêm Ngọc bên nhau khoảng thời gian này, anh có thể từ nhất cử nhất động mỗi nụ cười hành động của Chiêm Ngọc mà nhận ra Chiêm Ngọc thích mình, nhưng Chiêm Ngọc lần đầu nói ra.
"Nói lại lần nữa."
Thẩm Tùng An nghe được mình thấp giọng nói, âm cuối mang theo run rẩy không thể nghe thấy.
Chiêm Ngọc dựa qua, đôi tay ôm mặt anh, học bộ dáng ngày thường hôn môi mình của anh, từ trán một đường hôn xuống môi, mỗi một nụ hôn rơi xuống cậu đều nhẹ giọng nói một câu "Thích anh", cuối cùng hôn dừng ở môi Thẩm Tùng An.
"Thẩm Tùng An."
Chiêm Ngọc nhẹ giọng gọi tên anh, ánh mắt chuyên chú mà thâm tình, từng câu từng chữ mà nói: "Em thích anh."
Không phải vì cảm động, không phải vì hồi báo, mà là thích anh thật sự, hy vọng có thể cùng anh luôn bên nhau.
Mãi cho đến khi chúng ta đầu đầu bạc, anh vẫn trồng hoa hồng cho em, còn em thì vì anh viết khúc.
Thẩm Tùng An duỗi tay ôm Chiêm Ngọc, chôn mặt ở hõm vai cậu.
Không bao lâu Đàm Dĩnh gọi lại, nói cho Thẩm Tùng An hot search đã gạt, truyền thông đưa tin cũng xóa Weibo.
Thẩm Tùng An nói chuyện đã xử lý cho Chiêm Ngọc, Chiêm Ngọc lên Weibo nhìn một chút, phát hiện trên Weibo chỉ còn vài tấm ảnh võng hữu lưu lại.
Bởi vì chụp lén, phóng viên chỉ chụp bên mặt Lật Thanh, mà Lật Thanh hai ngày này vừa lúc có chút cảm mạo, đêm qua đeo khẩu trang, ảnh chụp cậu tương đối mơ hồ, trừ bỏ mấy người bọn họ, chỉ dựa 3 bức ảnh cơ hồ không ai nhận ra Lật Thanh.
Đối này Chiêm Ngọc không khỏi nhẹ thở ra, chính cậu lên hot search không sao cả, nhưng Lật Thanh không được, như vậy Lật Thanh quá nguy hiểm.
Thẩm Tùng An đăng nhập Weibo làm sáng tỏ nội dung hot search, tỏ vẻ người trong ảnh là thân thích trong nhà, không phải bạn gái như truyền thông nói.
Weibo vừa đăng xong không bao lâu bị fans xoát bạo, trong đó có một bình luận được đẩy lên đầu.
—— Thẩm ca cùng người trong nhà ăn cơm vì cái gì đưa Tiểu Ngọc theo?!【nghi vấn】
Chiêm Ngọc nhìn bình luận này, trong giọng nói mang theo chút kiêu ngạo: "Bởi vì tôi là người một nhà nha ~"
Thẩm Tùng An nghe cậu nói, nghiêng đầu hôn mặt cậu, sau đó rep bình luận kia —— bởi vì là người một nhà.
Chuyện hot search xem như hạ màn, hai người rời giường rửa mặt xong, hội họp với mấy người Nhan Lạp theo thời gian hẹn trước.
Thẩm Tùng An nói chuyện hot search cho Lật Thanh, thuận đường xin lỗi Lật Thanh, Lật Thanh từ bên Thi Minh đã biết chuyện này, cũng không để trong lòng.
Cậu cười cười với Thẩm Tùng An nói: "Không cần xin lỗi, cũng không phải chuyện lớn. Về sau chiếu cổ Tiểu Ngọc."
Thẩm Tùng An trịnh trọng gật đầu: "Tôi bảo đảm."
Thẩm Tùng An không cùng Chiêm Ngọc về C thị, hàng năm anh công tác bên ngoài, lần này về tính ở nhà với ba mẹ.
Trường học đã nghỉ đông, từ Yến Thành về, phần lớn thời gian Chiêm Ngọc ở nhà luyện đàn, ngẫu nhiên đi Lộc Nhung loan nhìn hoa hồng trong nhà ấm trồng hoa.
Mỗi ngày cậu và Thẩm Tùng An đều liên hệ qua WeChat, buổi tối hai người thường xuyên hàn huyên tới khi pin yếu mới nói ngủ ngon rồi ngủ.
Nháy mắt, tới ngày trừ tịch.
Một giấc ngủ dậy, chuyện đầu tiên Chiêm Ngọc làm là gửi WeChat cho Thẩm Tùng An, gửi qua "Sớm an", Thẩm Tùng An bên kia không rep cậu cũng không thèm để ý, tùy tay đặt điện thoại trên giường, đứng dậy đi rửa mặt đánh răng.
Chờ cậu rửa mặt xong ra tới, Thẩm Tùng An vừa vặn gọi tới.
Chiêm Ngọc vui sướng nhảy lên giường, cầm di động ấn nghe: "Thẩm ca, buổi sáng tốt lành nha ~"
"Buổi sáng tốt lành." Thẩm Tùng An ở đầu kia cười nói, "Anh nhờ người tặng hoa, hẳn tới rồi, em đi ra ngoài lấy một chút."
"Được." Chiêm Ngọc vừa nghe có hoa, lập tức từ trên giường bò dậy, đi dép lê chạy ra ngoài, trong điện thoại Thẩm Tùng An kịp thời nhắc nhở: "Tiểu Ngọc, mặc áo khoác vào."
Bước chân Chiêm Ngọc dừng, "Ồ" một tiếng, ngoan ngoãn về phòng cầm áo khoác mặc vào, sau đó một đường chạy xuống.
Ở phòng khách Chiêm Hồng Viễn đang đọc báo nhìn cậu như một cơn gió lao vút ra ngoài, vội vàng ra tiếng gọi: "Tiểu Ngọc con đi đâu?"
"Đi nhận quà ạ!"
Chiêm Ngọc ném xuống những lời này, người đã chạy tới cửa đại sảnh, cậu không tắt máy, một bên chạy một bên cùng Thẩm Tùng An nói: "Em lập tức đến, anh bảo anh trai nhỏ chuyển phát chờ một chút! Em......"
Bước chân cậu lúc nhìn thấy người mặc áo khoác đen ngừng lại, cùng lúc đó, bên tai nghe được đối phương ôn nhu: "Ừ, anh nhìn thấy em."
Thẩm Tùng An đứng trong viện, giang hai tay.
Chiêm Ngọc kinh hỉ gọi một tiếng, bước nhanh chạy tới, dùng sức nhào vào trong ngực anh.
Thẩm Tùng An bị cậu nhào lên làm lui nửa bước, một tay ôm hoa, một tay ôm cậu, cười nhẹ nói: "Chậm một chút, đừng ngã."
"Sao anh lại ở đây? Hôm nay không phải trừ tịch sao? Sao anh không ở với bác trai bác gái?!" Chiêm Ngọc đã kinh hỉ lại không dám tin tưởng, ngửa đầu liên thanh hỏi Thẩm Tùng An mấy vấn đề.
"Năm nay là năm đầu chúng ta bên nhau, ba mẹ nói anh hẳn đến nhà em cùng em vượt năm, như vậy mới tính là một bạn trai đủ tư cách." Thẩm Tùng An đặt hoa trong ngực cậu, khom lưng nhìn thẳng cậu, thành tâm thành ý hỏi, "Anh đủ tư cách sao?"
Chiêm Ngọc không nghĩ tới hai vị trưởng bối Thẩm gia sẽ suy xét như vậy, cậu ôm hoa, thấy hạnh phúc trong lòng muốn bạo lều, mím môi cũng không ngăn được khoé môi cong lên.
Ánh mắt Thẩm Tùng An mang cười, cậu cầm hoa hồng giơ lên chặn mặt: "Đủ tư cách!"
Đối với việc anh đến, Nhan Lạp cùng Chiêm Hồng Viễn cũng thập phần kinh ngạc, nghe anh nói là ý ba mẹ, không khỏi cảm thán nhị lão Thẩm gia thật thiện giải nhân ý, hiểu người trẻ yêu xa vất vả.
Tối ăn tất niên, Thẩm Tùng An gọi điện cho trong nhà, cùng Chiêm Ngọc nói chúc mừng năm mới.
Trước khi ngủ, Thẩm Tùng An đặt bao lì xì sáng sớm chuẩn bị tốt dưới gối Chiêm Ngọc, cúi người hôn hôn chóp mũi cậu nói: "Tân niên vui sướng, bảo bảo."
Chiêm Ngọc cùng Thẩm Tùng An ở bên nhau năm thứ nhất, Thẩm Tùng An cùng cậu vượt năm hai lần, một lần là Tết Dương lịch, một lần là Tết Âm Lịch.
......
Năm sau, nhị lão Thẩm gia đúng hẹn tới C thị một chuyến, lần này Chiêm gia làm chủ, chiêu đãi bọn họ thật tốt.
Thẩm Tùng An kết thúc quay 《 Con đường cuối cùng 》 liền vẫn luôn không nhận công tác khác, ngay cả Trương Kỳ cũng nghỉ phép.
Chiêm Ngọc tuy không hoàn toàn dọn đến Lộc Nhung loan, nhưng cậu cùng Thẩm Tùng An thường xuyên ra vào ảnh chụp đôi nhiều lần đều được phóng viên chụp, vì có tâm công khai, hai người đụng phóng viên cũng không cố tình bảo trì khoảng cách.
Không chỉ như thế, lúc diễn tấu, Chiêm Ngọc luyện tập, Thẩm Tùng An đều ở đây làm bạn.
Dưới hai người có tâm mặc kệ, trên mạng càng ngày càng có nhiều tin về hai người, thậm chí có người bắt đầu suy đoán quan hệ giữa bọn họ căn bản không chỉ giới hạn trong bằng hữu.
Vốn dĩ vì Thẩm Tùng An công bố tình yêu mà các fan hô to "Chèo CP không đáng" "CP Cháo bát bảo" lại dần dần có xu thế sống lại, mỗi ngày tìm Weibo về Thẩm Tùng An cùng Chiêm Ngọc cắn đường.
Cuối tháng 3, Chiêm Ngọc nhận được đàn violon chuyên dung do Từ lão gia tử chế tạo, vị trí sườn đàn violon có khắc họ cậu và Thẩm Tùng An viết tắt ——Z&S.
Ngày nọ tháng tư, tây trạng định chế của hai người tới Lộc Nhung loan, Chiêm Ngọc buông đàn cùng Thẩm Tùng An lên lầu thử.
Tây trang hai người cùng kiểu dáng hệ màu, thay tây trang, hai người đứng trước gương, có loại cảm giác như mặc lễ phục kết hôn.
Chiêm Ngọc kéo ngăn phối đồ lấy khăn tay phối hợp tây trang, trong ngăn tủ đủ loại kiểu dáng khăn tay làm cậu lại lần nữa nhớ tới lần đụng Thẩm Tùng An ở rạp hát lớn Arthur.
Thẩm Tùng An đưa cho cậu khăn tay thứ nhất, hiện còn giữ ở nhà cậu.
"Suy nghĩ cái gì?" Thẩm Tùng An phát hiện cậu đột nhiên nhìn chằm chằm khăn tay trong ngăn tủ vẫn không nhúc nhích, ra tiếng dò hỏi.
Chiêm Ngọc lấy ra một cái khăn trong ngăn tủ, một bên chiết hoa thức, một bên vô tình hỏi: "Trừ bỏ em, anh đưa khắn cho ai chưa?"
Thẩm Tùng An không suy nghĩ, trực tiếp trả lời: "Không có."
Chiêm Ngọc gấp khăn tay đặt trong túi tây trang trước ngực Thẩm Tùng An, nhớ tới lúc trước mình mặc nữ trang xuất hiện trước mặt anh, anh khẳng định không nghĩ tới, đắc ý mà khẽ hừ một tiếng, thanh âm giơ lên: "Em mới không tin."
Thẩm Tùng An cười một cái, duỗi tay xoa xoa tóc cậu, sau đó lấy nút tay áo cậu tặng mình ra, nút tay áo màu xanh biển thích hợp với tây trang trên người.
Ngày 20 tháng 4 là sinh nhật Chiêm Ngọc cũng là ngày cậu diễn tấu cá nhân ở thành phố S. Cùng ngày, tất cả mọi người hai nhà Chiêm, Thẩm tới, Lật Thanh Thi Minh cũng ở chỗ VIP.
Khúc thứ hai từ dưới lên là phía trước Chiêm Ngọc vì Thẩm Tùng An viết 《 Lavender lãng mạn 》, đây là độc tấu.
Thính phòng to yên tĩnh trong bóng đêm, tất cả mọi người an tĩnh mà chờ.
Giữa sân khấu, nơi ánh đèn sáng lên, Thẩm Tùng An thấy người mặc lễ phục đen —— Tiểu Ngọc của anh.
Trong nháy mắt Chiêm Ngọc xuất hiện trên sân khấu, nguyên bản lưng anh vốn thẳng theo bản năng lại thẳng vài phần, ánh mắt nhìn Chiêm Ngọc chằm chằm.
Tóc mái trên trán Chiêm Ngọc hất lên toàn bộ, lộ ra cái trán trơn bóng, ngũ quan cậu xinh đẹp quá phận dưới ánh đèn nhu hòa lực tương tác mạnh.
Trang phục cắt may dán sát thân hình cậu, phác hoạ toàn bộ dáng người ưu thế cao gầy xuất chúng lại hoàn mỹ, khăn tay túi áo tây trang đổi thành hoa hồng lavender màu trắng sữa.
Sân khấu bốn phía một mảnh hắc ám, chỉ có một mình cậu độc hưởng ánh sáng.
Đại sảnh âm nhạc hơn 3000 người, ngồi đầy vì đến nghe cậu đàn.
Thẩm Tùng An là một trong 3000 người, sắc mặt anh bình tĩnh, bên tai lại nghe tâm như nổi trống.
Anh nghe rất nhiều hiện trường Chiêm Ngọc diễn tấu, chỉ là trước kia luôn yên lặng mà tới, sau khi kết thúc lại lén lút đi, ở nơi Chiêm Ngọc không thấy nhìn cậu chăm chú.
Hiện giờ lại không giống, người trên đài đã thành người yêu anh.
《 Lavender lãng mạn 》 là một bài thuyết minh tình yêu, tiếng đàn nhẹ nhàng uyển chuyển chảy xuôi từ tay Chiêm Ngọc, tình yêu trong tiếng đàn biến ảo thành bộ dáng mọi người muốn thấy, như chim chóc nhảy nhót trong rừng, cũng như cá con bơi lội trong suối, càng giống hoa nhỏ ánh mặt trời sáng sớm hôn qua.
Tốt đẹp làm người hướng tới.
Âm phù cuối cùng rơi xuống, Chiêm Ngọc đưa tay nắm vĩ đến bên môi, cúi đầu hôn nhẫn nơi ngón áp út.
Dưới đài, ngón tay Thẩm Tùng An nhẹ nhàng mơn trớn nhẫn trên ngón áp út tay trái, lúc ánh đèn sân khấu dần dần tối lại, anh đứng dậy rời chỗ ngồi.
Dựa theo an bài diễn tấu, bài 《 Tạp nông 》cuối là hợp tấu đàn violon cùng dương cầm, người tới nghe diễn tấu không biết ai là khách quý Chiêm Ngọc mời hợp tấu 《 Tạp nông 》.
Thẩm Tùng An Chiêm Ngọc song song xuất hiện trên sân khấu, tập thể khán giả dưới đài dồn dập kinh ngạc, bất quá ăn ý nhanh chóng ngừng lại.
Lần diễn tấu này của Chiêm Ngọc phát sóng trực tiếp, Thẩm Tùng An làm khách quý xuất hiện trên sân khấu, làn đạn như điên rồi đổi mới, hồng hồng lục lục trực tiếp bao trùm toàn bộ màn hình.
—— ĐM! Khách quý đặc biệt thế mà lại là Thẩm ca?!!!
—— A a a a a a a hoá ra là CP Cháo bát bảo hợp tấu! Đây là tình yêu thần tiên ô ô ô!
—— Má ơi, hai người quá xứng đôi!!
—— Thế mà là tây trang tình lữ, trời đất cũng quá ngọt đi!! Hôm nay cũng là một ngày vì CP khóc thút thít.
—— Tui có dự cảm không tốt, hai người bọn họ không phải thật sự......
—— A a a a a a Tiểu Ngọc mụ mụ yêu con!!!
——......
Trên sân khấu Chiêm Ngọc và Thẩm Tùng An mặc tây trang cùng kiểu, đeo một kiểu nhẫn, hai người toàn tâm toàn ý diễn tấu, dương cầm cùng đàn violon phối hợp thiên y vô phùng, cuối cùng hoàn mỹ kết thúc.
Đại sảnh, tiếng vỗ tay như sấm, Chiêm Ngọc thả đàn, duỗi tay gỡ hoa hồng trước ngực xuống, nhẹ nhàng nhét vào túi trước ngực Thẩm Tùng An.
Lòng bàn tay cậu phủ lên mu bàn tay đặt trên phím đàn của Thẩm Tùng An, ở trước mắt bao người, khom lưng hôn môi người yêu.