Sau khi có được sự đồng ý của hiệu trưởng, Hà Nhiễm dẫn Tuyền Tuyền đi vào lớp học.
Buổi chiều các học sinh đều đang học ở trong lớp, Tuyền Tuyền rất ngoan ngoãn ngồi xuống một góc mà nghe giảng.
Thằng bé rất nghe lời, an an tĩnh tĩnh ngồi một chỗ, cũng không có làm phiền đến người khác.
Hà Nhiễm đem vài trang giấy vẽ, một túi màu nước cùng với mấy cây cọ đưa cho cậu bé. Thằng bé tự mình ngồi vẽ được một lúc thì ngẩng đầu lên gọi cô một tiếng.
"Chị....." nó muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hà Nhiễm quay người nhìn thằng bé, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Thằng bé vẫn còn rất rụt rè, lúc nói chuyện vẫn không dám nhìn vào mắt của Hà Nhiễm, ấp a ấp úng nói: "Chị, không phải chị nói.....sẽ dạy em vẽ sao?"
Hà Nhiễm mỉm cười: "Chị có thể dạy em nhưng với một điều kiện."
"Nghĩa là em chỉ cần đồng ý với chị một chuyện."
"Chuyện gì vậy chị?"
Hà Nhiễm nói: "Sau này em gọi chị là thím đi, đừng gọi là chị nữa."
Thằng bé gọi Tiêu Hàn là chú lại gọi cô là chị, vai vế không phải có chút loạn sao.
Tuyền Tuyền cái hiểu cái không mà gật đầu: "Vâng thím."
Tiêu Hàn đến đón Tuyền Tuyền cũng đã là chạng vạng năm sáu giờ chiều. Sau khi tan học tất cả học sinh đều đã ra ngoài ăn tối, ngoài hành lang cũng đã vắng bóng người.
Anh đứng trước cửa lớp gõ vài cái nhưng không nghe thấy động tĩnh, vì thế anh liền trực tiếp mở cửa bước vào.
Máy lạnh trong lớp đã tắt nhưng hơi lạnh vẫn chưa hoàn toàn bay đi hết, Tiêu Hàn vừa đi làm về trên người đổ mồ hôi rất nhiều cho nên lúc bước vào liền cảm thấy rất mát mẻ.
Một tờ giấy lớn được trải trên mặt đất, Tuyền Tuyền trực tiếp nằm lên đó để vẽ tranh còn Hà Nhiễm thì ngồi ở bên cạnh, lâu lâu sẽ chỉ điểm một vài chỗ. Hai người rất chăm chú, không hề phát hiện ra anh đã tới.
Anh lúc trước luôn kêu cô là đứa nhỏ nhưng mãi cho đến khi thấy cô ngồi cạnh một đứa nhỏ thật sự, thì anh mới cảm nhận được phảng phất dáng vẻ của người phụ nữ ở trên người cô.
Tiêu Hàn lặng lẽ đi đến sau lưng bọn họ, Hà Nhiễm như cảm giác được gì đó nên quay đầu lại: "Anh tới rồi."
Tuyền Tuyền nghe thấy âm thanh cũng ngước đầu lên, thằng bé xem ra đang rất vui vẻ, giọng nói cũng lớn hơn bình thường: "Chú."
Tiêu Hàn gật đầu, hỏi: "Cháu vẽ được gì rồi?"
Tuyền Tuyền giơ bức tranh lên, khoe thành quả của chính mình: "Chiều hôm nay cháu đã vẽ được bông hoa với con gà nè chú."
Cho dù như vậy, Tiêu Hàn vẫn khen thằng bé: "Đẹp lắm."
Tuyền Tuyền mỉm cười ngại ngùng.
Tiêu Hàn lại nói: "Đã muộn rồi, chúng ta về thôi."
Tuyền Tuyền lập tức xụ mặt xuống, miễn cưỡng nói: "Ở lại một chút nữa thôi được không chú, chờ cháu vẽ xong rồi hẵng về."
Tiêu Hàn nhìn đồng hồ, một lát sau cũng thỏa hiệp: "Được rồi, sáu giờ rưỡi chúng ta sẽ về."
Hà Nhiễm tìm một cái ghế đưa cho Tiêu Hàn, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
Mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người Tiêu Hàn đã cho thấy bọn họ ngồi rất gần nhau. Hà Nhiễm bất giác nhớ tới buổi chiều ngày hôm ấy, trong không gian chật hẹp, ánh sáng âm u chiếu vào nửa bên khuôn mặt của Tiêu Hàn.
Hai người im lặng rất lâu, lâu tới nỗi cô cũng không nhớ rõ câu cuối cùng mà mình đã nói là gì.
Sau đó Tiêu Hàn cuối cùng cũng mở miệng: "Em xuống lầu đợi tôi, tắm xong chúng ta sẽ nói chuyện."
Nói xong anh bước thẳng vào nhà tắm, Hà Nhiễm ngây ngốc một lát rồi cũng đi xuống lầu dưới nhưng cô không có đợi anh mà trực tiếp đi về.
Bởi vì cô có thể đoán được anh sẽ không hề nói bất cứ điều gì và nếu có nói cũng không phải là lời mà cô muốn nghe.
Đôi khi sự im lặng của một người đàn ông cũng có nghĩa là từ chối.
Nghĩ tới đây, cô lặng lẽ dịch chân mình sang một bên. Lúc hai người bọn họ ngồi cùng nhau, quần anh sẽ vô tình cọ vào chân của cô, loại va chạm nhỏ bé này thế mà lại làm cho cô mười phần để tâm.
Còn hai mươi phút nữa mới tới sáu giờ rưỡi, cứ ngồi yên lặng như vậy không phải là cách.
Hà Nhiễm tùy ý tìm một chủ đề: "Tính tình Tuyền Tuyền giống ai nhỉ? Sao lại nhát gan như vậy?"
Tiêu Hàn: "Giống ba nó."
Hà Nhiễm lúc trước quên không hỏi anh, nghe Tiêu Hàn nhắc đến mới nhớ ra: "Tại sao anh lại nhận nuôi thằng bé? Ba mẹ nó đâu?"
"Ba nó mất rồi, còn mẹ nó thì đi với người đàn ông khác, cũng đang sống ở Quảng Châu nhưng nhất quyết không chịu mang nó theo."
Hà Nhiễm nghe xong không khỏi trầm mặc, lại quay đầu nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy một lần nữa.
"Vậy về sau nó sẽ ở với anh à?"
"Chỉ lên đây chơi vài bữa, tháng sau sẽ đưa nó về."
"Không cân nhắc cho nó ở lại thành phố đi học sao? Môi trường giáo dục ở đây sẽ tốt hơn một chút."
Tiêu Hàn mím môi, im lặng một lúc: "Tôi đang cố gắng."
Cuối cùng cũng đến giờ về, Tiêu Hàn đưa Tuyền Tuyền rời khỏi phòng vẽ.
Tuyền Tuyền đứng ở trước cửa, lưu luyến không rời mà hỏi Hà Nhiễm: "Ngày mai em có thể tới nữa không?"
Hà Nhiễm gật đầu, cười nói: "Đương nhiên là được rồi."
Tiêu Hàn vỗ vỗ vai Tuyền Tuyền: "Chào tạm biệt chị đi."
"Chị....." Tuyền Tuyền há miệng nhưng ngay lập tức sửa lại: "Tạm biệt thím ạ."
Hà Nhiễm vẫy tay về phía bọn họ: "Ngày mai gặp lại."
Buổi trưa ngày tiếp theo lúc Hà Nhiễm đến tiệm cắt tóc để đón Tuyền Tuyền, thì thấy Tiêu Hàn đang dắt thằng bé đi ra ngoài.
Hà Nhiễm chắn ngay cửa hỏi: "Hai người muốn đi đâu?"
Tiêu Hàn nói: "Thằng bé bị bệnh rồi, tôi dẫn nó đi bệnh viện."
Hà Nhiễm cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyền Tuyền, mới phát hiện ra sắc mặt của thằng bé tái nhợt, cực kỳ yếu ớt.
"Thằng bé sao vậy?"
"Tôi không biết, nửa đêm qua đã bắt đầu ho khan đến sáng nay thức dậy thì vừa buồn nôn vừa tiêu chảy, chắc có lẽ do không hợp thời tiết."
Hà Nhiễm nắm lấy bàn tay nhỏ bé nhưng lạnh buốt, nghĩ một lát rồi nói: "Để em đưa nó đi bệnh viện cho, không phải chiều nay anh vẫn phải đi làm sao?"
Tiêu Hàn nói: "Không sao, để tôi đưa hai người đi rồi ở lại xem tình hình thế nào đã."
Tại bệnh viện, bác sĩ đo nhiệt độ cho Tuyền Tuyền.
Bị sốt nhẹ, cần phải chích thuốc.
Tuyền Tuyền bình thường rất nhát gan, vậy mà bây giờ lại dũng cảm không khóc cũng không náo.
Chỉ đến lúc y tá lấy kim tiêm chích vào thì thằng bé mới chịu không nổi mà úp mặt vào trong lòng Tiêu Hàn, nức nở vài tiếng.
Chích thuốc cũng không phải một thời gian ngắn là xong ngay. Hà Nhiễm bảo Tiêu Hàn cứ bận việc của mình đi, cô sẽ chăm sóc cho Tuyền Tuyền.
Tiêu Hàn dặn dò Tuyền Tuyền nên ngoan ngoãn một chút, lại cảm ơn Hà Nhiễm một tiềng liền rời đi.
Chích thuốc xong, Tuyền Tuyền rất nhanh đã hạ sốt nhưng ho khan và tiêu chảy thì phải điều trị từ từ bằng thuốc.
Những ngày sau đó, mỗi lần Tiêu Hàn đi làm đều gửi Tuyền Tuyền đến chỗ cô và nhờ cô chăm sóc nó.
Bệnh của Tuyền Tuyền đã dần dần khỏi hẳn nhưng để phòng ngừa tái phát, Tiêu Hàn đã dặn Hà Nhiễm không nên cho thằng bé ăn những thức ăn không sạch sẽ ở bên ngoài.
Vì vậy mấy ngày nay, Hà Nhiễm luôn đưa Tuyền Tuyền đến nhà ăn của lớp vẽ để ăn trưa.
Cuối tuần thì có chút rắc rối, dì làm bếp ở nhà ăn thường không đi làm vào chủ nhật. Hà Nhiễm đành phải mượn nhà bếp của người khác, cố gắng tự mình nấu ăn.
Cô hỏi Tuyền Tuyền muốn ăn món gì, thằng bé suy nghĩ hồi lâu mới nói rằng nó muốn ăn hàu sống. Xem ra khẩu vị thằng bé này y chang như chú của nó.
Cô không biết cách làm hàu sống nên đành từ bỏ.
Cô lên mạng tìm cách làm những món ăn gia đình, ghi nhớ hết công thức rồi đi mua nguyên liệu.
Xem thì rất là đơn giản nhưng đáng tiếc cô đã thất bại trong lần nấu đầu tiên.
Lúc cắt cà rốt cô không để ý mà cắt vào ngón tay, Tuyền Tuyền ở bên cạnh sợ tới mức la lớn.
Nhưng Hà Nhiễm ngược lại vẫn bình tĩnh, còn đem bản thân mình ra nói đùa: "Có lẽ thím phải cẩn thận một chút, nếu không sẽ trở nên giống như chú cháu mất."
Trên ngón tay đã có một vết hở nhỏ, máu chảy ra rất nhiều và không thể cầm máu lại được.
Hà Nhiễm lấy khăn tay bọc ở đầu ngón tay, quấn chặt vài vòng nhưng cũng không có tác dụng.
Xem ra không thể nấu tiếp được rồi, Hà Nhiễm bất đắc dĩ nói: "Hôm nay chúng ta phải ra ngoài ăn thôi."
Tiểu gia hỏa kia nghe xong không hề có một chút tiếc nuối nào, thậm chí còn mừng thầm mà vỗ hai bàn tay nhỏ: "Cháu thích ra ngoài ăn lắm."
Trên đường đi, Hà Nhiễm không biết đã bao nhiêu tờ khăn giấy bị máu nhuộm đỏ rồi.
Tuyền Tuyền lo lắng không thôi, sợ tới mức líu cả lưỡi: "Thím, thím ơi.... sao tay thím chảy máu nhiều thế?"
Hà Nhiễm nhìn mãi cũng quen, giọng điệu thản nhiên: "Không sao, một lát nữa sẽ hết thôi."
Lúc nói chuyện, hai người đi ngang qua một cửa hàng Hoa Lai Sĩ.(Wallace)
Tuyền Tuyền không biết đã nhìn thấy cái gì mà hai chân như dính chặt trên mặt đất, không chịu đi nữa.
Hà Nhiễm theo ánh mắt của thằng bé thì nhìn thấy bên trong cửa kính là tờ quảng cáo gà rán cùng với hamburger, cô không khỏi nhíu mày lại.
Hà Nhiễm kéo tay nó nhưng không hề di chuyển.
Cô nói: "Chúng ta sẽ ăn ở quán mì phía trước."
Tuyền Tuyền vẫn đứng yên tại chỗ.
Hà Nhiễm lại nói: "Cháu vẫn còn ho, không thể ăn mấy thứ dầu mỡ được."
Tuyền Tuyền nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhưng vẫn không chịu di chuyển.
Hà Nhiễm chỉ có mấy chiêu để dỗ con nít, nhưng giảng đạo lí xong mà nó vẫn không nghe thì cô cũng hết cách.
Tuyền Tuyền nhìn cô với đôi mắt long lanh, giọng nói có mang chút ý muốn làm nũng: "Chị ơi, cho em ăn một lần thôi. Em ở quê chưa được ăn bao giờ cả."
Hà Nhiễm nói: "Em mới gọi chị gì đó?"
Tuyền Tuyền cái tiểu quỷ này rất ranh mãnh liền lập tức sửa miệng: "Dạ thím."
"......"
Năm phút sau, một lớn một nhỏ cứ vậy mà tìm một góc bên cửa sổ của cửa hàng Hoa Lai Sĩ mà ngồi xuống.
Hà Nhiễm đem gói bánh Hamburger mở ra nhưng không lập tức đưa cho Tuyền Tuyền.
Cô trước hết phải bắt Tuyền Tuyền cam đoan: "Chỉ một lần này thôi, lần sau không được như vậy nữa."
Tuyền Tuyền cười rạng rỡ: "Vâng, vâng."
Hà Nhiễm lại nói: "Không được nói với chú của cháu."
Tuyền Tuyền gật đầu như gà mổ thóc: "Tuyệt đối sẽ không nói."
Uy lực của một bữa ăn dầu mỡ thật sự là không thể khinh thường.
Buổi chiều Tuyền Tuyền ho càng ngày càng nặng, lúc đau nhất thậm chí còn thở không ra hơi, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng cả lên.
Thuốc đã uống xong từ lâu nhưng cũng không thấy đỡ hơn, vì thế Hà Nhiễm lại phải dắt Tuyền Tuyền đi đến bệnh viện lần nữa.
Lần này thuốc bệnh viện khai cho là thuốc nước, mùi vị cực kì đắng.
Hai tay nhỏ bé của Tuyền Tuyền bưng bát thuốc lên, cố nén nước mắt mà uống một miếng nhưng thực sự là nuốt không trôi.
Hà Nhiễm nói: "Đây là hậu quả của việc cháu đang bị bệnh mà còn đi ăn đồ chiên nướng."
Tuyền Tuyền đáng thương muốn nói gì đó, nhưng bị tiếng ho khan cuốn đi.
Hà Nhiễm vỗ vỗ lưng thằng bé cho thuận khí: "Hối hận rồi chứ?"
Tiểu gia hỏa ra sức lắc đầu, âm thanh bập bẹ nói: "Không hối hận, hamburger ăn rất ngon."
Hà Nhiễm đem bát thuốc đưa lên miệng nó: "Không hối hận cũng được nhưng mà sau này không được như thế nữa, uống hết thuốc đi."