Chị họ của cô nhảy từ sân thượng của một bệnh viện.
Từ tầng hai mươi nhảy xuống và bởi vì cấp cứu vô hiệu mà qua đời.
Sau đó khám nghiệm tử thi thì phát hiện, trong bụng chị ấy đã mang thai hơn ba tháng. Điều này cũng giải thích được vì sao lúc đó chị ấy lại xuất hiện ở bệnh viện.
Ba mẹ chị họ đã phát hiện ra chuyện đó, nên bức chị ấy phải đi đến bệnh viện bỏ cái thai. Chị họ liều chết không theo, sau đó liền xảy ra thảm kịch như vậy.
Hà Nhiễm đến quá trễ, lúc cô tới đã là hai ba giờ sáng.
Vết máu ở hiện trường đã được xử lý sạch sẽ, quần chúng vây xem cũng đã tản đi từ lâu.
Mặc dù không thể thấy được vết máu, nhưng dường như trong không khí vẫn phảng phất một mùi tanh nồng nặc.
Cô không kìm được mà ôm ngực nôn khan, Tiêu Hàn ở bên cạnh vỗ vỗ lưng cho cô.
Hành lang bên trong bệnh viện không có một bóng người, vẫn là sự im lặng chết chóc đó. Rõ ràng vừa mới xảy ra chuyện lớn vào buổi sáng, nhưng bây giờ mọi thứ dường như đã bị rơi vào quên lãng.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng này, đã từng đồng hành với Hà Nhiễm một quãng thời gian không có ánh mặt trời, quen thuộc đến đáng sợ.
Bọn họ đi thang máy tới tầng cao nhất, đi thêm vài bậc thang nữa để lên tới sân thượng.
Bước chân Tiêu Hàn ngày càng chậm lại, Hà Nhiễm nghĩ là anh sợ độ cao nên nói với anh: "Anh đứng đây đợi em, em ra phía trước xem thử."
Tiêu Hàn không nói gì, một mình cô đi về phía trước.
Lan can trên sân thượng được lắp rất thấp, cô vô thức đã đi tới ngoài mép và dừng lại.
Từ độ cao này nhìn xuống, mọi thứ dường như đặc biệt nhỏ bé.
Không biết lúc chị họ đứng ở chỗ này, có từng cảm thán giống cô bây giờ hay không.
Hà Nhiễm không khỏi nhớ về hai tháng trước bọn họ còn ngồi trong phòng của chị, những lời nói lúc đó vẫn rõ mồn một bên tai cô.
Chị chẳng phải đã nói sẽ tiếp tục vui vẻ và hạnh phúc sống tiếp sao, sao bây giờ lại bỏ đi như vậy?
Cô đã đi rồi, chị họ cả cũng đi rồi, sau này sẽ không còn ai có thể cùng cô than thở về cuộc sống này nữa.
Gió đêm hôm nay rất lớn, Hà Nhiễm đứng trên sân thượng một lúc lâu.
Cô quá gầy, dáng người yếu ớt đó đứng trong gió đêm gào thét, chỉ tựa như một trang giấy mỏng manh lung lay sắp ngã.
Sau khi lấy lại tinh thần, Hà Nhiễm mới phát hiện Tiêu Hàn đã đứng cạnh cô từ bao giờ.
Anh nắm lấy tay cô: "Chúng ta về thôi."
Hà Nhiễm quay đầu mỉm cười với anh, gió đêm thổi tung mái tóc cô, có mấy sợi không nghe lời mà rơi trước mắt cô, lộ ra ý cười mơ màng.
Cô chỉ xuống phía dưới, nói với anh: "Anh không sợ sao?"
Tiêu Hàn nói: "Sợ."
"Sợ mà lại còn đến gần như vậy."
Tiêu Hàn không đáp lại, anh lại kéo tay cô, "Về thôi."
Hà Nhiễm dùng ngón tay chọc vào ngực anh, Tiêu Hàn bị động mà lùi lại một bước, Hà Nhiễm lại hỏi anh: "Sợ không?"
Ánh mắt Tiêu Hàn trầm xuống: "Em đừng dọa anh."
Hà Nhiễm mỉm cười, lập tức xoay người, đi trở về: "Buồn ngủ rồi, về thôi."
Lúc đến đây họ đã bắt taxi, Tiêu Hàn ngồi cạnh tài xế còn Hà Nhiễm ngồi ở hàng ghế sau.
Trên đường trở về, Tiêu Hàn cùng cô ngồi ở phía sau.
Đầu Hà Nhiễm dựa vào kính xe, chợp mắt một lát.
Lúc xe đi ngang qua một cái hố trên đường, Hà Nhiễm đã bị tỉnh giấc.
Về sau cô điều chỉnh lại tư thế ngủ, đầu cô gối lên chân Tiêu Hàn. Cô lấy hết thuốc lá và chìa khóa từ túi quần anh ra, "Anh cầm đi, mấy cái này làm cấn em."
Tiêu Hàn nói: "Em ngủ tiếp đi, khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến."
Hà Nhiễm lại không thể ngủ được nữa, mắt cô nhìn lên mui xe không chớp mắt.
Không biết đã đi được bao lâu.
"Tiêu Hàn, em không để anh ta vào vì sợ anh ta sẽ đến quậy phá."
Tiêu Hàn lặng lẳng nghe: "Ừm."
"Tình hình của chị họ đã rất tệ rồi, em không muốn chị ấy lại bị người khác chế giễu."
"Ừm."
"Nhưng có lẽ em đã làm sai rồi, em nên để cho anh ta vào đó."
Cô lặng lẽ nghiêng người, vùi mặt vào vạt áo trước bụng Tiêu Hàn, "Anh ta nói có chuyện muốn nói với chị họ, nếu như hai người họ gặp nhau thì có lẽ chị ấy sẽ không nhảy lầu."
Lúc cô nói đến cuối cùng, giọng của cô đã nhỏ đến mức không thể nghe được.
Tiêu Hàn nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều."
Anh nâng vạt áo lên rồi nhẹ nhàng che lại đầu cô, giống như muốn tạo một nơi ẩn nấp để cô có thể tự bảo vệ mình.
Giọng nói Hà Nhiễm rất không hợp không khí, từ trong áo truyền tới: "Đồ ngốc, anh muốn làm em ngộp chết sao?"
"......"
Thực thì như vầy cũng tốt, bên ngoài mặc dù ánh sáng không quá rõ nhưng vẫn có chút chói mắt. Áo của Tiêu Hàn vừa vặn là màu đen, rất hợp để chợp mắt.
Mặt Hà Nhiễm dán vào cơ bụng ấm áp của anh, nhắm mắt dần dần thϊếp đi.
Cô có một giấc mộng ngắn ngủi về sự giải thoát.
Thời điểm xe dừng lại cô thực sự không hề có cảm giác gì, về sau lúc Tiêu Hàn ôm cô dậy thì Hà Nhiễm mới nhận ra, nhưng cô dứt khoát mặc kệ bản thân mà ngủ tiếp.
Ngày kế tiếp, mặt trời vẫn mọc như thường lệ.
Về sự ra đi của chị họ, trong lòng Hà Nhiễm đã thay đổi một cách nghĩ khác.
Có lẽ sớm đi đầu thai, kiếp sau làm con gái một gia đình bình thường rồi gả cho người mình yêu, cũng là một sự lựa chọn rất tốt.
Nghĩ như vậy sẽ không cảm thấy muộn phiền nữa.
Đêm hôm qua ngủ không đủ giấc nên sáng hôm sau cho dù đã đến giờ, nhưng Hà Nhiễm vẫn nằm ì trên giường như cũ không chịu ngồi dậy.
Tiêu Hàn rửa mặt xong thì đi tới gọi cô.
Hà Nhiễm lười biếng ngồi dậy, bụm lấy một bên quai hàm nói: "Răng em có chút đau."
Tiêu Hàn ngồi xổm xuống nói: "Làm sao? Để anh xem xem."
Hà Nhiễm nghe lời há miệng, Tiêu Hàn tiến lại gần xem thử.
Ở phía trong cùng của phần lợi bên trái, có một điểm trắng đang dần nhú lên, Tiêu Hàn lùi lại nói với giọng điệu từng trải: "Không sao, mọc răng khôn thôi."
Nghe anh nói vậy Hà Nhiễm liền không nghĩ nhiều nữa, cô lại đổ người xuống giường ngủ tiếp.
Tiêu Hàn gọi mấy lần cô cũng không chịu dậy nữa, anh đành phải đi làm một mình.
Buổi trưa anh mang cơm về cho cô ăn, răng Hà Nhiễm bị đau, cô chậm chạp ăn qua loa vài miếng. Sau đó cô liếc nhìn qua Tiêu Hàn một cái, thì phát hiện có một phong thư được đặt ở trên bàn.
Hà Nhiễm đứng dậy đi qua đó và cầm lên, địa chỉ được ghi bên trên bức thư là Trùng Khánh, quê của anh.
Trong bức thư có lẽ là bức tranh lúc trước cô đã vẽ cho Tuyền Tuyền, Tiêu Hàn đã trì hoãn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa gửi nó đi.
Hà Nhiễm nhìn lại mấy dòng chữ bên trên bức thư, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chữ viết của Tiêu Hàn.
Nét chữ gọn gàng, nét ngang nét dọc thẳng ra thẳng, ngang ra ngang, nhìn thế nào cũng như cách viết của học sinh tiểu học.
Tiêu Hàn lấy lại bức thư từ trong tay cô, úp lại trên bàn rồi che nó đi: "Chữ anh xấu."
Hà Nhiễm cười anh: "Là có hơi xấu."
Cô lại trở về cái bàn vuông nhỏ để ăn cơm, Tiêu Hàn cũng theo cô ngồi xuống, rồi nhìn cô.
Hà Nhiễm ăn mấy miếng thì dừng lại, hỏi anh: "Anh ăn chưa?"
"Ăn rồi."
"Vậy anh cứ nhìn em làm gì?"
"......"
Tiêu Hàn dời mắt đi, qua một lúc mới hỏi: "Chiều nay, em có cùng anh đến công viên không?"
Hà Nhiễm tựa tiếu phi tiếu nói: "Vậy anh có muốn em đi theo anh không?"
Tiêu Hàn nói: "Không."
Hà Nhiễm bĩu môi nói: "Vậy thì thôi, không đi đâu."
Tiêu Hàn như bị vả vào miệng, không nói nên lời.
Ăn cơm xong, Hà Nhiễm nói: "Em mấy ngày nữa phải về nhà, có lẽ sẽ không đến đây nữa."
Tiêu Hàm chậm chạp gật đầu: "Ừ."
***
Ngày sinh nhật hôm đó, việc cô tắt điện thoại đã để lại một hậu quả nghiêm trọng, nhất là về phía của Hàn Tự.
Nghĩ đến việc cậu ta sẽ ở bên tai cô mà nổi trận lôi đình, Hà Nhiễm liền cảm thấy phiền não. Cho nên cô đã dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho chót, trực tiếp tắt điện thoại mấy ngày liền.
Hàn Tự tìm không được Hà Nhiễm, đương nhiên sẽ gọi cho Dương Văn Bình.
Dương Văn Bình tối nào cũng đến bên giường Hà Nhiễm, tận tình khuyên bảo như một thuyết khách: "Con nói con bận bận bận, ngày nào cũng bận! Khó khăn lắm mới có một kì nghỉ hè, hai bọn con cũng chẳng đi chơi được mấy lần! Không lâu nữa con phải đi Bắc Kinh rồi, về sau cơ hội gặp mặt sẽ càng ngày càng ít đi. Bây giờ không tận dụng cơ hội để ổn định quan hệ thì bao giờ mới được?"
Hà Nhiễm thờ ơ nói: "Mấy ngày nữa hẵng nói, chị họ cả vừa mất, con không có tâm trạng."
"Mẹ thấy con không để ý chút nào đến Hàn Tự." Dương Văn Bình dừng lại một lúc lâu, mới nói một câu thấm thía: "Con sau này đừng như chị họ con, con cũng thấy kết cục của nó rồi đó."
Tang lễ của chị họ diễn ra vào cuối tháng tám. Tham dự tang lễ hôm đó, Hàn Tự cũng đến.
Cậu ta mặc một bộ tây trang màu đen, cài đủ tám nút chỉnh tề. Thật hiếm khi nhìn thấy cậu ta nghiêm túc như vậy.
Sau khi tang lễ kết thúc, Hà Nhiễm chưa kịp rời khỏi thì đã bị Hàn Tự nổi giận đùng đùng, kéo lên xe.
Cái chân bị thương của Hàn Tự vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chân bị cà nhắc như vậy mà đuổi theo cô cũng quá nhanh rồi.
Hà Nhiễm ngồi bất động ở ghế sau, mặt không biểu cảm.
Cô đã sớm biết tránh được ngày một cũng không tránh được ngày mười lăm và cô thừa nhận điều đó.
Hàn Tự hung dữ nhìn cô: "Trốn trốn trốn, để xem cô trốn đi đâu."
Tài xế đưa bọn họ đến một câu lạc bộ cao cấp, mấy người trong ban nhạc của Hàn Tự đã chờ trong phòng bi-da từ sớm.
Trong phòng có thêm khá nhiều gương mặt mới.
Lúc Hàn Tự ngồi xuống ghế sô pha rồi ôm một cô gái xinh đẹp vào lòng, thì Hà Nhiễm mới hiểu ra đây là bạn gái mới của cậu ta.
Hàn Tự thay qua không ít bạn gái, trong sáng hay quyến rũ đều có đủ nhưng cả đám người đó cũng chẳng tốt đẹp gì, đã vậy lại còn không có mắt nhìn người.
Mặc dù họ đều không biết Hà Nhiễm có thân phận gì, nhưng từ thái độ của Hàn Tự đối với cô rất tệ nên họ cũng bắt chước mà học theo, đem hết sức lực mà sai sử Hà Nhiễm như bồi bàn.
Thủ đoạn trả thù của Hàn Tự vẫn kém cỏi như trước, muốn làm cô xấu hổ, mất mặt trước mặt mọi người.
Hà Nhiễm cảm thấy như vậy cũng tốt, so với việc ngồi trên đùi Hàn Tự với một nụ cười trên mặt, thì loại trừng phạt này vẫn là quá dễ dàng.
Người trẻ tuổi tụ tập lại, đương nhiên sẽ không thể thiếu cồn để trợ hứng.
Đương nhiên ở nơi này, họ sẽ không uống bia.
Hàn đại thiếu gia mời khách ra tay rất hào phóng, trực tiếp đem lên hai chai rượu Brandy thuộc dòng Cognac của Pháp.
Mấy thành viên trong ban nhạc hào hứng vỗ tay, hai mắt phát sáng: "Hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi."
Ánh đèn bên trong phòng bi-da mờ ảo, lờ mờ vài ánh sáng xanh, tiếng bi-da va chạm với nhau tạo ra âm thanh đặc biệt vang dội.
Bên cạnh mỗi người đều có một người đẹp bồi ở kế bên, Hà Nhiễm trở thành một kẻ dư thừa ở trong đó.
Hàn Tự ngồi trên một chiếc ghế sô pha sâu nhất trong góc phòng, đang chăm chú theo dõi trận chiến trên bàn bi-da, còn Hà Nhiễm thì ngồi bên cạnh cậu ta và bạn gái.
Lúc Hàn Tự đưa tay sờ vào dưới váy của cô gái kia, Hà Nhiễm đã chọn nhắm mắt làm ngơ.
Động tĩnh của hai người bên kia lúc có lúc không, Hà Nhiễm buồn chán ngáp nhẹ một cái, không ngờ tới đã bị Hàn Tự bắt gặp.
"Buồn ngủ à? Uống chút rượu cho tỉnh đi." Vừa nói cậu ta vừa nhấc ly rượu của mình, đưa tới trước mặt cô.
Nữ sinh kia rõ ràng bất mãn, dùng giọng nói õng ẹo của mình mà trách cậu ta không chuyên tâm.
Hàn Tự đương nhiên không phải kiểu người sẽ cúi đầu đi dỗ dành các cô gái, cậu ta cau mày trực tiếp đuổi cô gái kia đi.
Nữ sinh kia đúng là không hiểu gì về tính tình nóng nảy của Hàn đại thiếu gia. Cô ta một tay đẩy Hàn Tự ra, đen mặt mắng một câu thô tục rồi nhấc giày cao gót cộp cộp đi thẳng ra khỏi phòng.
Không hiểu chuyện như vậy, đừng nghĩ tới việc Hàn Tự sẽ tìm cô ta lần thứ hai.
Hàn Tự đem hết oán khí trút lên người Hà Nhiễm.
Ly rượu sáng bóng và trong suốt vẫn được đặt ở vị trí cũ, dừng lại trước mặt cô.
Hàn Tự ngắn gọn nói: "Uống."
Hà Nhiễm không chút động đậy.
Hàn Tự chớp mắt, gần như cắn răng mà nói: "Tôi nhịn cô lâu lắm rồi, cô đừng nghĩ hôm nay sẽ kết thúc dễ dàng như vậy."
Hà Nhiễm bình tĩnh trần thuật một câu: "Tôi không thể uống rượu."
Hàn Tự cười lạnh: "Ồ, vậy cô muốn uống gì?"
"Uống cái thứ nước kì lạ lần trước cậu chế ra cũng được."
"Thứ lỗi, hôm nay tôi không có tâm trạng để pha chế."
Hà Nhiễm mím môi, không nói chuyện nữa.
Hàn Tự dời ánh mắt xuống, Hà Nhiễm hôm nay mặc một chiếc váy trang trọng màu đen. Một nửa chân dưới váy được bao trong một đôi tất chân đen đậm, đôi giày dưới chân cô cũng là một màu đen tuyền trơn nhẵn.
Trên khuôn mặt thanh tú của cô không hề có một chút biểu cảm, phối hợp với bộ trang phục hôm nay, cô trông như một nữ tu không thể xâm phạm.
Càng không thể xâm phạm, lại càng khiến người ta muốn khinh nhờn.
Hàn Tự đem ly rượu Brandy đắt đỏ kia chậm rãi tưới lên váy của cô, "Cô là một kẻ tội lỗi, không xứng đáng để mặc một bộ đồ như vậy."
Hà Nhiễm nhìn cậu ta đầy khó hiểu.
Ánh mắt Hàn Tự nheo lại: "Tôi nói có gì sai sao? Trên người cô đang phải gánh lấy nửa cái mạng của người khác."
Đôi mắt của Hà Nhiễm trầm xuống, "Hàn Tự, đừng có ăn nói lung tung."
Ánh mắt đó ngược lại làm cho Hàn Tự bật cười, trong giọng nói cậu ta đầy sự trào phúng: "Cô còn muốn giải thích gì nữa? Chính mắt tôi nhìn thấy, tại lối vào cầu thang...."
Hà Nhiễm đứng dậy, ngắt lời cậu ta, cố gắng giữ bình tĩnh mà nói: "Tôi đi thay quần áo."