Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ

Chương 28



Trên đường xuống núi, Hà Nhiễm không còn chút sức lực nào nên đã để Tiêu Hàn cõng cô về.

Kết quả của việc nhanh mồm nhanh miệng là hai chân của cô đã mềm nhũn tới nỗi không thể đi được, tư vị ngồi xổm trăm lần cũng không hề dễ chịu.

Tiêu Hàn vẫn là câu nói đó: "Em nên rèn luyện thân thể nhiều hơn."

Sau khi về đến nhà trời cũng đã khuya rồi, sợ quấy rầy lão thái thái nghỉ ngơi nên bọn họ nhẹ tay nhẹ chân mà đi vào phòng, khóa cửa lại rồi leo lên giường ngủ.

Trong chăn một chút độ ấm cũng không có, Hà Nhiễm hoàn toàn run rẩy, cô không ngừng đem bàn chân lạnh như băng của mình cọ cọ vào đùi của Tiêu Hàn.

Tiêu Hàn một bên vừa sưởi ấm cho cô, một bên thì lấy tay xoa bóp bắp chân đau nhức của cô.

Cho đến khi trong chăn dần dần ấm lên, Hà Nhiễm mới chậm rãi đi vào giấc ngủ.


Ngày hôm sau Tiêu Hàn sẽ lên thị trấn đón Tuyền Tuyền về, thuận tiện còn muốn đi thăm vài người họ hàng thân thích, anh hỏi cô có muốn đi cùng hay không.

Hà Nhiễm hỏi: "Phải đi bao lâu nha?"

Tiêu Hàn nghĩ một chút: "Có lẽ sẽ phải ở lại một đêm."

Hà Nhiễm nghe xong điều này thì có chút không vui, cô đi chuyến này cũng không phải để để gặp cô bảy bác tám, Hà Nhiễm đau đầu nhất cũng là vì mấy chuyện như thế này.

Hơn nữa họ hàng của anh chắc chắn sẽ hỏi cô là ai, cô vẫn còn chưa biết phải trả lời thế nào mới tốt.

Cân nhắc một hồi cuối cùng Hà Nhiễm nói: "Em ở nhà là được rồi, anh đi sớm về sớm."

Nhìn biểu hiện trên mặt Tiêu Hàn thì hẳn là muốn Hà Nhiễm đi cùng anh, nhưng anh cũng không có miễn cưỡng cô.

Sau khi Tiêu Hàn rời đi, trong nhà chỉ còn lại Hà Nhiễm và lão thái thái.


Ăn sáng xong, hai người bọn họ ngồi ở hai đầu băng ghế mà sưởi ấm. Bởi vì ngôn ngữ khác biệt nên cũng không có trao đổi bất cứ điều gì.

Lão thái thái vẫn cắm cúi bóc vỏ ngô rồi đem đi phơi khô, còn Hà Nhiễm thì vẫn ngồi ở đó không có việc gì làm.

Gần trưa Hà Nhiễm uể oải ngáp một cái, nghiêng đầu nhìn một cái thì thấy lão thái thái vẫn còn đang lột vỏ ngô.

Nửa tiếng sau cũng đã gần mười hai giờ, bà lão vẫn tiếp tục lột vỏ ngô.

Mười hai giờ rưỡi Hà Nhiễm cảm thấy hơi đói nên quay đầu lại nhìn một lần nữa, lão thái thái cũng không có ý định sẽ đi nấu cơm.

Hà Nhiễm có chút nghi hoặc, không lẽ bình thường lúc Tiêu Hàn không có ở nhà thì bà cũng sẽ không ăn cơm trưa?

Đợi thêm một lát, lão thái thái rút cuộc cũng đem việc trong tay bỏ xuống rồi mở miệng nói gì đó.


Hà Nhiễm chắc chắn bà đang nói chuyện với cô, nhưng cô không hiểu được nên chỉ có thể ngơ ngác nhìn bà.

Lão thái thái lại nói một câu phương ngôn nữa, vừa nói vừa chỉ vào Hà Nhiễm rồi lại chỉ về hướng nhà bếp.

Lần này thì Hà Nhiễm hiểu rồi.

.........Là đang bảo cô đi nấu cơm.

Hà Nhiễm căn bản không biết làm bếp, huống chi nhà bếp ở thôn núi này lại không có bếp ga mà phải tự mình nhóm lửa, chuyện này thật sự là làm khó cô rồi.

Cô ngồi bên bếp lửa mỏi cả cổ nhưng vẫn không thể nào nhóm ra lửa. Hết đường xoay sở, cuối cùng cô dứt khoát làm một món rau trộn gì đó gian dối vượt qua kiểm tra.

Bữa trưa hôm đó của bọn họ chỉ có dưa leo trộn giấm, rong biển thái nhỏ cùng với vài trái trứng muối.

Mùi vị không được ngon cho lắm nhưng lão thái thái cũng không có bắt bẻ mà ăn hết sạch sẽ.
Nhưng cũng không để Hà Nhiễm đắc ý quá lâu, lúc rửa bát cô đã vô ý làm vỡ một cái đĩa nhà người ta.

Việc này làm cho lão thái thái lòng đau như cắt, bắt cô nghe bà càm ràm cả một lúc lâu.

Hà Nhiễm nghe không hiểu nên cũng không hề thấy phiền, sau đó cô cầm một cây chổi quét dọn sạch sẽ các mảnh vỡ trên mặt đất, sự việc nhỏ này cứ như vậy mà trôi qua.

****

Tiêu Hàn vốn dĩ muốn ở lại thị trấn một đêm nhưng cuối cùng cũng không an tâm hai người đang ở nhà, nên sau khi đón Tuyền Tuyền rồi ở lại thị trấn ăn trưa một bữa, anh vội vàng chạy về.

Hà Nhiễm nhìn thấy anh bước xuống từ chiếc xe ba bánh thì lộ ra một nụ cười từ tận đáy lòng.

Chí ít có anh ở đây, buổi tối sẽ không phải lo bị đói rồi.

Tuyền Tuyền nhìn thấy cô thì ngạc nhiên oa lên một tiếng, tới tận buổi tối vẫn không chịu buông tay cô ra.
Thằng bé kéo cô vào trong phòng, không thể chờ đợi mà đem những bức tranh mình mới vẽ ra khoe với Hà Nhiễm.

Đứa nhỏ này có đam mê rất lớn với hội họa, trong tay Hà Nhiễm có ít nhất hơn một trăm bức tranh.

Tới Hà Nhiễm cũng không khỏi thán phục: "Thời gian đâu mà cháu có thể vẽ được nhiều như vậy?"

Tuyền Tuyền có chút lúng túng nói: "Lúc nhàm chán sẽ vẽ một bức."

"Nhàm chán?" Hà Nhiễm mỉm cười, "Mấy đứa bé vào năm mới là nào nhiệt nhất, sao cháu lại nhàm chán?"

Thần sắc thằng bé càng buồn bã hơn: "Không có ai chơi với cháu...."

"Không có ai chơi sao? Chú của cháu thì sao, còn có mấy bạn nhỏ trong xóm nữa."

Tuyền Tuyền vểnh vểnh cái miệng nhỏ trông rất đáng thương: "Nhưng mà tụi nó không chịu chơi với cháu."

"Sao thế?"

"Tụi nó nói cháu không cha không mẹ."

"......"

Hà Nhiễm lặng đi, không nghĩ tới người ở vùng núi hiền lành, chất phác như vậy lại có những đứa trẻ ác ý đến thế.
Cô ngũ vị tạp trần mà xoa xoa đầu Tuyền Tuyền, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Tuyền Tuyền ngược lại còn vỗ vỗ lưng của cô, vui vẻ nói: "Thím đừng buồn nữa, cháu vẽ tranh rất là vui vẻ nha."

Hà Nhiễm càng thêm ngổn ngang trăm mối, mấp máy môi nói: "Cố lên! Họa sĩ nhí."

Qua một lúc Tiêu Hàn từ nhà bếp đi ra nói rằng anh vừa mới mua mấy cân cá của nhà Vương Nhị ở đầu thôn, nhờ Hà Nhiễm cùng Tuyền Tuyền đi lấy một chuyến.

Cô cùng Tuyền Tuyền ở trong phòng cũng không có việc gì làm, nên đương nhiên họ không thể từ chối rồi.

Trong ngọn núi này có một cái ao cá lớn được gia đình Vương Nhị nhận thầu. Thường ngày nhà ai muốn mua cá cứ đến tìm anh ta, việc kinh doanh ở đầu năm mới vẫn đặc biệt tốt.

Hà Nhiễm và Tuyền Tuyền phải đứng bên ngoài xếp hàng một lúc lâu mới đến lượt của bọn họ, Hà Nhiễm trực tiếp lấy tên Tiêu Hàn ra để nhận cá.
Hà Nhiễm xách hai con cá lớn, Tuyền Tuyền xách một con cá nhỏ. Hai người cứ thế nắm tay nhau đi về.

Thằng bé Tuyền Tuyền này làm việc gì cũng cẩn thận từng li từng tí. Mặc dù đi trên đường có vô ý vấp ngã, áo rách cả một lỗ to nhưng cá thì vẫn được bảo vệ rất tốt, không dính một tí bụi bẩn nào.

Đi ngang qua một con dốc nhỏ, có vài đứa bé đang tụ lại với nhau để nghịch cát.

Hà Nhiễm cảm thấy bước chân Tuyền Tuyền dần dần chậm lại, đang muốn hỏi nó làm sao thế thì có một nắm cát ném lên trên giày của cô.

Nói đúng ra thì nắm cát kia là nhắm vào trên người Tuyền Tuyền, nhưng cô đứng bên cạnh cũng không may mắn thoát khỏi.

Cô không vui cau mày lại: "Mấy đứa không có mắt sao?"

Trò đùa dai được thực hiện thành công khiến bọn nó càng cười dữ dội hơn, lộ ra mấy chỗ răng cửa vẫn còn chưa kịp mọc.
Trước khi quen biết Tuyền Tuyền, mấy đứa con nít trong suy nghĩ của Hà Nhiễm chỉ có hai chữ "phiền phức". Mấy đứa nhóc xấu tính trước mặt cô bây giờ đúng là phù hợp với suy nghĩ của cô.

Khuyên dạy tụi nó thì cũng không có tác dụng, vì thế Hà Nhiễm đã đem cá đưa cho Tuyền Tuyền rồi dặn nó: "Đứng xa một chút, giúp thím giữ cá cho tốt nha."

Cô cúi người, hai tay nắm hai nắm cát lớn không chút do dự mà ném vào đám nhóc kia.

Hà Nhiễm dù sao cũng là người lớn, cô vừa ra tay liền hù cho cả đám nhóc đến nỗi ta nhìn ngươi, nhươi nhìn ta.

Vài giây sau, Hà Nhiễm đã bị phản kích.

Trên người cô đang mặc áo khoác của Tiêu Hàn, khóa kéo có thể kéo lên tới đỉnh đầu, ngăn cản mấy hạt cát cũng không có vấn đề gì.

Áo khoác che mất hai mắt làm cô không thể nhìn thấy phương hướng, nhưng động tác trong tay cô vẫn liên tục không ngừng.
Dần dần đám nhóc kia cũng rơi vào thế hạ phong, không biết là đứa nhóc nào đã bị cát bay vào trong mắt, lớn tiếng hô lên cứu mạng, sau đó quân lính liền tan rã mà chạy trối chết.

Hà Nhiễm kéo dây kéo xuống, lấy tay vỗ hết cát đất ở trên người rồi đi về hướng của Tuyền Tuyền.

Cô ngồi xổm xuống, lấy một tờ khăn giấy từ trong túi ra giúp nó lau mặt.

Tuyền Tuyền nhu thuận nói: "Thím ơi, cháu không sao."

Biểu hiện của Hà Nhiễm rất nghiêm túc: "Tụi nó là mấy đứa bình thường hay bắt nạt cháu sao?"

Tuyền Tuyền gật đầu: "Vâng."

Hà Nhiễm xoa xoa tóc thằng bé: "Thím giúp cháu báo thù."

Tuyền Tuyền cũng không có dáng vẻ vui mừng, ngược lại còn rất rầu rĩ nói: "Tụi nó sẽ về méc lại với người nhà sau đó người nhà tụi nó sẽ đến làm phiền thím, nói thím là người lớn sao lại đi so đo với con nít làm gì."
Hà Nhiễm lè lưỡi, lém lỉnh nói: "Ai nói thím là người lớn, chú của cháu còn gọi thím là đứa nhỏ."

Tuyền Tuyền: "......"

Hà Nhiễm lại nói: "Thôi mà, yên tâm đi. Méc thì cứ việc méc, mấy ngày nữa thím cũng đi rồi, bọn họ muốn tìm cũng không thể tìm thấy nữa."

Hai người họ vừa nói chuyện vừa đi bộ về nhà, Hà Nhiễm thỉnh thoảng liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ rũ của Tuyền Tuyền vẫn không an tâm nổi, nhịn không được mà nói cho nó nghe một vài quan điểm.

"Cháu là con trai, khi bị bắt nạt cũng không nên nhẫn nhịn tránh né như thế. Bình thường chú của cháu không có ở nhà, cháu phải biết học cách tự bảo vệ bản thân."

Tuyền Tuyền tỉnh tỉnh mê mê mà gật đầu: "Vâng."

Cũng không biết thằng bé có nghe vào chữ nào hay không.

Về đến nhà đưa ba con cá cho Tiêu Hàn thì nhiệm vụ của bọn họ cũng đã hoàn thành, bây giờ chỉ cần ngồi chờ trong phòng để ăn cơm thôi.
Tuyền Tuyền nhớ lại chuyện mới xảy ra vừa rồi, lại hỏi cô: "Thím ơi, hồi bé có ai khi dễ thím không?"

Hà Nhiễm gật đầu: "Có nha."

"Sao lại như vậy?"

"Bởi vì có một tên xấu xa cầm đầu."

Tuyền Tuyền cái hiểu cái không, hỏi lại: "Vậy có ai bảo vệ thím không?"

Hà Nhiễm thở ra một hơi: "Không ai dám cả."

Thấy Tiêu Hàn bưng hai đĩa rau từ phòng bếp đi tới, Hà Nhiễm liền đứng lên nhận lấy cái đĩa, "Được rồi không nói nữa, ăn cơm thôi."

Trù nghệ nấu nướng của Tiêu Hàn thì không cần phải nói nữa, cộng thêm các loại rau được trồng bởi người dân ở miền núi không hề sử dụng thuốc trừ sâu, cho nên đều có một hương vị ngọt ngào khó có thể tả đượ, thế nên Hà Nhiễm đã ăn một bữa rất ngon lành.

Ăn xong, Tiêu Hàn vẫn là người rửa bát như cũ.

Người dân ở đây đã lớn lên với quan niệm "Mọi thứ làm ra đều rất vất vả", vì thế muốn ăn bao nhiêu thì nấu bấy nhiêu, sẽ không để thức ăn thừa sau mỗi bữa ăn.
Nhập gia tùy tục, tuy Hà Nhiễm đã ăn xong rồi nhưng nhìn vào bát của ai nấy cũng đều rất sạch sẽ, thì cô cũng đành phải nhấc đũa lên gắp hết các hạt cơm còn dính lại trong bát mà ăn hết.

Rồi đem cái bát không còn dính một hạt cơm nào đưa cho Tiêu Hàn, người kia mỉm cười lại với cô.

Lão thái thái im lặng từ đầu buổi tới giờ đột nhiên chỉ chỉ vào Hà Nhiễm, nói một câu gì đó.

Hà Nhiễm nghe không hiểu nên vẫn cứ mờ mịt mà ngồi đó.

Ngược lại thì động tác trong tay Tiêu Hàn lại dừng lại, nhìn lên lão thái thái rồi như có gì suy nghĩ lại nhìn về Hà Nhiễm.

Tuyền Tuyền ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở cô: "Bà cháu kêu thím đi rửa bát."

"Ồ." Hà Nhiễm sửng sốt vài giây rồi đứng dậy, duỗi hai tay về phía Tiêu Hàn: "Để em rửa cho."

Tiêu Hàn lắc đầu: "Không cần đâu."
"Để em thử tí đi."

"Anh rửa là được."

Lão thái thái rõ ràng không vui, không hài lòng lại nói một câu rồi gọi Tiêu Hàn vào trong phòng giáo huấn.

Tuy bọn họ ở trong phòng nói chuyện nhưng tường đất ở đây vốn dĩ không thể cách âm, đương nhiên vẫn có thể dễ dàng nghe thấy.

Hà Nhiễm quay đầu hỏi Tuyền Tuyền: "Bọn họ đang nói gì vậy, dịch lại cho thím nghe với."

Tuyền Tuyền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim nói: "Thím thật sự muốn nghe sao?"

"Ừm."

Tuyền Tuyền chần chờ một chút mới nói: "Bà nội nói phụ nữ thì phải biết làm việc, không thể lấy một người con dâu như vậy được, hết ăn rồi lại nằm......"

Thằng bé nói đến chữ cuối cùng thì âm thanh càng lúc càng nhỏ, lại vô thức quan sát sắc mặt của Hà Nhiễm.

Người kia ngược lại vẻ mặt rất đỗi bình tĩnh, như không hề để ý.
Buổi tối trở lại trong phòng, lão thái thái cùng Tuyền Tuyền cách vách đã đi ngủ từ sớm.

Hà Nhiễm cũng chợp mắt làm một giấc, không biết qua bao lâu thì bị động tĩnh của Tiêu Hàn làm tỉnh dậy.

Cô mặc anh bài bố một hồi, Hà Nhiễm dựa vào ngực anh rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Hồi nãy anh và mẹ anh nói chuyện gì vậy?"

Tiêu Hàn nói: "Không nói gì cả."

"Vậy tại sao lại mất nhiều thời gian như vậy?"

Tiêu Hàn không có lên tiếng.

Hà Nhiễm bĩu môi: "Em biết mẹ anh nhất định là nói em không tốt. Mặc dù nghe không hiểu nhưng có thể nhìn từ ánh mắt mà đoán được."

Tiêu Hàn vẫn như cũ không trả lời.

Hà Nhiễm hỏi anh: "Phải hay không?"

Tiêu Hàn nói: "Không phải."

Hà Nhiễm như có như không mà hừ một tiếng: "Không thích em cũng không sao, dù sao em cũng đâu có muốn gả vào nhà anh làm con dâu."
Hai tay Tiêu Hàn đang giữ tay cô, đột nhiên tăng thêm sức lực.

Cô cau mày, đánh anh một phát, "Anh làm gì thế, đau quá!"

Anh cúi sát vào người cô, ôm cô thật chặt, động tác ngày càng tăng nhanh.

Tay Hà Nhiễm chống tay lên ngực anh muốn đẩy anh ra, "Anh làm sao vậy, chậm lại một chút!"

Tiêu Hàn phớt lờ lời nói của cô.

Hà Nhiễm lại đánh vào lưng anh một cái: "Tiêu Hàn!"

Âm thanh của cô quá lớn, có thể đánh thức hai người phòng bên cạnh, thế nên anh trực tiếp dùng lưỡi chặn miệng cô lại.

Vùng vẫy một hồi, Hà Nhiễm mới ý thức được rằng lúc trước đều là Tiêu Hàn nhường cô, chứ nếu anh thật sự làm tới thì cô cũng không thể lay chuyển được nửa phần.

Sau khi kết thúc trạng thái của cô vẫn y hệt như ngày hôm qua, khuôn mặt tê liệt không hề muốn động đậy.

Tiêu Hàn với tay rút ống khăn giấy ở đầu giường, mới phát hiện nó đã sớm trống rỗng. Anh lại đi ra khỏi giường lấy thêm một cuộn giấy mới.
Hà Nhiễm chỉ vào những vết xanh tím ở trên người, không nhịn được mà chửi tục: " Đ* thật sự anh coi tôi chạy từ xa đến đây chỉ để cho anh làm à? Làm gì lại dùng hết sức lên người tôi như vậy!"

Tiêu Hàn rũ mắt xuống, khẽ nói: "Anh xin lỗi."

Hà Nhiễm quay người, không muốn để ý tới anh.

Qua vài phút Tiêu Hàn cũng tắt đèn rồi leo lên giường.

Hà Nhiễm cảm thấy anh đang sát lại phía sau lưng cô. Cô vốn dĩ muốn cách xa anh một chút, nhưng có lẽ do thời tiết quá lạnh và cơ thể cô luôn tham luyến hơi ấm của anh.

Cánh tay anh vươn ra ôm lấy cô vào lòng, còn lòng bàn tay của anh thì khẽ đặt lên bụng dưới của cô.

Nhiệt độ tỏa ra từ lòng bàn tay anh dần dần sưởi ấm cơ thể Hà Nhiễm, cũng vô thức làm trái tim cô mềm đi.

Đêm khuya, an tĩnh ấm áp.