Mười phút trước, Hà Nhiễm có gọi cho Tiêu Hàn một cuộc điện thoại.
Là một người phụ nữ bắt máy.
Giọng nói người phụ nữ đó nghe rất ôn nhu: "Xin chào, Tiêu Hàn bây giờ đang tắm. Có cần tôi chuyển lời giúp không?"
Hà Nhiễm biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: "Cô là ai?"
Người phụ nữ không đề cập đến mối quan hệ, nhưng lại nói ra tên của mình: "Tôi là Tần Tảo."
Tần Tảo.
San sẻ sớm hôm, tên rất đẹp.
Hà Nhiễm tùy tiện chào hỏi một câu: "Ồ, chào chị."
Người phụ nữ lại hỏi: "Cô kiếm Tiêu Hàn có chuyện gì không?"
Hà Nhiễm nói: "Không có gì đâu, chị giúp tôi nói với anh ấy nhớ giặt đồ lót của tôi nữa, ngày mai tôi sẽ tới lấy."
Giọng người phụ nữ hơi chậm lại, có lẽ là đang suy nghĩ: ".........À, được."
"Vậy cứ thế đi, cảm ơn chị tôi cúp máy trước."
"Đợi đã." Người phụ nữ gọi Hà Nhiễm, lần này tới lượt chị ta hỏi cô: "Cho hỏi.....cô là ai?"
"À, ý của tôi là cô với Tiêu Hàn....." Người phụ nữ muốn nói lại thôi.
Cô và Tiêu Hàn có quan hệ gì, Hà Nhiễm biết rõ ý nghĩ của chị ta.
Hà Nhiễm thản nhiên nói: "Chị xem thử tên tôi lưu trên điện thoại anh ấy là gì thì sẽ biết thôi"
Người phụ nữ sửng sốt một chút cũng nghe theo lời của Hà Nhiễm, đưa điện thoại trên tay xuống rồi thoáng nhìn qua tên trên màn hình.
"Con út."
Hà Nhiễm đến nay vẫn không hiểu từ đó rốt cục có ý nghĩa gì, nhưng Tần Tảo cũng là người Trùng Khánh chắc hẳn sẽ hiểu được.
Bên kia chậm chạp không có hồi âm, điều này càng làm cho Hà Nhiễm thêm tò mò về hàm ý của hai từ đó.
Cô dù bận tâm nhưng vẫn ung dung nói: "Biết tôi là ai rồi thì có muốn gặp tôi một lần không?"
Sau khi cúp điện thoại, Hà Nhiễm bắt đầu vẽ tranh.
Bài tập nghỉ đông của cô tổng cộng phải vẽ xong đủ mười bộ sắc thái, cô bây giờ chỉ mới bắt đầu.
Hà Nhiễm chần chờ một lúc lại ngồi xuống cầm lấy điện thoại.
Ấn nút trả lời, cô lười biếng "alo" một tiếng.
Tiêu Hàn ở bên kia âm thanh rất yên tĩnh: "Đứa nhỏ, Tần Tảo bảo em vừa mới gọi điện cho anh."
"Ừ."
Tiêu Hàn dừng lại vài giây mới tiếp tục nói: "Tần Tảo là....."
Hà Nhiễm cắt ngang lời anh, "Không cần nói, em biết."
Tiêu Hàn sững lại: "Em làm sao biết được?"
Hà Nhiễm nói: "Em thông minh nha."
"......" Tiêu Hàn ngậm miệng.
Qua một lúc nữa, anh lại hỏi: "Em ngày mai khi nào tới?"
Hà Nhiễm cầm lấy cây bút chì, theo thói quen mà vẽ vòng vòng vài nét, nói: "Ngày mai em không có thời gian."
Giọng nói Tiêu Hàn dừng lại một chút, "Sao hồi nãy em nói muốn tới đây?"
"......"
Hai người lắng nghe nhịp thở của nhau qua điện thoại.
Không biết được bao lâu, Hà Nhiễm đang chuẩn bị cúp máy thì nghe thấy Tiêu Hàn mở miệng lần nữa: "Đứa nhỏ."
"Hử?"
"Em đừng nghĩ nhiều."
Hà Nhiễm cười cười: "Bọn em sẽ không tới mức đánh nhau kịch liệt đâu."
Tiêu Hàn lại lần nữa câm nín.
Lề mà lề mề nói chuyện cả năm phút mới cúp máy, sau đó Hà Nhiễm mới đi vào nhà tắm.
Buổi tối Hà Nhiễm lại nằm mơ về Tiêu Hàn.
Hồi trước mỗi lần mơ về anh nội dung đều không ra được khỏi giường nhưng lúc này cô lại mơ về anh khi còn trẻ.
Đứng từ góc độ của người ngoài, một lần nữa tua lại câu chuyện của anh và Tần Tảo, cô có đôi chút cảm khái.
Nếu năm đó anh hai của Tiêu Hàn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì bọn họ bây giờ có lẽ đã thật sự trở thành một gia đình, đáng tiếc là sự đời khó đoán.
Ngày tiếp theo Hà Nhiễm dậy tương đối sớm đứng trước tủ quần áo cẩn thận lựa đồ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định mặc đơn giản một tí.
Áo len cao cổ màu đen ôm sát thân hình lồi lõm, bên dưới là một chiếc váy xếp li dài màu xám đậm vừa vặn và đôi giày cao gót cũng có màu tương tự để bù đắp cho những khuyết điểm về chiều cao.
Cô gái ở trong gương dần dần đã lột xác thành một người phụ nữ, mái tóc ngắn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú nhưng không làm mất đi sự quyến rũ.
Hà Nhiễm tưởng rằng mình đã đến rất sớm nên không nghĩ tới Tần Tảo cũng đến sớm như vậy, gần như là đến ngay sau cô.
Ngồi trong một quán cà phê thanh nhã, Hà Nhiễm lặng lẽ đánh giá người phụ nữ đối diện.
Chị ta mày rậm mắt to, mặt mũi xinh đẹp nhưng không giống như một người quá sắc sảo.
Tuổi của Tần Tảo có lẽ cũng không sai biệt với Tiêu Hàn cho lắm, nhưng được bảo dưỡng rất tốt cho nên chị ta trông giống như cô gái mới vừa đôi mươi.
Hai người phụ nữ ngồi cùng một bàn, một người thì muốn trở nên trưởng thành hơn, còn một người thì đang cố gắng làm mình trẻ hơn.
Tần Tảo mím môi nói trước: "Cô là.......Hà tiểu thư?"
Hà Nhiễm thản nhiên "Ừm" một tiếng.
Tần Tảo ngập ngừng hỏi: "Hà tiểu thư.......nhìn qua có lẽ tuổi tác không lớn."
Hà Nhiễm nhấp một ngụm cà phê, "Năm nay 19 tuổi."
Tần Tảo thấp giọng: "À, rất trẻ."
"Hà tiểu thư tìm tôi để làm gì?"
"Gọi tôi Hà Nhiễm là được."
"Được......Chị gọi em là em gái được không? Ở chỗ bọn chị đều xưng hô như vậy với những người nhỏ tuổi hơn mình."
"Được thôi."
Hà Nhiễm đặt ly cà phê lên bàn, từ tốn nói: "Tiêu Hàn có nói cho tôi nghe chuyện của hai người."
Tần Tảo sững sờ, "Ừm........anh ấy nói thế nào?"
"Có thể thế nào nữa." Hà Nhiễm mỉm cười "Một câu chuyện thường gặp."
"À."
Hà Nhiễm hỏi tiếp: "Hôm qua có thấy chị dắt theo một đứa bé, là con gái chị sao?"
"Ừm."
"Sao không dẫn theo?"
"Con bé đang ngủ ở nhà."
Hà Nhiễm như vô tình hỏi qua: "Là của Tiêu Hàn à?"
Tần Tảo bất ngờ bị hỏi nên có chút kinh sợ, yên ắng mở miệng: "Đương nhiên không phải."
"Vậy chị tới tìm anh ấy làm gì?"
"Chị....." Tần Tảo chết lặng vài giây mới nói tiếp: "Chị chỉ muốn biết anh ấy bây giờ sống thế nào?"
Hà Nhiễm đưa ra câu hỏi trọng điểm: "Nhiều năm không nghe không hỏi như vậy, sao đột nhiên lại nuốn biết về anh ấy?"
"......." Dường như có điều gì khó nói, Tần Tảo cắn môi thật lâu vẫn không trả lời.
Nửa ngày sau, chị ta nói: "Em gái, em an tâm. Em ở cùng anh ấy rất tốt, chị sẽ không làm gì hết."
Hà Nhiễm như cười như không: "Ý chị là nếu như không có tôi thì chị sẽ làm một chút gì đó?"
Tần Tảo lại lần nữa bị cô chặn họng, không thể biện hộ điều gì.
Ánh mắt Hà Nhiễm mang ý mỉa mai: "Chị đã từng vứt bỏ anh ấy một lần, sau này đừng đến tìm anh ấy nữa."
Uống xong ly cà phê, Hà Nhiễm gọi phục vụ tới tính tiền.
Lúc đứng dậy chuẩn bị ròi đi, cô lại nhìn xuống Tần Tảo một lần nữa, giọng điệu rét lạnh: "Anh ấy vì chị mà mất đi một ngón tay cái. Nếu tôi là chị, tôi đã không còn mặt mũi nào đến gặp anh ấy."
Từ quán cà phê đi ra, thời gian vẫn còn sớm.
Hôm nay thời tiết không tệ, bên ngoài ánh nắng ấm áp, gió nhẹ trời quang.
Hà Nhiễm đứng ở bên đường đưa tay bắt một chiếc xe đi đến thôn Tiểu Châu.
Tiêu Hàn không có ở nhà, có lẽ đã ra ngoài đi làm rồi.
Hà Nhiễm lấy chìa khóa mở cửa, ánh mắt nhìn qua một vòng thì thấy có ba cái ly ở trên bàn.
Cô đi đến cầm một cái lên xem, trên thành ly vẫn còn vết trà vàng ố.
Chắc là tối qua sau khi tiễn khách về thì không có rửa qua.
Hà Nhiễm đặt ly trà xuống, thấp giọng ngáp một cái rồi lên lầu hai nghỉ ngơi.
Đường của làng Tiểu Châu đúng là tra tấn với những người đi giày cao gót, Hà Nhiễm bước về phía giường tùy tiện đá hai chiếc giày ra.
Vừa đặt mông ngồi xuống thì nghe thấy một tiếng rên kêu lên, có thứ gì đó từ bên cạnh chạy lướt qua người cô.
Hà Nhiễm nhìn kĩ lại thì ra là con mèo hoa của Tiêu Hàn, vừa nãy cô mới ngồi lên đuôi của nó.
Hà Nhiễm không để ý tới nó, tiếp tục xoa xoa cái chân đau nhức, sau đó mới dang tay dang chân nằm vật xuống giường.
Con mèo đó vẫn đứng im tại chỗ, bất động nhìn chằm chằm vào lưng cô với ánh mắt thù địch.
Táo Táo đến trước Hà Nhiễm nhưng cô bây giờ mới là bà chủ ở đây, nhất thời cũng không biết ai đang chiếm chỗ của ai.
Tiêu Hàn chạng vạng mới về đến nhà, thấy Hà Nhiễm ngồi trên giường thì có hơi ngẩn người.
"Không phải nói hôm nay không tới sao?"
Hà Nhiễm ngồi trên giường, bĩu môi nhìn anh: "Em hay đổi ý không phải chuyện ngày một ngày hai."
"......"
Tiêu Hàn hỏi: "Đến đây từ lúc nào?"
"Trưa nay."
"Ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa."
Hà Nhiễm chậm rãi nhấc chân lên, những ngón chân đẹp đẽ di chuyển qua lại trên bụng anh, nhẹ nhàng ấn xuống.
Ánh mắt cô như muốn nói: "Em muốn làm."
Tiêu Hàn quay người đi vào nhà bếp, rửa tay rồi đi ra: "Ăn gì đó trước đã."
Cô từ giường đứng dậy, cũng được cô thực sự hơi đói rồi.
Chỗ ăn cơm vẫn như cũ ở lầu một, Tiêu Hàn lấy từ đằng sau cửa ra một cái bàn gấp nhỏ.
Hai người ngồi ở hai đầu, mỗi người một bát mì lớn.
Nước mì không cho thêm bất kỳ gia vị nào, mùi vị không mặn không nhạt nên Hà Nhiễm rất nhanh đã ăn xong.
Mấy ngày nay thời tiết đã dần ấm lên, Hà Nhiễm đưa tay sờ lớp hơi nước trên bàn, lơ đãng nói: "Bắt đầu ẩm ướt rồi."
"Ừm." Tiêu Hàn gật đầu nói: "Bây giờ cũng là tháng hai rồi, không lâu nữa sẽ đến Nam Thiên."
Hà Nhiễm nghĩ đến gì đó, cúi đầu mỉm cười: "Gần một năm rồi."
Tiêu Hàn không hiểu: "Cái gì một năm?"
Hà Nhiễm tỏ vẻ thần bí: "Không có gì."
Ăn mì xong Tiêu Hàn muốn đem bát đũa đi rửa, Hà Nhiễm đè tay của anh lại rồi kéo anh lên lầu.
Hà Nhiễm ngồi xuống bên giường, bắt đầu cởi nút áo khoác của chính mình.
Tiêu Hàn cũng cởϊ qυầи áo xuống, lại nói: "Anh đi tắm trước một cái, hôm nay đổ rất nhiều mồ hôi."
Hà Nhiễm một tấc cũng không rời, đi sát theo anh: "Cùng nhau tắm đi."
Trong phòng tắm chật hẹp, bọn họ đứng quay mặt vào nhau, có thể cảm nhận được cả hơi nóng phát ra từ cơ thể của đối phương.
Sau khi dùng hết sữa tắm thì chỉ còn một cục xà bông, cô đợi Tiêu Hàn xoa cho chính mình xong thì đưa cục xà bông cho cô.
Hà Nhiễm không đưa tay ra nhận, nheo mắt nhìn anh nói: "Anh giúp em tắm đi."
Tiêu Hàn nhìn cô, không động đậy.
Hà Nhiễm cong môi cười, đôi mắt cô giảo hoạt: "Không phải hay gọi em là đứa nhỏ sao, vậy mà anh vẫn chưa tắm cho em bao giờ."
Tiêu Hàn suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: "Được."
Tiêu Hàn quay người cô lại, bắt đầu đem xà bông xoa lên lưng cô, vừa chà vừa tẩy đi da chết.
Anh thật sự rất chuyên tâm tắm cho cô, lực tay đương nhiên cũng rất lớn, thiếu chút nữa là đem da Hà Nhiễm chà xuống một mảng.
Hà Nhiễm bị đau nhăn hết cả mặt lại, không khỏi lớn tiếng: "Chà mạnh như thế để làm gì, anh đang cán bột mì à!"
Tiêu Hàn bị cô chọc cười, "Không dùng lực sẽ không sạch."
Hà Nhiễm khẽ hừ: "Vậy thì cũng nhẹ tay một chút."
Chà xong đằng sau, Hà Nhiễm lại bị Tiêu Hàn quay người lại, bắt đầu tắm ở đằng trước.
Xà bông theo ngực cô mà tuột xuống, được Tiêu Hàn nhanh tay bắt lại tiếp tục xoa lên.
Lần này đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Phân biệt đối xử." Hà Nhiễm bĩu môi lên án: "Thịt trước ngực cũng là thịt, thịt sau lưng không phải thịt à."
Đã quen với việc cô hay nói móc anh, Tiêu Hàn liền ngậm miệng không lên tiếng nữa.
Từ đó về sau.
Họ cứ đứng ôm nhau như vậy, hai thân thể dính sát không có một khe hở, mặc cho nước trên vòi sen chảy xuống làm trôi đi bọt xà bông ở trên người.
Dòng nước dọc theo cơ thể chảy một đường thẳng xuống chân, lại có một dòng nước khác chảy vào tóc của bọn họ, liên tục nhỏ giọt rơi xuống trên mặt đất.
Đầu tóc Hà Nhiễm hoàn toàn ướt nhẹp dính ở trước mắt, cô dứt khoát vuốt hết tóc ra sau trán.
Cánh tay cô khoác lên bờ vai Tiêu Hàn, trong mắt lộ ra một tầng hơi nước mờ mịt, "Nhẹ một chút."
"Ừm."
Đầu anh bị ôm lấy, hơi thở trầm thấp lướt nhẹ qua tai cô.
Cô kìm lòng không đặng nói: "Tiêu Hàn, tai của em."
Tiêu Hàn bối rối ngậm lấy tai cô, nhẹ nhàng liếʍ ʍúŧ.
Đôi chân leo quanh eo anh vô thức siết chặt đến cực độ làm Tiêu Hàn dừng động tác lại, gân xanh trên trán anh giật giật.
Hà Nhiễm mở miệng thở dốc, có nước rơi vào trong khiến cô ho khan vài tiếng.
Không dừng lại quá lâu Tiêu Hàn lại mạnh mẽ tiến vào nhanh hơn, bất tri bất giác đạt đến mức Hà Nhiễm không thể chịu đựng được nhưng lần này cô không ngăn anh lại mà cố gắng chấp nhận và chịu đựng anh hết sức có thể.
Về sau cô đã dần dần thích ứng, Tiêu Hàn mang lại cho cô một cảm giác kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ mà những lần trước chưa từng thử qua.
Hà Nhiễm ngửa cổ, tóc cô kéo một đường nước ở ttong không trung. Trần nhà trên đầu cô không ngừng đung đưa, trời đất quay cuồng, đầu váng mắt hoa.
Giống như người cô bây giờ, không biết mình đang ở đâu, tim đang ở đâu.
Cuối cùng giọng nói cùng thân thể cô đều không ngừng run rẩy.
Hà Nhiễm tứ chi vô lực mà trượt xuống, không biết phủ khắp mặt cô bây giờ là nước hay mồ hôi hay là nước mắt không nhịn nổi mà chảy ra.
Động tĩnh trong phòng tắm rút cuộc cũng dần dần dịu xuống.
Tiêu Hàn bế cô ra khỏi phòng tắm, đặt cô nằm lên giường.
Nước trên người Hà Nhiễm đã được anh lau khô, gió đêm thổi qua khiến Hà Nhiễm có chút rùng mình khi gặp không khí lạnh, Tiêu Hàn liền quấn chặt chăn lại quanh người cô.
Anh cúi người, từng tấc một hôn lên mi tâm, mắt và cả đôi môi của cô.
Hà Nhiễm không chớp mắt nhìn anh, khóe mắt ướŧ áŧ còn lưu lại độ nóng vẫn chưa tan đi hết.
Tiêu Hàn đổi góc độ, hôn càng sâu hơn.
Thật lâu sau anh mới đứng dậy rời khỏi người cô, hô hấp đã có chút rối loạn.
Khoé miệng Hà Nhiễm mang theo ý cười: "Anh vẫn muốn?"
Tiêu Hàn không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng vén lại tóc mai của cô, "Em ngủ đi."
Hà Nhiễm thực sự rất mệt, thể lực của cô quá kém.
Một hồi phóng túng đi qua cơn buồn ngủ lại kéo đến, khiến cô từ từ nhắm mắt lại. Trong đầu lại nhớ lại cảm giác hưởng thụ như sống như chết ban nãy.
Hà Nhiễm nhịn không được nói: "Trách không được Tần Tảo với anh nhớ mãi không quên nha, mười năm rồi vẫn muốn quay lại tìm anh."
Bàn tay đặt trên mặt cô khựng lại một chút.
Cô lúc này đã nhắm mắt nên không nhìn thấy được biểu cảm của Tiêu Hàn.