Vẫn ở quán cà phê gặp nhau lần trước.
Đêm qua Hà Nhiễm vẫn như cũ ngủ không ngon giấc, đầu cô cũng càng ngày càng đau, cô đoán mình có thể đã bị sốt rồi.
Bây giờ cô chỉ thầm nghĩ phải nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này, rồi sau đó về nhà nghỉ ngơi.
Hà Nhiễm đưa tay đẩy tấm thẻ đến trước mặt Tần Tảo, nói thẳng vào vấn đề.
"Trong đây có 100 vạn, mật khẩu là 034923, chị cầm lấy đi."
Tần Tảo cúi đầu nhìn một cái, sắc mặt liền ngưng trọng: "Em.....có ý gì?"
Hà Nhiễm nói trắng ra: "Tôi đưa tiền cho chị, chị hãy rời khỏi Quảng Châu. Sau này đừng đến tìm Tiêu Hàn nữa."
Tần Tảo khẽ hé miệng, muốn nói lại thôi.
Hà Nhiễm nói tiếp: "Chị nên biết số tiền này có ý nghĩa như thế nào, Tiêu Hàn cả đời cũng không thể cho chị số tiền lớn như vậy."
"Em......ở đâu có số tiền lớn như vậy?" Tần Tảo chưa kịp phản ứng đã bắt đầu hoang mang, "Không đúng, đây là tiền của em, chị không thể lấy được."
"Nếu như chị thật sự bởi vì hoảng sợ nên mới tới tìm Tiêu Hàn thì bây giờ chị cầm lấy số tiền này đi, rồi sau đó rời khỏi chỗ này. Bằng không tôi sẽ nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của chị."
Tần Tảo không trả lời.
Chị ta choáng váng một lúc lâu rồi liếc nhìn tấm thẻ kim loại trên mặt bàn.
Nửa ngày sau, mới nhỏ giọng nói: "Chị.....cho chị vài ngày để suy nghĩ được không?"
"Được." Hà Nhiễm gật đầu, "Ba ngày đủ chứ?"
"Đủ rồi."
Hà Nhiễm lại nói rõ: "Chuyện này đừng nói cho Tiêu Hàn biết."
Tần Tảo do dự một chút, mới gật đầu: "Được."
Làm xong việc, Hà Nhiễm đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
Tần Tảo gọi cô lại, có chút gục đầu xuống.
Chị ta chần chờ một lát, mới thấp giọng nói: "Em gái, cảm ơn em....Sau này, chị sẽ tìm cách đem tiền trả lại cho em."
****
Trên đường về nhà, cô ghé ngang qua một tiệm thuốc.
Hà Nhiễm xuống xe mua thuốc thuận tiện đo nhiệt độ cơ thể.
39 độ.
Cô quả nhiên sốt rồi.
Cô mua mấy hộp thuốc hạ sốt rồi quay về nhà nghỉ ngơi. Hà Kình và Dương Văn Bình tuần này đều không có ở nhà, vì vậy cô đi thẳng lên trên lầu hai.
Sau khi uống thuốc, Hà Nhiễm lại uống thêm một ly nước ấm rồi mới mê man nằm lên giường.
Nhắm mắt lại, trong nội tâm không hiểu vì sao lại sinh ra cảm giác đau xót.
Hy vọng chỉ là cảm sốt thông thường........
Hà Nhiễm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô không biết mình đã ngủ một giấc lâu như vậy, lúc tỉnh dậy đã là chiều ngày hôm sau.
Cầm điện thoại lên, là Tiêu Hàn gọi tới.
"Em đang ở đâu?"
"Ở nhà."
"Sao buổi sáng không nghe điện thoại?"
"Đang ngủ."
Tiêu Hàn hỏi: "Tối em có đến không?"
Hà Nhiễm đỡ trán: "Em không khỏe lắm, không muốn ra ngoài."
Tiêu Hàn không lên đáp lại.
Qua vài giây, Hà Nhiễm nói: "Anh tới tìm em đi, nhà em không có ai cả."
Giọng nói Tiêu Hàn dừng lại một chút: "Được."
"Đúng rồi." Hà Nhiễm kêu anh lại.
"Hử?"
"Lúc anh đến nhớ mang theo một cái hộp."
Tiêu Hàn không hiểu: "Làm gì?"
"Kêu anh đem thì đem đi."
"Ừ"
Sau khi cúp máy, Hà Nhiễm nhìn đồng hồ rồi lại uống một đợt thuốc nữa.
Đầu vẫn choáng váng như cũ, may là nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống.
Cô phải không ngừng uống nhiều nước nóng để tránh tái phát.
Một tiếng sau Tiêu Hàn đã tới, Hà Nhiễm qua camera an ninh nhìn thấy anh đang cầm một chiếc hộp đứng bên ngoài cửa sắt.
Cô mở cửa, rồi qua hệ thống nói với anh: "Vào đi, đi về phía bên phải của khu vườn, em đang ở trong biệt thự."
Bóng người trên hệ thống giám sát đã đi mất, năm phút sau tiếng chuông cửa dưới lầu vang lên.
Hà Nhiễm mặc bộ đồ ngủ đi xuống lầu mở cửa, Tiêu Hàn một thân lạnh lẽo bước vào.
Đêm qua có mưa lớn, nhiệt độ hôm nay lại hạ xuống.
Hà Nhiễm kéo Tiêu Hàn vào bên trong rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Tiêu Hàn đem cái hộp ở trong ngực ra, bên ngoài được bao một lớp giấy nhựa, anh hỏi: "Em muốn cái này để làm gì?"
"Không làm gì hết." Hà Nhiễm vừa nói vừa đi vào: "Chỉ là để anh giống người giao hàng tới thôi."
Cô đi đến đầu cầu thang, quay đầu lại mới phát hiện Tiêu Hàn vẫn đang đứng im tại chỗ không hề di chuyển.
Khi hai đôi mắt ấy yên lặng nhìn chằm chằm vào cô, luôn đặc biệt dọa người.
Hà Nhiễm hỏi: "Anh làm sao đấy?"
Tiêu Hàn không hề lên tiếng.
Nửa ngày sau, anh mới nhấc hai chân bước về phía cô.
Móc từ trong túi ra một thứ, đưa cho cô: "Trả em."
Ánh mắt chạm đến tấm thẻ ngân hàng trong tay anh, đuôi lông mày Hà Nhiễm khẽ nhướng lên.
"Tần Tảo đưa anh?"
"Ừ"
Hà Nhiễm bĩu môi: "Có vẻ là chị ta đổi ý rồi."
Hà Nhiễm vô tình thu lại ánh mắt rồi lại bước lên lầu, "Vậy thì anh cứ giữ nó đi, chừng nào chị ta muốn lấy thì đưa lại cho chị ta."
Tiêu Hàn cắn răng.
Anh bước mấy bước đuổi theo cô, giữ tay cô lại rồi cứng rắn nhét tấm thẻ vào lòng bàn tay cô.
Hà Nhiễm thấy thế cũng không miễn cưỡng anh, thuận tiện bỏ tấm thẻ vào túi áo.
Cô tiếp tục đi lên, Tiêu Hàn đột nhiên ôm cô từ phía sau.
Anh ôm rất chặt làm hai tay Hà Nhiễm có chút đau.
Có nhiều thứ không thể nắm chắc trong tay, chỉ có thể ôm vào trong lòng mới an tâm được.
Hà Nhiễm để mặc cho anh ôm, cũng không có than đau. Được một lúc lâu, Tiêu Hàn mới buông tay ra.
Anh quay người cô lại, mặc dù Hà Nhiễm đứng cao hơn anh một bậc thang nhưng Tiêu Hàn vẫn phải cúi đầu xuống.
Phát hiện ra ý muốn của anh, Hà Nhiễm quay đầu đi rồi lui về sau, "Em đang bệnh đó."
Tiêu Hàn không quan tâm.
Hà Nhiễm vẫn tránh né như trước: "Đừng để anh bị lây."
Tiêu Hàn ôm eo của cô, "Không sao."
Bờ môi bị anh chiếm lấy, đầu lưỡi cạy môi cô mà tiến vào. Mọi chuyện sau đó đều xuôi theo tự nhiên.
Tiêu Hàn bế cô đi lên lầu hai, ở đầu cầu thang nhìn trái nhìn phải.
"Phòng của em ở đâu?"
Hà Nhiễm chỉ về phía cuối hành lang: "Bên đó."
Bước vào trong phòng, phòng của Hà Nhiễm lớn hơn ở nhà Tiêu Hàn rất nhiều, anh phải dạo cả một vòng mới thấy giường của cô ở đâu.
Đi đến giường, cơ thể Hà Nhiễm vừa mới được đặt nhẹ nhàng xuống thì lập tức lại bị Tiêu Hàn đè lên.
Sức nặng của hai người khiến chiếc nệm cao su nhập khẩu bị lõm xuống, độ đàn hồi rất tốt.
Hai khuôn mặt dán sát vào nhau, Hà Nhiễm mỉm cười nhìn cặp lông mi dài và yết hầu lên xuống của anh.
"Thoải mái không?"
Tiêu Hàn lầm bầm: "Ừm."
"Bên trong hay bên ngoài thoải mái?"
"Cả hai."
"Vậy về sau hãy thường xuyên đến."
"Được."
Anh vùi đầu vào, dần dần tìm được cảm giác, càng tiến vào sâu hơn.
"Hà Nhiễm." Anh thì thầm tên của cô.
"Ừm." Hà Nhiễm híp mắt, giọng nói quyến rũ hơn bình thường.
"Em không thích cô ấy thì cứ nói thẳng, anh sẽ không gặp cô ấy nữa." Ánh mắt chăm chú của Tiêu Hàn như tia sáng đầu tiên của bình minh, "Nhưng về sau em đừng làm chuyện như vậy nữa."
Hà Nhiễm không trả lời.
Đôi môi Tiêu Hàn chạm vào bên tai của cô, thân thể càng tiến sâu vào, "Em có nghe thấy không?"
Toàn thân Hà Nhiễm run rẩy, giọng cô mềm nhũn: "Nghe rồi."
Thân thể dán trên da thịt còn nóng hơn cả nhiệt độ của bản thân, như đang dần dần thiêu cháy con người cô, Hà Nhiễm cảm thấy anh sắp lên đỉnh liền nhắc nhở: "Anh đã mang cái đó chưa?"
"Quên mang rồi."
Hà Nhiễm bắt lấy tay anh muốn ngăn lại: "Đừng ra bên trong."
Tiêu Hàn không muốn phân tâm nhưng không thể không hỏi: "Vậy ở đâu? Chăn của em rất sạch sẽ."
Hà Nhiễm nói: "Em dùng miệng giúp anh."
Hà Nhiễm nhìn cô, trong mắt càng thêm mập mờ, "Được."
Ra đầy một thân mồ hôi, đầu cô tựa hồ cũng hết choáng váng.
Hà Nhiễm được Tiêu Hàn ôm vào trong ngực, cô cầm bàn tay phải của anh lên, đưa đến trước mắt tỉ mỉ quan sát.
Tiêu Hàn để cho cô nghịch, hỏi: "Nhìn thấy gì?"
Hà Nhiễm không nói chuyện, há mồm ngậm lấy ngón cái của anh, cắn một chút giữa hai hàm răng.
"Đau không?"
"Không đau."
"Vậy bây giờ đau không?"
Tiêu Hàn suy nghĩ một lát, "Đau."
"Đau nhiều không?"
"Rất đau."
Hà Nhiễm buông tay anh ra, không biết đang nghĩ đến điều gì.
Thật lâu.
Cô nói: "Tiêu Hàn, em sắp nhập học rồi."
"Ừm." Anh thấp giọng, có chút cảm khái: "Một tháng trôi qua nhanh quá."
Tiêu Hàn quay đầu nhìn cô: "Bắc Kinh thế nào?"
"Cũng tốt." Hà Nhiễm nói qua loa, "Có cơ hội thì anh cũng có thể đến Bắc Kinh."
Tiêu Hàn hỏi: "Sau khi tốt nghiệp, em sẽ ở đâu?"
"Bắc Kinh đi."
"Vì sao?"
"Cách xa nhà."
Tiêu Hàn mỉm cười: "Đúng là con gái lớn không thể giữ."
Hà Nhiễm từ chối cho ý kiến.
Anh lại nói: "Vậy sau này anh cũng sẽ đến Bắc Kinh."
Hà Nhiễm bật người dậy, nhìn vào anh: "Anh đến để làm gì?"
Tiêu Hàn lời ít ý nhiều: "Làm việc và tìm em."
Một cái làm cô cảm thấy kinh ngạc, một cái thì là chuyện đương nhiên.
Hà Nhiễm nằm lại xuống giường, ngữ khí nhàn nhạt: "Tùy anh."
Tiêu Hàn dường như có chút bất mãn, nhăn mày nhìn cô: "Em lúc nào cũng thờ ơ như vậy."
Hà Nhiễm không để ý: "Em trước giờ chính là người thờ ơ như vậy."
"Đừng nói nữa, ngủ đi." Cô điều chỉnh tư thế cho thoải mái, kết thúc chủ đề này.
****
Nửa đêm Hà Nhiễm bị Tiêu Hàn gọi tỉnh.
Anh sờ vào trán cô, giọng nói rất sốt ruột: "Em làm sao lại nóng đến như vậy?"
Hà Nhiễm miễn cưỡng nhấc mí mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tiêu Hàn hỏi: "Sốt sao?"
Hà Nhiễm mơ mơ màng màng ừ một tiếng.
"Có thuốc không?"
Hà Nhiễm chỉ chỉ về hướng bàn học.
Tiêu Hàn mang thuốc quay lại, trong ly vẫn còn một ít nước nóng, anh đưa cho cô uống hết.
Uống thuốc xong, lại đưa tay sờ chán cô lần nữa.
Anh thở dài: "Không được, em nóng lắm. Anh đưa em đi bệnh viện."
Tiêu Hàn nói xong thì kéo Hà Nhiễm ra khỏi chăn, nhặt đồ lót dưới mặt đất giúp cô mặc vào.
Cả người Hà Nhiễm mềm nhũn, như không có xương cốt, cô nhiều lần muốn ngã xuống giường lại bị anh nâng dậy.
Tốn nhiều sức lực mới có thể giúp cô mặc xong quần áo, Tiêu Hàn trực tiếp bế cô lên rồi bước nhanh ra cửa.
Bệnh viện cấp cứu, đêm khuya không cần phải xếp hàng.
Hà Nhiễm ngồi ở trên ghế, đầu tựa vào đùi của Tiêu Hàn, yếu ớt trả lời mấy câu hỏi của bác sĩ.
"Có cảm mạo hay ho khan không?"
"Không có."
"Sốt mấy ngày rồi?"
"Hai ba ngày gì đó."
"Có uống thuốc chưa?"
"Hôm nay có uống mấy viên."
Bác sĩ nhanh chóng ghi chép vào bệnh án: "Đặt ngón tay lên đây để thử máu."
Hà Nhiễm không nhận ra mà cau mày lại: "Không cần."
Bác sĩ ngước mắt nhìn cô: "Vẫn nên thử một lần đi, biết rõ bệnh trạng tôi mới có thể khai thuốc được."
Hà Nhiễm khăng khăng: "Không cần đâu, cứ khai một ít thuốc hạ sốt là được."
Bác sĩ nhìn đồng hồ: "Năm phút rồi, vui lòng đưa nhiệt kế cho tôi."
Hà Nhiễm lấy nó từ dưới nách ra đưa cho bà.
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn một cái: "41 độ."
Bà ấy đặt nhiệt kế xuống, kiên nhẫn thuyết phục Hà Nhiễm: "Nhiệt độ cơ thể thế này hết sức nguy hiểm, vẫn nên xét nghiệm máu để biết được nguyên nhân vì sao lại dẫn đến phát sốt."
Sắc mặt Hà Nhiễm ngày càng tái nhợt nhưng vẫn như cũ lắc đầu: "Không cần đâu, khai ít thuốc là được."
Bác sĩ khó hiểu: "Tại sao lại không muốn thử máu, chỉ cần đặt một ngón tay lên đây, không đau đâu."
Hà Nhiễm dứt khoát nhắm mắt lại, không kiên nhẫn nói: "Không có tiền."
"......."
Bác sĩ khó xử nhìn về phía Tiêu Hàn: "Cậu khuyên nhủ bạn gái cậu chút đi."
Tiêu Hàn cúi đầu nhìn cô, mi tâm đã xuất hiện những nếp nhăn: "Đứa nhỏ, nghe lời."
Hà Nhiễm vẫn giữ nguyên ý mình: "Tiêu Hàn, cơ thể của em thì em biết rõ. Không cần thử máu đâu, uống một ít thuốc hạ sốt và giảm đau là được."
Anh nghe thấy giọng nói bướng bỉnh của cô thì bất lực thở dài.
Đành phải quay đầu nói với bác sĩ: "Vậy phiền bà khai thuốc giúp cô ấy."
Trên đường về Hà Nhiễm ngồi ở ghế sau, thân thể hơi lung lay.
Tiêu Hàn nắm chặt tay cô, nút thắt trong lòng thật lâu vẫn chưa được tháo gỡ, "Tại sao không nghe lời bác sĩ? Thử máu rồi chích thuốc một cái không phải sẽ nhanh khỏe hơn sao?"
Hà Nhiễm yếu ớt ho khan vài tiếng, không nói lời nào.
"41 độ." Trong lòng Tiêu Hàn vẫn còn sợ hãi, "May mà anh phát hiện ra sớm, không thì não em sẽ bị nóng hỏng mất."
Hà Phủ nhếch miệng cười, thò tay ôm lấy eo anh, dửng dưng nói: "Nóng hỏng não luôn cũng tốt nha. Sau này không phải nhớ tới ai khác nữa, chỉ đi theo sau anh thôi."
Tiêu Hàn nhìn cô chăm chú rồi ôm cô thật chặt: "Đứa nhỏ, em đừng dọa anh."