Thoáng chốc, trong phòng bệnh trống trải chỉ còn lại một mình anh.
Ánh mắt thất thần nhìn quanh bốn phía, những bức tường màu trắng sạch sẽ nhưng quá mức lạnh lẽo, ngay cả ga giường không nhiễm một chút bụi bẩn dưới người cũng không có sinh khí, làm cho tâm trạng người ta vì thế cũng trở nên tồi tệ.
Đợi hơn mười phút, Hà Nhiễm vẫn còn chưa trở lại.
Tiêu Hàn bắt đầu lo lắng, chuẩn bị xuống giường đi tìm cô.
Vừa định ngồi dậy, thì xa xa ngoài hành lang bỗng truyền đến tiếng giày cao gót.
Tiêu Hàn cẩn thận lắng nghe vài giây, phát hiện ra đây không phải là tiếng bước chân của Hà Nhiễm.
Đương nhiên cũng không phải là mấy vị y tá, làm việc tại nơi an tĩnh như bệnh viện, không thể mang giày phát ra âm thanh ồn ào như vậy được.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ngay trước phòng bệnh của Tiêu Hàn.
Người phụ nữ đi thẳng tới chỗ của Tiêu Hàn, đứng trước giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá anh.
Từ trên người bà ấy toát ra sự độc đoán, kiêu ngạo giống hệt Hàn Tự.
Trong lòng Tiêu Hàn cũng đoán ra được đại khái, thì nghe thấy người phụ nữ đó lạnh lùng lên tiếng: "Tôi là mẹ của Hà Nhiễm."
****
Đây đã là ngày thứ năm kể từ khi Tiêu Hàn biến mất.
Hà Nhiễm rút cuộc cũng dừng lại việc mỗi ngày đều gọi vô số cuộc điện thoại cho anh, tuy nhiên vẫn chỉ nhận lại được giọng nói lạnh lẽo của tổng đài báo tắt máy.
Cô mơ hồ đoán được vì sao Tiêu Hàn lại bỏ đi.
Buổi tối hôm đó, Hà Nhiễm mang theo bình nước nóng quay về phòng bệnh.
Lúc đi đến cửa phòng, liền nghe thấy giọng nói hung hăng dọa người của Dương Văn Bình từ bên trong truyền đến.
Cuộc nói chuyện giữa Dương Văn Bình và Tiêu Hàn cô chỉ nghe được một đoạn nhỏ.
"Tình tình ái ái thì thôi không nói tới, tôi chỉ hỏi anh một câu, nếu như tôi giao con gái cho anh, anh làm sao trả nổi tiền viện phí chữa bệnh cho nó?"
"Đừng trách tôi ăn nói khó nghe, cho dù anh có táng gia bại sản đi chăng nữa, cũng không chữa nổi bệnh của nó."
Hà Nhiễm đẩy cửa bước vào, bước chân cô rất nhẹ, lặng lẽ đi đến sau lưng hai người.
Dương Văn Bình quay người nhìn cô, không lên tiếng.
Hà Nhiễm rũ mắt, trên mặt không hề lộ ra biểu cảm dư thừa.
Cô mở bình nước đặt lên bàn, ra lệnh trục khách: "Anh ấy bây giờ cần nghỉ ngơi, mời mẹ về trước đi."
Dương Văn Bình ý vị thâm trường nhìn cô một cái, cũng không nói thêm gì, quay người nghênh ngang rời đi.
Sau khi Dương Văn Bình rời đi, Hà Nhiễm như không có chuyện gì ngồi xuống, rót nước uống.
Tiêu Hàn nằm trên giường, trên mặt không có quá nhiều tâm tình, trầm mặc không nói chuyện.
"Mấy thứ bà ấy vừa nói, em vốn dĩ không hề để ý." Hà Nhiễm đưa một ly nước nóng cho anh, vẻ mặt bình thản: "Vì vậy anh cũng không cần để ý."
Lúc đó Tiêu Hàn chỉ lặng lẽ nhận nước, cũng không nói gì cả.
Ngày hôm sau thức dậy, Hà Nhiễm phát hiện bản thân đang ngủ trên giường bệnh của Tiêu Hàn.
Còn anh thì đã không từ mà biệt, không để lại bất cứ thứ gì.
****
Việc chữa trị của Hà Nhiễm sau khi quay lại bệnh viện không được thuận lợi, thậm chí còn có một lần rơi vào hiểm cảnh.
Dị ứng dược liệu là một trong những kinh nghiệm đau đớn nhất.
Chiều hôm ấy, cô như thường lệ ở trong phòng bệnh truyền dịch, sau khi vào được nửa bình thuốc, cơ thể đột nhiên cảm nhận được sự bài xích và khó chịu mãnh liệt.
Đó là một loại cảm giác khó thở thực sự, giống như có ai đó trong cơn hỗn loạn ra tay siết chặt cổ cô vậy, nhưng cô một chút sức lực để giãy dụa cũng không có.
Hô hấp càng trở nên khó khăn, lồng ngực căng trướng cơ hồ muốn nổ tung, cô phảng phất có thể trông thấy linh hồn của mình đang từ từ bị rút ra khỏi cơ thể.
Chỉ trong vòng vài phút, tấm ga giường dưới thân đã ướt đẫm mồ hôi.
Cuối cùng cũng có một y tá phát hiện ra tình trạng bất thường của cô, tiếng bước chân lộn xộn với những tiếng gọi ầm ĩ đến từ khắp mọi hướng, đều là những âm thanh quá mức ồn ào, như đang chà đạp lên từng dây thần kinh của cô.
Mơ mơ màng màng Hà Nhiễm cảm thấy có người đeo mặt nạ dưỡng khí lên mặt cô, thân thể giống như đang chìm dưới đáy biển được vớt lên, cô rốt cuộc cũng có thể mở to miệng hít một ngụm khí.
Thân ảnh trắng xóa như ẩn như hiện khi cô không ngừng ra sức mở mắt, mang theo hiệu ứng thôi miên mạnh mẽ.
Hà Nhiễm cho rằng bản thân đã bị ảo giác, nếu không thì sao cô lại có thể nhìn thấy bóng dáng Tiêu Hàn đứng bên ngoài cửa sổ đang lo lắng nhìn cô.
Tầm mắt cô nhòe đi, trước mắt sinh ra vài bóng người mơ hồ chồng lên nhau.
Dựa vào chút sức lực cuối cùng, cô run run đưa tay về phía Tiêu Hàn, mấy giây sau liền buông xuống, hôn mê bất tỉnh.
Không mất quá nhiều thời gian, Hà Nhiễm đã lấy lại ý thức.
Lúc mở mắt ra, máy thở đã được gỡ xuống.
Trên mu bàn tay cô đã được thay kim và thuốc mới, cảm giác khó chịu trong người cũng đã dần vơi bớt.
Giống như những người khác vừa trải qua kiếp nạn, Hà Nhiễm trước giờ chưa từng tiều tụy đến như vậy, sắc mặt xanh xao tái nhợt.
Y tá chăm sóc bên người cô nói rằng đây chỉ là phản ứng dị ứng dược liệu bình thường, không nên quá mức lo lắng.
Từ miệng vị y tá này cô biết được, Tiêu Hàn ban nãy thật sự có đến, nhưng sau khi tình trạng của cô ổn định thì anh đã rời đi.
Hà Nhiễm nhờ y tá lấy dùm cô chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường.
Có lẽ vì toàn thân không có sức lực, nên cô cảm thấy khối kim loại trong tay đã trở nên nặng nề hơn.
Không có gì bất ngờ, điện thoại Tiêu Hàn vẫn trong trạng thái tắt máy.
Hà Nhiễm đã gửi cho anh một tin nhắn, mặc dù cô biết chắc rằng anh sẽ không nhận được.
"Em có chuyện muốn nói với anh."
****
Bác sĩ Tiết đã báo lại tình hình khẩn cấp ngày hôm nay cho Dương Văn Bình, nên sau khi ăn xong bữa tối, Dương Văn Bình đã tới thăm Hà Nhiễm.
Biết rõ việc Tiêu Hàn bỏ đi không thoát khỏi có liên quan tới bà, nhưng Hà Nhiễm cũng không nói quá nhiều, chỉ là thái độ với bà đã trở nên lạnh nhạt hơn.
Dương Văn Bình ngược lại hết sức kiên nhẫn ngồi bên giường cô một lúc lâu, hoặc có lẽ vì trong lòng áy náy, bà từ đầu đến cuối đều im lặng, chỉ là không ngừng rót nước cho Hà Nhiễm.
Thẳng cho đến lúc Hà Nhiễm chuẩn bị nghỉ ngơi, Dương Văn Bình mới không thể không đứng dậy rời đi.
Đi đến trước cửa phòng, bà dừng lại ở đó rất lâu, qua mấy lần do dự thì quay ngược trở về.
Hà Nhiễm đã nghiêm chỉnh đắp một lớp chăn dày, đang quay lưng lại với bà.
Dương Văn Bình nhìn chằm chằm vào ót của cô, thấp giọng mở miệng: "Dù sao con cũng là con gái của mẹ, mẹ không thể bỏ mặc không quan tâm."
Hà Nhiễm không hề nhúc nhích, vờ như không nghe thấy.
Dương Văn Bình vẫn tiếp tục nói: "Con bây giờ ngoan ngoãn chữa bệnh cho tốt, mấy chuyện khác đừng nghĩ tới nữa, nhân cơ hội này chấm dứt sạch sẽ đi."
Nói xong cả nửa ngày vẫn không nhận được bất kỳ phản ứng nào, Dương Văn Bình lặng lẽ thở dài, quay người rời đi.
****
Hai ngày sau.
Lúc Hà Nhiễm đang tản bộ ở bãi cỏ rộng lớn, cuối cùng cũng đợi được Tiêu Hàn đang chậm rãi bước đến.
Mặt trời ba bốn giờ chiều thật uể oải, Hà Nhiễm đang ngồi trên ghế đá vẽ cành hoa đào ở phía đối diện.
Cô mang khẩu trang và đội mũ, toàn thân từ trên xuống dưới đều được bao bọc cực kỳ chặt chẽ, chỉ có bàn tay cầm bút là lộ ra bên ngoài.
Tiêu Hàn lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, anh chỉ yên tĩnh quan sát, chứ không nỡ làm phiền cô.
Nếu như anh cũng có một đôi tay biết vẽ tranh, chắc chắn hình ảnh anh muốn vẽ nhất chính là dáng vẻ của cô lúc đang vẽ tranh.
Thẳng cho đến khi mặt trời sắp lặn, Hà Nhiễm mới đem quyển sổ phác thảo khép lại.
Cô quay người nhìn về phía Tiêu Hàn, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Anh tới sao không báo trước một tiếng, bây giờ em còn chưa đội tóc giả."
Tiêu Hàn đưa tay chỉnh lại mũ cho cô: "Không cần thiết, như vậy rất tốt."
Hà Nhiễm sờ sờ mặt của mình, cau mày lo lắng: "Có phải em xấu lắm phải không?"
Cô thở dài không ngớt: "Aizz, con người một khi đã bị bệnh, mấy vết nám trên mặt liền hiện ra."
Ngữ khí Tiêu Hàn vẫn không thay đổi nói: "Không có đâu, em đừng nghĩ nhiều."
Hà Nhiễm nhìn về phía xa xa, đôi mắt thẫn thờ, không biết đang nghĩ gì.
Qua một lúc, cô không hề báo trước hỏi anh: "Tiêu Hàn, anh muốn bỏ rơi em rồi sao?"
Tiêu Hàn hơi sững người, ánh mắt không dấu vết rời khỏi khuôn mặt cô.
Hà Nhiễm hỏi tiếp: "Nói thẳng ra là, anh muốn đá em rồi phải không?"
Tiêu Hàn cau mày, sau vài giây mới nói: "Không phải."
Hà Nhiễm khẽ cười: "Nhưng dáng vẻ anh bây giờ không hề giống không phải nha."
Tiêu Hàn mím môi, ánh mắt trầm xuống.
Mỗi lần anh nói không nên lời đều là vẻ mặt như vậy.
Hà Nhiễm như lơ đãng hỏi: "Anh khi nào thì về Bắc Kinh?"
Tiêu Hàn đáp: "Một tuần nữa."
Chủ đề lại bị cô kéo trở về: "Đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau đúng không?"
"......"
Đợi nửa ngày vẫn không nghe thấy câu trả lời của anh.
Hà Nhiễm cong khóe miệng, nhưng trong mắt không hề có một chút vui vẻ nào, "Vậy là, anh bị mẹ em thuyết phục rồi?"
"Đứa nhỏ......." Tiêu Hàn khó khăn mở miệng, âm thanh khàn khàn, "Chúng tôi đều hy vọng em khỏe mạnh."
"Kể cả việc sau khi khỏe mạnh sẽ gả cho một người đàn ông khác?" Hà Nhiễm cười cười chế giễu, "Tiêu Hàn, anh sẽ không ngây thơ cho rằng đợi sau khi em xuất viện, chúng ta vẫn còn có cơ hội bên cạnh nhau đi?"
Tiêu Hàn một lần nữa lại rơi vào trầm mặc, chỉ có nếp nhăn giữa hai đầu lông mày ngày càng cau chặt.
"Anh thực sự đã ý thức đến chuyện này chưa?" Hà Nhiễm kề sát vào mặt anh, giọng nói cô rất khẽ: "Dù cho sau này ôm em sẽ là người đàn ông khác, anh cũng có thể bình thản chịu đựng được sao?"
"Mục tiêu của anh lúc trước là cho em một cuộc sống tốt hơn." Giọng nói của Tiêu Hàn dường như lún sâu vào vũng bùn, từng chữ từng chữ càng thêm nặng nề hơn, "Nhưng bây giờ, nguyện vọng duy nhất của anh là thấy em được mạnh khỏe bình an." Dừng lại ở đây, anh mới dùng hết sức nói tiếp những lời sau đó: "Cho dù em có ở bên ai đi chăng nữa."
"Anh đúng là bao dung vĩ đại." Hà Nhiễm cười lạnh vài tiếng, ngồi về chỗ cũ.
Cô thở dài, lí nhí nói: "Nhưng em không làm được thì phải làm sao?"
Tiêu Hàn ngập ngừng hồi lâu mới nói: "Em vẫn còn trẻ, sau này sẽ gặp được người tốt anh."
Hà Nhiễm khẽ mỉm cười: "Sợ là em không gặp được."
Cô ngẩng đầu ngước nhìn lên trời xanh, bầu trời hôm nay vô cùng mờ nhạt, không có mây cũng chẳng có gió.
Thở ra một hơi thật dài, giọng nói của Hà Nhiễm dường như từ rất xa truyền đến, "Đã biết vì sao em trưởng thành sớm chưa?"
"20 tuổi của người khác, có lẽ là cả cuộc đời của em." Hồi tưởng lại chuyện cũ, Hà Nhiễm không khỏi cong môi, "Vì thế nên em muốn nhân lúc mình còn sống, mà đi thật nhiều nơi, trải qua nhiều điều thú vị hơn, và......phóng túng bản thân để yêu một người có lẽ sẽ không bao giờ có kết quả."
"Tiêu Hàn." Cô quay đầu nhìn anh, yếu ớt mỉm cười, "Cho dù biết rõ sẽ có người tốt hơn anh, nhưng em không làm được."
"Cuộc sống của em quá ngắn ngủi, chỉ đủ để yêu một người."
"Người đó chính là anh, chỉ có mình anh, nên nói là anh may mắn hay bất hạnh đây?"
Vừa dứt lời, Hà Nhiễm liền được kéo vào trong một cái ôm ấm áp, hương vị của riêng Tiêu Hàn tràn ngập khắp khoang mũi của cô.
Hai tay anh trói chặt quanh eo cô, bởi vì dùng quá nhiều lực nên cánh tay bị thương không thể chịu nổi mà phát run.
Chất liệu quần áo trên người Tiêu Hàn khá tệ, những nơi Hà Nhiễm chạm vào đều bị khô cứng và mài mòn, nhưng cô lại lưu luyến cái ôm này hơn bao giờ hết.
Có nhiều điều muốn nói nhưng vẫn chưa thể nói ra, cô đều có thể từ cái ôm có chút run rẩy này mà cảm nhận được.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Hàn hạ giọng nói: "Nghe theo bác sĩ, em sẽ khỏe lại thôi."
Cằm Hà Nhiễm tựa lên vai anh, "Tiêu Hàn, điều em muốn nghe không phải là câu này."
Cô nuốt nhẹ, như đang nói mớ: "Đưa em đi."
Tiêu Hàn che lấy ót của cô, một lần lại một lần vuốt ve, "Anh xin lỗi."
"Cũng không phải câu này."
"Anh xin lỗi."
"Tiêu Hàn, đưa em đi."
"Anh xin lỗi."
Hà Nhiễm vô thức cười lạnh, tránh khỏi cái ôm của anh, "Em moi hết tim gan nói nhiều đến như thế, anh chỉ đáp lại được ba chữ như vậy?"
Yết hầu Tiêu Hàn hơi động đậy, sắc mặt tái nhợt.
Một cơn gió lớn cuốn theo những chiếc lá rụng khô trên mặt đất, lạnh lẽo đến nỗi cành hoa đào trên kia cũng phải run rẩy.
Ý cười trên mặt Hà Nhiễm không còn tồn tại, cô đứng dậy, dùng hết sức có thể đấm lên người Tiêu Hàn.
"Tiêu Hàn, anh là thằng hèn!"
Cô không do dự nữa, sau khi ném lại câu nói đó thì dứt khoát rời đi.
Nắng chiều hoàng hôn đem bóng người Tiêu Hàn như kéo dài vô tận, anh đứng ở đó rất lâu, bị gió lạnh rét buốt thổi thành pho tượng.