Lần này trải qua đúng là tìm được đường sống trong cõi chết.
Sau khi liên tục sốt cao tám ngày, nhiệt độ cơ thể của Hà Nhiễm rút cuộc cũng đã ổn định lại, bác sĩ nói nếu như lại phát sốt thêm hai ngày nữa, tình trạng sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Từ lúc đó cô ở lại bệnh viện thêm ba ngày nữa, chắc chắn rằng sẽ không phát sốt trở lại, mới có thể trở về nhà.
Trước khi xuất viện, Hà Nhiễm lại kiểm tra máu huyết một lần nữa.
Các chỉ số về máu thấp đến đáng thương, trong lòng cô đã có tính toán, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Sau khi xuất viện, bọn họ không có lập tức về nhà, mà ở lại trong một khách sạn của thị trấn.
Chồng của chị cả Tiêu Hàn là một bác sĩ Đông Y có tiếng, sau khi về hưu thì mở một phòng khám nhỏ ở Phù Lăng, mỗi năm người từ khắp nơi đến đây xem bệnh nhiều vô số kể.
Từ trước đến nay, rất nhiều ca bệnh nhờ vào Đông Y mà cải tử hoàn sinh cũng không hề hiếm lạ, đương nhiên trong đó tuy không tránh khỏi có chút phóng đại, nhưng công hiệu cũng không phải hoàn toàn là giả.
Trải qua nhiều lần dùng thuốc Đông Y và điều trị châm cứu, hai chân Hà Nhiễm dần dần có chuyển biến tốt, thậm chí một tháng sau cô còn có thể không dựa vào vật khác, tự mình đứng dậy và từ từ bước đi.
Người vui mừng nhất tất nhiên là Tiêu Hàn.
Anh hiện tại cũng không đi làm, cả ngày đều ở bên cạnh chăm sóc Hà Nhiễm.
Gần đây khẩu vị của Hà Nhiễm đã tốt trở lại, Tiêu Hàn liền bắt đầu biến hóa các món ăn ngon cho cô, chỉ mong nuôi cô mập mạp hơn một chút.
Điều kiện của nhà trọ bọn họ đang ở không quá tốt, nhà vệ sinh và nhà bếp đều là công cộng, ẩm ướt và dơ dáy.
Mấy đêm nay Hà Nhiễm đều thϊếp đi trong tiếng mưa tí tách, Tiêu Hàn vẫn luôn ôm cô, cho đến khi cô nhắm mắt.
Một tuần trước, cô lại sốt nhẹ một lần nữa, đi đến bệnh viện giằng co hơn nửa đêm thì cơn sốt mới lùi đi.
Thiết bị của bệnh viện ở đây vẫn chưa hoàn thiện, thuốc kháng sinh và kim hạ nhiệt cũng không thể so với ở Quảng Châu, hiệu quả không được tốt.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy Tiêu Hàn thì thầm bên tai mình: "Đứa nhỏ, em nên quay lại Quảng Châu, ở đó em sẽ được chữa trị tốt hơn."
Mặc dù rất buồn ngủ, Hà Nhiễm vẫn cố gắng mở mắt, cô nhẹ giọng nhưng kiên định nói: "Đó cũng không cần thiết, anh xem em bây giờ có thể ăn có thể ngủ có thể đi lại, còn có thể nói chuyện với anh, đối với em như vậy là đủ rồi."
Tiêu Hàn vỗ nhẹ lưng cô, không nói gì nữa.
Đợi đến lúc tiết trời ấm lên một chút, Tiêu Hàn đã thực hiện lời hứa của mình lúc trước, là đưa cô đi du lịch.
Bọn họ đi đến thị trấn Vĩnh Ninh phía bắc của Vân Nam.Đúng như tên gọi của nó, đây là nơi cách xa thế sự ồn ào, là nơi có thể làm cho tâm hồn mọi người trở nên an tĩnh trở lại.
Nhiệt độ tháng năm vừa phải, nước hồ Lô Cô xanh hơn cả bầu trời, tĩnh lặng như gương, khung cảnh xa xa được phản chiếu nguyên vẹn và rõ ràng trên mặt nước, như thực như ảo.Đối với những người đã sống lâu năm ở đô thị hiện đại mà nói, đây chắc chắn là một kỳ quan hiếm thấy.
Tiêu Hàn và Hà Nhiễm tiến vào nhà trọ mang phong cách cổ xưa trong một thôn trang lớn, bà chủ là dân bản địa, là một cô gái người Ma Thoa tên là A Mật Nhĩ.
A Mật Nhĩ sinh ra mày mỏng mắt to, mái tóc đen thắt bím, làn da màu nâu nhạt, đôi má phong tình ửng đỏ.
Nơi đây vẫn có rất nhiều gia đình theo phong tục cổ xưa về hôn nhân, xã hội mẫu hệ, phụ nữ làm trụ cột, đàn ông thì tần tảo từ sáng sớm đến chiều tối.
A Mật Nhĩ nhìn qua cũng không lớn hơn Hà Nhiễm là bao, nhưng đã trở thành lực lượng lao động chính của gia đình.
Tiêu Hàn và Hà Nhiễm dừng lại ở đây được một tuần, kế hoạch tiếp theo của bọn họ vốn dĩ là sẽ đi ngắm hồ Nhĩ Hải ở Đại Lý, nhưng Hà Nhiễm thay đổi ý định không muốn đi nữa.
Cảnh sắc mấy trôi nước chảy ở đây có đủ sức hút làm người ta muốn lưu lại.
Trong những ngày tháng vô tư vô lo, Hà Nhiễm không còn lo lắng đến việc những tế bào bạch cầu hay tủy sống trong cơ thể có chuyển biến xấu hay không nữa, cô thậm chí còn quên mất mình là một bệnh nhân, chỉ cần mỗi ngày vẫn được sống vui vẻ, chính là lời nhắn nhủ tốt nhất của cô dành cho bản thân.
Ánh nắng buổi chiều lười biếng, Tiêu Hàn dẫn Hà Nhiễm đi tản bộ trên chiếc cầu Thảo Hải dài.Xung quanh hoa nở như gấm, suối chảy xanh ngắt.
Hà Nhiễm dừng bước, dựa vào thành cầu mà nhìn xuống, dòng nước trong vắt phản chiếu cả gương mặt của cô.
Khuôn mặt đó đã không còn xanh xao vàng vọt, rút cuộc cũng dần dần có một ít màu sắc hồng nhuận.
Cô cũng không còn đội mũ, sau khi dừng lại việc hóa trị được ba tháng, tóc trên đầu cô đã bắt đầu mọc trở lại, mặc dù bây giờ chỉ mọc được một đoạn ngắn ngủn, nhưng cả người trông qua đã tràn đầy sức sống hơn rất nhiều.
Quay đầu nhìn qua người đàn ông đứng bên cạnh, Hà Nhiễm hiểu rằng chính mình còn nợ anh một câu cảm ơn.
Nếu như ba tháng trước Tiêu Hàn không đồng ý đưa cô rời khỏi Quảng Châu, thì có lẽ bây giờ cô vẫn phải đối mặt với bốn bức tường xám trắng như trước, chứ không phải là phong cảnh rực rỡ ngay trước mắt.
Thả mắt về phía xa xa, nhìn thấy hoa đỗ quyên nở khắp núi đồi, Hà Nhiễm vô thức khẽ thở dài: "Mùa hè sắp đến rồi."
"Ừm." Tiêu Hàn không cao không thấp đáp lại.
Hà Nhiễm đưa tay nhẹ nhàng vòng qua eo anh, "Mấy tháng này nhẽ ra anh đang phải làm việc cực khổ mới đúng."
"Phải."
"Còn nhớ lần đầu tiên em tới hồ Trung Tâm tìm anh không?" Đầu Hà Nhiễm khẽ tựa vào cánh tay của anh, bật cười một tiếng: "Lúc đó em còn đang nghĩ, không biết có phải anh coi em thành cái cây để cắt tóc cho em hay không?"
Tiêu Hàn không tiếp lời, mà vuốt ve đỉnh đầu có mấy sợi tóc ngắn của cô, vẫn còn đâm đâm vào tay, qua một lúc mới nói: "Lần sau sẽ cắt cho em đẹp một tí."
Hà Nhiễm gật đầu: "Được."
Tháng sáu tươi đẹp đã đến, Hà Nhiễm và Tiêu Hàn đã cử hành một cuộc hôn nhân sống thử theo hình thức của người dân Ma Thoa.
Tình yêu và hôn nhân của nam nữ Nạp Tây thông thường đều là tự do kết hợp, không bị ràng buộc.
Họ đối với tình yêu trung trinh không đổi, mặc dù sau khi ở cùng nhau không có luật hôn nhân đảm bảo, nhưng họ vẫn có thể ở bên nhau trọn đời trọn kiếp.
Nếu như có thể được lựa chọn, Hà Nhiễm sẵn sàng đem nửa đời sau của mình ở lại đây đến già.
Sau khi ăn uống no say, trong sân náo nhiệt tổ chức một bữa tiệc tối bên ánh lửa.
Hà Nhiễm đi lại bất tiện, không thể tham gia, chỉ có thể ngồi bên ngoài để quan sát.
Tiêu Hàn rất nhanh đã được một nhóm các cô gái Ma Thoa nhiệt tình kêu gọi, bị kéo ra nhảy múa bên đống lửa.
Từ xa nhìn vào gương mặt đã hòa vào bầu không khí, lộ ra nụ cười hiếm hoi kia, tâm tư Hà Nhiễm trong một khắc đã trở nên ảm đạm.
****
Buổi tối trở về nhà trọ nghỉ ngơi, Hà Nhiễm có đổ một chút mồ hôi, nên đi tắm trước.
Lúc cô từ phòng tắm bước ra, thì nhìn thấy Tiêu Hàn đang đứng bên ngoài ban công hút thuốc.
Nhiệt độ trong ngày ở đây chênh lệch rất lớn, Hà Nhiễm phủ thêm một lớp áo khoác, chậm rãi đi đến bên người anh.
Hồ Lô Cô trong đêm không một làn gió, vô cùng tĩnh lặng.
Phía xa là những đỉnh núi im lìm trong bóng tối, bầu trời tựa như được dệt thành một giấc mơ mĩ lệ và mong manh bởi những ngôi sao rải rác.
Không biết Tiêu Hàn đang nghĩ đến chuyện gì, mà không hề nhận ra sự xuất hiện của Hà Nhiễm.
Đến khi cô thấp giọng ho khan một tiếng, anh mới hồi hồn, bắt đầu thúc giục cô quay về phòng.
Tiêu Hàn đang định dập tắt đầu thuốc, thì bỗng bị Hà Nhiễm đưa tay giựt lấy, muốn ngậm vào trong miệng.
Anh nhìn chằm chằm vào cô hỏi: "Em làm gì đấy?"
Hà Nhiễm: "Em muốn hút thử một hơi."
Tiêu Hàn cau mày, đưa tay ngăn cản.
Trong bữa tiệc hôm nay, lúc Hà Nhiễm đang muốn uống rượu, cũng bị anh cản lại như vậy.
Hà Nhiễm hết sức tranh thủ, giọng nói bình tĩnh: "Tiêu Hàn, anh cũng nên cho em thử một lần."
Tiêu Hàn nói: "Không được, sức khỏe của em không tốt."
Hà Nhiễm tranh luận: "Chỉ một hơi thôu thì có làm sao cơ chứ, em chỉ muốn biết hương vị của nó thế nào thôi."
Hai người cò kè với nhau một lúc, cuối cùng vẫn là Tiêu Hàn phải nhường một bước.
"Chỉ một hơi thôi đấy."
"Được thôi."
Hà Nhiễm lần đầu tiên hút thuốc, nhưng cảm giác lại giống như hết sức quen thuộc.
Lúc điếu thuốc lá kẹp giữa hai đầu ngón tay, cô hút một hơi thật sâu, nhưng không nuốt vào bụng, chỉ giữ lại quanh quẩn ở trong khoang miệng, sau đó mới từ từ nhả ra.
Khói thuốc bay ra, tràn ngập trước mặt hai người bọn họ, như ẩn như hiện.
"Thử xong rồi chứ." Tiêu Hàn nhìn cô, hỏi: "Mùi vị thế nào?"
Hà Nhiễm không trả lời, suy nghĩ rất lâu.
Hương vị kia vẫn còn vương vấn ở trong miệng, có chút đắng, có chút cay mũi, còn có chút mê hoặc.
Mùi vị trong miệng không hề dễ ngửi, nhưng trên hai đầu ngón tay lại lưu lại hương thơm nhàn nhạt.
Cuối cùng cô kết luận: "Chính là hương vị trên người anh."
Ở bên anh lâu như vậy rồi, khói thuốc cũng trở thành hương vị của anh.
Tiêu Hàn mỉm cười, lấy lại điếu thuốc trên tay cô, quăng đi, "Được rồi, đi ngủ thôi."
Hai người quay về trong phòng, Hà Nhiễm đột nhiên nói: "Tiêu Hàn, em muốn vẽ tranh."
Tiêu Hàn vừa trải ga giường vừa nói: "Toàn là núi rừng tối đen, em vẽ cái gì?"
Hà Nhiễm nói: "Vẽ anh."
Động tác trong tay khựng lại, anh quay đầu nhìn cô, "Lúc trước không phải đã vẽ rồi sao?"
Hà Nhiễm nói: "Đó là lúc trước, so với bây giờ thì cảm giác khác nhau."
Cô thích nhất là dáng vẻ lúc anh mỉm cười, nhưng tiếc là chưa từng vẽ lại vào sổ ghi chép.
Có lẽ là vì thời gian này anh cười quá ít đi.
Tiêu Hàn cân nhắc một lúc, nói: "Vậy ngày mai đi, để anh đi hỏi A Mật Nhĩ xem ở đây có bán dụng cụ vẽ tranh không."
Hà Nhiễm gật đầu: "Được."
Sáng hôm sau, lúc Hà Nhiễm tỉnh dậy, Tiêu Hàn đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Hà Nhiễm rửa mặt xong thì ra ngoài ăn sáng, thì bất ngờ phát hiện giá vẽ, ghế gấp và nhiều loại sơn cọ khác nhau đã được đặt sẵn ở trước sân.
Tại vùng núi xa xôi như vậy lại có thể tìm được một bộ đồ vẽ đầy đủ như thế, thật sự không dễ dàng.
Thấy Hà Nhiễm thắc mắc, Tiêu Hàn liền giải thích: "A Mật Nhĩ nói cô ấy có một vị khách cũng là họa sĩ, mấy thứ này anh ta không dùng nữa, nên A Mật Nhĩ liền giúp chúng ta mượn chúng."
Hà Nhiễm gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Đem theo một bộ dụng cụ vẽ tranh như vậy để đi du lịch, chắc hẳn không phải là một người bình thường.
Sau khi ăn sáng, Hà Nhiễm liền đi vào trong sân, bắt đầu vẽ tranh.
Tiêu Hàn hỏi: "Muốn anh làm người mẫu cho em không?"
Hà Nhiễm lắc đầu, mỉm cười: "Không cần, trong lòng em có cảm giác rồi."
Tiêu Hàn tạm thời rời đi, về phòng gọi điện thoại.
Tay của Hà Nhiễm di chuyển trên giấy vẽ, cô đang vẽ khuôn mặt của Tiêu Hàn, lúc dừng bút để suy nghĩ ánh mắt cô nhìn về xa xa.
Vài đám mây trôi nhẹ trên trời tạo thành độ cong lúc anh mỉm cười.
Hà Nhiễm đã từng vẽ đôi mắt của Tiêu Hàn không biết mệt, nhưng hôm nay khi vẽ đến phần này, tay cầm bút thế mà lại không thể di chuyển.
Đôi mắt đó chứa cả một câu chuyện xưa, nếu như không cảm nhận được sâu sắc sẽ không thể vẽ ra anh thực sự.
Hà Nhiễm đã từng nhìn không thấu những tâm tình phức tạp trong đó, nhưng bây giờ cô có thể tin chắc rằng câu chuyện xưa đó đã được sửa lại, tất cả đều liên quan đến cô.
Tự hỏi nếu như có một ngày cô ra đi, liệu có khiến cho đôi mắt kia tô thêm màu buồn hay không.
Trong đầu có một hình ảnh bỗng lướt qua, trong đêm khuya của núi rừng, đôi mắt ấy đã phiếm hồng.
Tình cảm trong đó quá đỗi thắm thiết và sâu nặng, để Hà Nhiễm có thể chịu đựng.
Màu sắc chủ quan có thể truyền đến linh hồn mạnh mẽ và quy luật vào một bức tranh, đồng thời cũng có thể phá vỡ sự kiểm soát kỹ thuật của người họa sĩ.
Cuối cùng bức tranh ấy vẫn chưa thể hoàn thành, mà bỏ dở giữa chừng.
Hà Nhiễm chỉ vẽ được phần lớn dáng người và đôi mắt của anh, chỗ đôi môi ấy vẫn còn trắng trơn.
Mong muốn ban đầu của cô là vẽ dáng vẻ lúc anh mỉm cười, nhưng bây giờ dường như với cô thì đôi mắt trong bức tranh này không thể nào cười lên được.
Nên chỉ có thể dừng bút.
****
Hà Nhiễm đã bỏ qua tác phẩm mới hoàn thành được một nửa, cô muốn tiếp tục vẽ thêm một số cảnh quan, nhưng không ngờ bầu trời lại đột nhiên mưa xuống.
Cô không thể không đem tất cả dụng cụ vẽ tranh chuyển đến dưới mái hiên bên cạnh, A Mật Nhĩ cũng chạy qua giúp cô một tay.
Theo lời A Mật Nhĩ nói, đây là cơn mưa đầu mùa hè của hồ Lô Cô, và sẽ thường mưa như vậy trong mấy tháng tới.
Đang lúc ngẩn người nhìn mưa rơi, trên sân thượng lầu hai có một người đàn ông đột nhiên la lớn: "A Mật Nhĩ."
Hà Nhiễm nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên, chỉ dựa vào dáng người mơ hồ cũng có thể đoán được đó là một người đàn ông rất anh tuấn, một thân tây trang trông không giống như khách du lịch hay người dân địa phương ở đây, đáng tiếc là anh ta quay lưng lại nên không thể nhìn rõ được chính diện khuôn mặt.
A Mật Nhĩ nói với Hà Nhiễm một câu gì đó, rồi lên lầu tìm người đàn ông kia.
Tâm trạng vẽ tranh bị hủy hoại bởi thời tiết, Hà Nhiễm mất hứng quay về căn phòng trên lầu hai.
Tiêu Hàn ngồi ở trên giường, đang nắm chặt điện thoại trong tay, nhìn thấy cô đi vào cũng không hỏi thăm gì.
Hà Nhiễm đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của anh, cô không an tâm hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Tiêu Hàn rất lâu mới nói: "Tuyền Tuyền bị bệnh, nên mẹ anh đưa nó tới bệnh viện, trên đường đi thì bị vấp ngã dẫn đến trật thắt lưng."
Hà Nhiễm ngạc nhiên, hỏi: "Vậy bây giờ bọn họ thế nào rồi?"
Tiêu Hàn nói: "Hàng xóm thân thích đã giúp đỡ đưa đến bệnh viện, ban nãy họ mới vừa gọi điện báo cho anh."
Hà Nhiễm truy hỏi: "Có nghiêm trọng lắm không?"
"Tuyền Tuyền thì không sao, chỉ là cảm vặt." Giọng nói Tiêu Hàn trầm xuống, lông mày nhăn lại: "Còn mẹ anh thì tuổi tác đã cao, không chắc chắn được........."
Hà Nhiễm mím môi, suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định: "Vậy chúng ta sớm trở về đi."
Tiêu Hàn như đang suy nghĩ gì đó, sau một lúc mới gật đầu: "Được."
Hà Nhiễm lấy điện thoại tra dự báo thời tiết, vừa xem vừa nói: "Hai ngày sau đều có mưa, có khả năng sẽ gây ra sạt lún và lở đất, chúng ta đợi thời tiết tốt hơn một chút thì hẵng đi."
Tiêu Hàn không có ý kiến, "Ừm" một tiếng.
Hà Nhiễm bắt đầu lên mạng đặt vé máy bay, Tiêu Hàn đang chăm chú nhìn cô, bỗng nhớ ra: "Em mới vẽ được một nửa sao lại quay lại rồi?"
Hà Nhiễm bĩu môi, "Không phải do mưa sao, ông trời đúng làkhông yêu cái đẹp nha."
Tốc độ mạng không tốt, thanh tiến trình chạy cũng chậm chạp.
Tiêu Hàn đợi một lúc thì đứng dậy nói: "Anh đi ra ngoài rút ít tiền, em buổi trưa muốn ăn gì?"
Cô đưa tay ôm lấy một bên má, sáng nay sau khi rời giường lợi cô lại bắt đầu sưng đau, không biết có phải do bữa tiệc ngày hôm qua đã ăn phải đồ nóng gì hay không.
Suy nghĩ một lát, Hà Nhiễm nói: "Tùy tiện mua vài món thanh đạm đi."
Tiêu Hàn gật đầu: "Được."
Khẩu vị gần đây của Hà Nhiễm lúc tốt lúc xấu, nhưng dưới sự giám sát của Tiêu Hàn, thời gian cho ba bữa ăn mỗi ngày vẫn được tuân thủ rất đều đặn.
Hôm nay ngược lại có chút kỳ lạ, Tiêu Hàn đi ra ngoài một chuyến, đã gần một tiếng rưỡi vậy mà vẫn chưa thấy trở về.
Bình thường vào lúc này, bọn họ đã sớm ăn cơm xong và tận hưởng sự lười biếng của giấc ngủ trưa.
Hà Nhiễm không thể an tâm nổi, muốn gọi điện thoại cho Tiêu Hàn, thì mới phát hiện ra anh không mang theo điện thoại.
Lúc kim đồng hồ chỉ đúng hai giờ, Hà Nhiễm đói không nhịn được nữa, cuối cùng quyết định tự mình ra ngoài kiếm ăn.
Vừa mới từ trong phòng bước ra, cô liền nhìn thấy một chàng trai trong cửa tiệm vội vã chạy lên tầng hai với nét mặt hốt hoảng.
Cậu ta dừng lại trước mặt Hà Nhiễm, thở hồng hộc nói: "Người đàn ông của chị đang đánh nhau với người ta, cản lại không được, chị nhanh đi xem xem!"
****
Mưa càng lúc càng nặng hạt, không ngừng ra sức đập vào chiếc dù, dường như muốn đâm thủng lớp che chắn duy nhất này thì mới thôi.
Hà Nhiễm chống chọi lại mưa gió khó khăn đi về phía trước, hơn một nửa người cũng đã bị mưa tạt ướt.
Sau khi đi bộ gần mười lăm phút đến nơi xảy ra vụ việc, dưới một con dốc nhỏ không có nơi nào để đặt chân, Hà Nhiễm đi ngang qua một vũng nước đọng, giày và ống quần đều bị chìm xuống.
Hai người đàn ông ở cách đó không xa không hề để ý tới sự ác liệt của thời tiết, mà quấn lấy nhau đánh đấm túi bụi trên mặt đất, mấy người ở bên cạnh can ngăn cũng không có tác dụng.
Bước chân Hà Nhiễm càng thêm nhanh chóng, la lớn một tiếng: "Đừng đánh nữa!"
Cổ họng của cô vốn dĩ rất nhỏ, căn bản không thể vượt qua tiếng mưa lớn, ồ ạt ở đây.
Hai người trên mặt đất vẫn đang vật lộn với nhau, tôi một đấm anh một đá, không phân được thắng thua thì không dừng lại.
Hà Nhiễm không hề quan tâm liệu cô có phát sốt vào giờ phút này hay không, cô ném chiếc ô sang một bên, cơ thể ngay lập tức không còn nơi nào để che chắn.
Cô mở miệng hết cỡ, hướng về hai người kia quát to: "Đều dừng tay lại cho tôi------!"
Hai người đàn ông trong mưa đồng thời dừng lại động tác, nhìn về hướng cô.
Hai người đều mặt mũi bầm dập, gương mặt sưng vù.
Hà Nhiễm nhặt cây dù lên, bước nhanh tới, cô đi đến trước mặt Tiêu Hàn thì dừng lại, đem dù che trên đỉnh đầu anh.
Một mực trừng mắt nhìn anh, Hà Nhiễm hơi động môi vài lần, nhưng cuối cùng vẫn quyết định không nói gì trước.
Ánh mắt chuyển sang Hàn Tự cũng một thân ướt sũng bên cạnh, sau khi xem xét kỹ lưỡng vài giây, Hà Nhiễm mở miệng: "Sao cậu lại tìm được tới đây?"