"Chị An, cô còn có gì để nói?” Cảnh sát Từ Bình nghiêm túc nhìn An Tĩnh mềm cứng không ăn.
“Chúng tôi nhận được mật báo, phát hiện nhóm của chị An cô buôn lậu ma túy, tang vật cũng đã tìm được, cô còn muốn giải thích gì không?”
An Tĩnh lạnh nhạt nhìn số ma túy trên bàn, đám thuộc hạ của mình cô hiểu rõ nhất, bọn họ không có khả năng cãi lại lời cô. Từ Bình không có cách nào khác, đành phải ra khỏi phòng thẩm vấn.
“Thẩm đội trưởng, chị An không chịu nói gì cả.”
“Tôi biết rồi.” Nói xong Thẩm Kình liền đẩy xe vào phòng thẩm vấn.
Từ sau khi chuyện đó xảy ra, đội trưởng Thẩm càng liều mạng hơn so với trước kia. Lúc Thẩm đội trưởng vừa mới nhận nhiệm sở, hắn luôn trầm mặc ít lời, hôm nào cũng không tiếc ngày đêm tăng ca làm việc, mọi người đều cho rằng hắn tính tình lạnh nhạt. Nếu không phải biết hắn có một cô bạn gái, sẽ cho rằng hắn là một động vật máu lạnh.
An Tĩnh nhìn người đàn ông vừa vào tới, ánh mắt kinh ngạc, thì ra là người của hắn, hèn gì, lại chăm chỉ như vậy, nhưng mà sự kiện đó không phải đã dạy cho hắn một bài học rồi sao? Hắn không hề ngừng tay mà ngược lại càng truy đuổi gắt gao hơn, không biết cô đã nghe được bao nhiêu bang phái băng nhóm oán giận, chẳng qua là lúc ấy cô không quen biết hắn.
“An Tĩnh, chúng ta lại gặp mặt.” Thẩm Kình lãnh đạm nói.
“Đúng vậy, cảnh sát Thẩm, sau lần gặp mặt ngày hôm qua, tôi đối với anh thật là nhớ mãi không quên.” An Tĩnh lười biếng trêu chọc Thẩm Kình.
“An Tĩnh, bây giờ cô đang ở trong tay tôi, nếu còn ăn nói bậy bạ sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, tôi bắt được nhược điểm của cô.” Thẩm Kình lạnh lùng nói.
“Ha ha, tôi chờ anh.” Anh càng như vậy thì anh càng chú ý tôi nhiều hơn.
Sau khi từ cục cảnh sát ra ngoài, An Tĩnh vẻ mặt âm trầm, Tô Ninh vội vàng chạy lại.
“Tô Ninh, đi điều tra xem chuyện này là ai làm dám giá họa lên đầu chúng ta, thật là chán sống rồi.”
“Dạ.”
Cục Cảnh Sát.
“Đội trưởng Thẩm, vì sao anh lại muốn thả An Tĩnh.” Từ Bình khó hiểu hỏi Thẩm Kình.
“Tôi cũng không biết.” Thẩm Kình cũng rất mơ màng, hắn cũng không biết vì sao mình lại lựa chọn tin tưởng An Tĩnh, không khỏi nhớ tới trong phòng thẩm vấn, An Tĩnh nói.
“Thẩm Kình, loại người như tôi chưa bao giờ nói dối, chuyện này không phải là tôi làm, càng không phải là thuộc hạ của tôi, nếu tôi nói dối, cả đời không theo đuổi được anh.” An Tĩnh ánh mắt kiên định nhìn Thẩm Kình.
Thẩm Kình cũng không biết vì sao mình lại tin tưởng cô, là vì ánh mắt kiên định của cô, hay là vì sự chân thành tha thiết trong đôi mắt đó, nhưng cũng có thể là vì hắn nhìn thấy một chút tình ý trong mắt cô, những điều này cũng không quan trọng mà quan trọng nhất chính là trong lòng hắn đột nhiên xao động.
“Chị An, đã điều tra ra được, là Lý Văn.”
Nghe thấy tin này An Tĩnh rất kinh ngạc, cô vậy mà thực sự đã nhìn nhầm người.
“Tô Ninh, ngày mai chúng ta đi bứng ổ chó của Lý Văn.”
“Dạ.”
Ngày hôm sau, An Tĩnh dẫn theo thuộc hạ đi xử lý nhóm của Lý Văn. Lý Văn mặt mũi bầm dập bị đưa tới trước mặt An Tĩnh.
“Hừ, dám chơi trên đầu tôi, hại tôi bị người đàn ông của tôi hiểu lầm... dẫn anh ta đi chăm sóc, để anh ta biết trêu chọc chúng ta là có kết cục gì.” An Tĩnh hung hăng tát Lý Văn một cái, sau đó dùng khăn tay ghét bỏ lau lau.
“Chị An, người đàn ông của chị là ai vậy?” Tô Ninh tò mò hỏi.
An Tĩnh liếc một cái khiến Tô Ninh sợ hãi ngậm miệng.
Giữa trưa, một túi đồ được gửi đến Cục Cảnh Sát.
“Đội trưởng Thẩm, túi đồ này gửi cho anh.”
Thẩm Kình mở túi đồ ra, nhìn thấy một phần văn kiện và một hộp giữ ấm. Thẩm Kình mở văn kiện, phát hiện là chi tiết và chứng cứ chỉ chứng hung thủ thật sự buôn lậu ma túy. Thẩm Kình đọc một chút, rồi buông hồ sơ ra, lại mở hộp giữ ấm, mùi thức ăn thơm nức mũi, khiến dạ dày Thẩm Kình cũng kêu lên ầm ĩ. Lúc này hắn mới biết được mình từ hôm qua tăng ca đến giờ vẫn chưa ăn gì, do dự một lát, Thẩm Kình mới động đũa.