Thích Mẫn Hạo để Kỳ Diệu nói ra điều kiện, cô thật sự nói ra.
Thứ nhất, nếu trên danh nghĩa cô được thuê làm “Trợ lý riêng”, như vậy, điều kiện tiên quyết của cô có phải là làm hết mọi việc, có thể đi theo Mạc Minh trong một số trường hợp được không?
Thứ hai, cô hy vọng Mạc Minh làm việc đừng quá bận rộn, mỗi tuần tranh thủ sang chơi với hai đứa bé.
Thích Mẫn Hạo hơi kinh ngạc: Vấn đề thứ nhất, anh ta có thể lý giải được, người trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp, mặc dù công việc này tiền lương không thấp, nhưng dù sao cô cũng xuất thân từ đào tạo chuyên nghiệp, cô muốn được đằng chân lân đằng đầu, cũng có thể lý giải được - - nhưng mà vấn đề thứ hai… cô còn nhớ kỹ quan hệ cha con nhà họ Mạc sao?
“anh yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện gì gây phiền toái cho Mạc tiên sinh đâu. Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy, sau này mẹ Ngô cũng sẽ quay về, Mạc Du và Mạc Nhiên cũng lớn lên từng ngày, tôi không có nghĩ tới cái vấn đề bốn năm học của tôi, thật ra nếu như có thể, tôi còn muốn ở lại cái vòng luẩn quẩn này phát triển thật tốt, không làm nữ minh tinh, thì làm người phụ nữ sau lưng nữ minh tinh cũng khôngtồi.” Kỳ Diệu cười giỡn nói, chọc Thích Mẫn Hạo cười, “Cho nên, tôi nghĩ thừa cơ hội này, thêm nhiều kiến thức, tích lũy chọn người. anh đừng có nhìn tôi thế này, kỳ thật, tôi còn biết một số người trong giới giải trí, chỉ là, người ta không quá xem trọng tôi mà thôi.”
Thích Mẫn Hạo cười cười gật đầu,
anh ta không nhìn lầm cô nương này - - có suy nghĩ gì, đều thể hiện rõ ở trên mặt, nói ra rõ ràng, không ngầm vụng trộm tính kế, anh ta rất thích.
Suy nghĩ một lát, Thích Mẫn Hạo mới nói, vấn đề này, anh ta sẽ bàn với Mạc Minh, chỉ cần Mạc Minh đồng ý, anh ta không có ý kiến gì.
“Cảm ơn Thích tiên sinh.”
“Trực tiếp gọi tên tôi là được.”
Hai người bèn nhìn nhau cười ăn ý.
Tối hôm đó, Kỳ Diệu ăn bữa tối rất ngon, sau đó quay về trường đợi tin. Thích Mẫn Hạo vừa ra khỏi nhà hàng liền gọi cho Mạc Minh, không biết tại sao mà đối phương không nhận, anh ta suy nghĩ một chút, dứt khoát ngày mai gặp mặt rồi nói.
Vì vậy, buổi trưa hôm sau, anh ta thấy Mạc Minh trầm tư.
“Thế nào? Đồng ý không? Đồng ý, tớ sẽ làm hợp đồng.”
Đợi mãi không thấy Mạc Minh đáp lại, Thích Mẫn Hạo cho rằng anh cam chịu, liền xoay người định đi gọi điện thông báo cho Kỳ Diệu. Nào ngờ lúc anh ta lấy điện thoại di động ra, lại nghe thấy anh hỏi một câu ngược lại.
“Tại sao tớ phải để một người phụ nữ nắm mũi dẫn đi?”
Cứ tưởng mọi chuyện đã xong rồi chứ người đàn ông liền sụp đổ.
“anh trai à! yêu cầu của cô ấy không có quá đáng!” Thích Mẫn Hạo xoay người lại, thấy vẻ mặt Mạc Minh lạnh lùng nhìn anh ta, trong lòng lập tức căng thẳng, vì vậy liền ninh nọt nói, “không, chúng ta nên nghĩ thế này. Mặc dù Kỳ Diệu đáng tin, nhưng cô ấy biết rõ bí mật cậu có đứa bé, không phải sao? Nhỡ đâu một ngày nào đó cô ấy không cẩn thận lỡ miệng nói ra, hoặc là cảm thấy chúng ta trêu đùa cô ấy, nhất thời mất hứng, mang chuyện này nói ra, không phải sẽ phiền toái sao! Cho nên, bỏ mặc cô ấy ở bên ngoài, không bằng khống chế cô ấy ở trong phạm vi chính mình giám thị, mang cô ấy biến thành ‘Người của mình’. Cậu nói xem, có phải không?”
Lời vừa nói ra, Mạc Minh lại không lên tiếng.
“Tớ nói này, cậu nói đáp án chính xác đi! Được hay không được?”
“Tùy cậu đấy.”
Cuối cùng, dưới sự thúc giục của người đại diện, anh thuận miệng trả lời một câu, liền tránh đi.
Thích Mẫn Hạo nhìn bóng lưng anh đi xa, nhịn không được giật giật khóe miệng.
Bất luận như thế nào, Mạc Minh không phản đối nữa, cố gắng của anh ta cũng không có uổng phí.
anh ta đi một chuyến đến nhà họ Mạc, mang tin tức nói cho hai tiểu gia hỏa này trước, sau đó mới gọi điện báo cho Kỳ Diệu.
“Chị Kỳ Diệu muốn chăm sóc chúng ta sao?” thật lâu sau, Mạc Nhiên chơi ghép hình bất ngờ ngẩng đầu lên, đôi mắt to xinh đẹp nhìn anh trai sinh đôi.
“Ừ.” Mạc Du vẫn là bộ dáng anh trưởng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chú vào Thích Mẫn Hạo gọi điện ngoài ban công.
“anh, anh không cao hứng sao?” Mạc Nhiên thấy cậu nhíu mày lại, hơi tò mò.
“không có.” Mạc Du lắc đầu, cuối cùng thu hồi tầm mắt, nhìn em trai ngồi dưới đất.
“Em rất thích chị Kỳ Diệu. Chị ấy đưa cho em ghép hình rất đẹp.”
“Đó là anh đưa cho em.”
“Nhưng mà anh không có đưa tiền trả cho chị Kỳ Diệu, cho nên ghép hình này là chị ấy đưa.”
Được rồi, em thắng.
anh trai đại nhân im lặng nhận thua đến bên cạnh em trai, không chút hoang mang ngồi xuống.
“Khi nào chị ấy đến, anh sẽ trả tiền cho chị ấy.”
Nghiêm túc nói xong, không ngờ đến hôm sau Kỳ Diệu đến, chính mình thế nhưng quên mất việc này. Nhưng mà, điều này cũng không thể trách cậu, ai bảo lúc chị Kỳ Diệu đến, ba cũng xuất hiện chứ!
Hai tiểu gia hỏa không hề chuẩn bị tâm lý trợn mắt há miệng, Mạc Du phục hồi tinh thần trước mộtbước, sau đó nhìn em trai bước nhỏ - -giống như con chó con bổ nhào vào đùi ba.
“Ba!”
Mạc Minh theo bản năng ôm lấy con trai, nhưng không giống những người cha khác, ít nhất là vui vẻ, nở nụ cười hiền lành.
“Ba ba! Sao ba lại đến đây?”
Mạc Minh không hiểu nên giải thích thế nào, liền dứt khoát không giải thích.
“Ba ba! Có phải ba và chị cùng nhau đến không?”
Mạc Minh muốn lên tiếng phủ nhận, nhưng nghĩ lại, nếu không phải hôm nay là ngày đầu tiên Kỳ Diệu đi làm, anh cũng sẽ không chạy đến nơi này.
Đáng tiếc, anh cảm thấy giải thích điều này với hai đứa bé có hơi phiền phức, cho nên không lên tiếng như cũ.
“Ba ba, ba sẽ ở đây ăn cơm trưa sao?”
Mạc Minh nhìn thấy ánh mắt tha thiết chờ đợi của tiểu tử, một tiếng “không” ma xui quỷ khiến nghẹn lại ở cổ họng.
Kỳ Diệu đứng bên cạnh cuối cùng không nhịn được nói.
“Mạc tiên sinh, đứa bé đang nói chuyện với anh đấy!” Tại sao anh lại không trả lời một tiếng chứ? khôngcần phải lạnh lùng như vậy được không?
Mạc Minh mặt không chút thay đổi, nghiêng đầu liếc nhìn.
“Tôi nghe được.”
Nghe được anh lại không lên tiếng, câm à?
Trước mặt hai tiểu gia hỏa, thân là người ngoài Kỳ Diệu đương nhiên không thể nói trắng ra, chỉ có thể nói thầm một câu: “Vậy anh nên trả lời chứ… không trả lời đứa bé là sao…”
Trong phòng rất yên tĩnh, cho nên, cho dù cô đè thấp giọng nói, lời này vẫn bị Mạc Minh nghe rõ ràng.
Ảnh đế đại nhân lạnh lùng liếc xéo cô. Ngược lại Mạc Nhiên ở bên cạnh ôm bắp đùi anh đột nhiên cảm thấy, chị Kỳ Diệu rất thú vị! Dám mở miệng nói thế với ba!
Tiểu tử nhếch môi cười cười, lại ngước cái đầu nhỏ lên, ánh mắt nhìn qua mọi người, giống như khôngcó việc gì mời mọc: “Ba, chị, chú Thích, chúng ta vào trong ngồi đi.”
Rất lâu sau Thích Mẫn Hạo mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không thích hợp.
Hừ! Tiểu tử không có lương tâm này, được lắm, chị gái mới ngày đầu đến cửa, liền mang chú đẩy xuống vị trí cuối cùng sao?