Mạc Du và Mạc Nhiên mặc dù bị hù dọa vì hai người tranh chấp, nhưng đợi đến tối, tâm tình bọn chúng quay về như ban đầu. Bởi vì, bọn chúng dự tính ba ngồi một tiếng rồi rời đi, thế nhưng lại ở lại, còn ăn tối cùng với bọn chúng.
một bữa cơm này, hai tiểu gia hỏa ăn rất ngon, nếu không phải Kỳ Diệu cười nhắc nhở bọn chúng, nóiăn tiếp sẽ biến thành heo mập, bọn chúng nhất định sẽ ăn tiếp.
Sau khi ăn xong, Kỳ Diệu bắt đầu rửa bát, hai tiểu gia hỏa muốn giúp cô, nhưng lại không thể bỏ đươc nhìn ba, vì vậy đứng ở một góc, chốc lát lại nhìn bóng lưng trong phòng bếp, chốc lát lại nhìn người đàn ông trong phòng khách.
Mạc Minh thấy hai tiểu gia hỏa đứng ở đó không động, đi tới hỏi bọn chúng đang làm cái gì.
Ba chủ động nói chuyện với bọn chúng, thật là vui!
Đáng tiếc, hai tiểu tử không dám nói cho ba biết sự thật, chỉ ngước mắt lên nhìn cha, Mạc Nhiên đáng thương bắt đầu lên tiếng: “Ba, chuyện ngày hôm nay, là con và anh không đúng, về sau bọn con nhất định sẽ nghe lời, cũng không ăn đồ ăn vặt nữa.”
nói xong, cậu dè dặt nhìn sắc mặt Mạc Minh, phát hiện thấy lông mày ba hơi động, đứa bé năm tuổi cũng không hiểu ba đang suy nghĩ gì, đành phải kiên trì tiếp tục nói: “Như vậy… Như vậy thì, lúc ba không bận làm việc, có thể tới gặp con và anh trai được không?”
Hai tiểu tử giống nhau như đúc không chớp mắt, cứ im lặng như vậy nhìn chăm chú vào cha bọn chúng, trong mắt có lo lắng, căng thẳng và chờ đợi. Mạc Minh nhìn con trai, cảm giác hoảng hốt bỗng nhiên xuất hiện.
không phải anh không nhớ rõ, mới đầu, hai đứa bé còn nhỏ, từ lúc sinh ra không muốn rời xa cha mẹ khóc lóc đòi gặp ba, khi bọn chúng lớn lên một chút, sau đó hiểu được một ít chuyện, bọn chúng khôngcòn không ầm ĩ bên cạnh anh nữa, thậm chí rất ít khi cầu xin anh làm bạn với bọn chúng.
Nhưng không biết sao, vào lúc này, hai tiểu gia hỏa lại chủ động mở miệng.
Mạc Minh mở to mắt, nhìn cô gái vẫn còn đang rửa bát trong bếp.
không thể không thừa nhận, từ lúc cô đến nhà bọn họ, tâm tình Mạc Du và Mạc Nhiên tốt hơn, cơm cũng ăn nhiều hơn so với trước kia, bởi vậy có thể thấy, bọn chúng và cô rất hợp nhau, hơn nữa, hình như người nào đó còn nói, bọn chúng thích chị gái lớn này.
Thế nên, hôm nay bọn chúng nói ra những lời này với anh, là vì cô sao?
Mạc Minh thu hồi ánh mắt, cũng thu hồi lại suy nghĩ, khép mi nhàn nhạt đáp một tiếng.
Chỉ một từ “Ừ” ngắn ngủi, lại làm cho trái tim hai tiểu gia hỏa ấm áp.
“Cảm ơn ba.”
Mạc Nhiên cười rất vui vẻ, Mạc Du rất ít khi cười cũng nhếch khóe miệng.
Mạc Minh chợt phát hiện, hóa ra con trai lớn và con trai nhỏ giống nhau, cười lên có hai má lúm đồng tiền.
Giống anh.
Trong lòng anh hơi trấn động, người đàn ông đưa tay sờ đầu nhỏ của hai đứa con, xoay người bước về phía cửa phòng.
Hai đứa bé sau lưng không hẹn mà cùng choáng váng.
Ba… Ba sờ đầu bọn chúng!
Oa - - lại còn xoa đầu nữa!
Hai tiểu gia hỏa không dám kích động trước mặt ba, bọn chúng chỉ có thể đè nén hưng phấn, mặt mày hớn hở đi tiễn ba.
“Tạm biệt ba!”
Mắt lưu luyến nhìn bóng lưng cao lớn của ba, Mạc Du và Mạc Nhiên cùng nhau dùng sức đóng cửa phòng lại, sau đó “Bịch bịch bịch” chạy tới phòng bếp.
“Chị chị! Ba vừa sờ đầu bọn em!” Mạc Nhiên vừa vào phòng bếp vừa vui vẻ chia sẻ tin tức với chị Kỳ Diệu.
Kỳ Diệu thấy khuôn mặt hai tiểu thiên sứ đỏ bừng, vui mừng đứng bên cạnh cô, cảm thấy cao hứng thay bọn chúng, lại có chút ít đau xót.
Được ba sờ đầu, đối với những bạn nhỏ khác mà nói, là chuyện rất bình thường. Nhưng mà, đối với hai đứa bé sinh đôi mà nói, là một thứ xa xỉ khó cầu.
Đáng tiếc, cô không giúp được bọn chúng quá nhiều - - hiện giờ, việc cô có thể làm, chính là chăm sóc bọn chúng thật tốt, cũng cố gắng giúp cha con thân thiết hơn.
Kỳ Diệu suy nghĩ như vậy, và cũng làm những việc đó. Hai đứa bé này rất thông minh, sớm chiều chung sống với nhau, bọn chúng càng cảm nhận được thiện ý từ cô gái này.
Chị gái có địa vị rất lớn trong lòng bọn chúng, chú Thích thường xuyên chơi đùa với bọn chúng nhưng mà không quá đáng tin.
Kỳ Diệu không biết mình lại được đứng thứ hai, chỉ đứng sau “Người thân” Mạc Minh mà thôi, công việc của cô chỉ là xử lý sinh hoạt hàng ngày của hai tiểu gia hỏa, làm đồ ăn dinh dưỡng cho bọn chúng, chơi đùa và dạy bọn chúng học bài.
Đúng vậy, đừng xem cô năm đó là thí sinh nghệ thuật, thành tích môn văn của cô đều không thua kém! Hơn nữa, cô thích học tập kiến thức mọi lĩnh vực, không tính là biết nhiều nhớ giỏi, cũng tốt xấu hiểu được không ít. Chỉ là, lúc đó cô không lường trước được một ngày, kiến thức mà mình học qua này lại có công dụng.
Mắt thấy hai tiểu gia hỏa chăm chú nghe mình giảng đạo lý, Kỳ Diệu cảm thấy rất vui. Nhưng mà, mọi thứ đều có hai mặt, cô được hai tiểu gia hỏa sùng bái, hình như cũng làm hư bọn chúng, thế nên mỗi tối trước khi đi ngủ, bọn chúng đều mở hai mắt thật to nhìn cô, chờ cô kể chuyện.
Cũng may Kỳ Diệu đối với việc này không thấy mệt, lo lắng hai tiểu gia hỏa hấp thu quá nhanh, cô nói, sắp hết chuyện rồi.
Ừm, đến lúc cô phải nạp điện rồi.
“Được rồi, đêm nay đến đây thôi, các em ngủ đi.”
Ánh mắt Mạc Du, Mạc Nhiên thất vọng, cô xem như không có việc gì thay hai tiểu gia hỏa đắp kín chăn.
“Chị, hôn nhẹ.” Lúc cô muốn rời đi, Mạc Nhiên chu miệng nhỏ nhắn yêu cầu cô hôn chúc ngủ ngon.
cô thật sự “Làm hư” bọn chúng rồi.
Kỳ Diệu cố ý mỉm cười oán trách, nhưng vẫn không chút nghĩ ngợi cúi xuống, hôn lên hai má cậu. Tiếp dó, cô đứng dậy nhìn thấy Mạc Du cũng nhìn cô không chớp mắt, thầm nghĩ vị tiểu đại nhân này cũng muốn, cười tủm tỉm hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
Hai tiểu gia hỏa vừa lòng thỏa mãn nhắm mắt lại, đi tìm Chu Công. Kỳ Diệu rón rén đi đến cửa phòng ngủ, thay bọn chúng tắt đèn, mới đi ra khỏi phòng.
Ban đêm, cô giống như bình thường, ngủ trong phòng khách nhà họ Mạc. Nửa đêm buồn đi vệ sinh, cômơ mơ màng màng đi đến toilet. đi vệ sinh xong, cô cảm thấy khát nước, liền đến bàn ăn bên cạnh phòng khách, rót chén nước uống. không ngờ vừa mới bưng chén lên đến miệng, cô đột nhiên thấy mộtbóng người đang di chuyển.
Trong lòng Kỳ Diệu căng thẳng, thần trí thanh tỉnh hơn một nửa.