Hunt lầm bầm trong dạ: Sau này mình nổi tiếng rồi, có phải đám nhà báo sẽ lấy những màn thể hiện kém cỏi của mình trước đây ra làm ví dụ điển hình để khích lệ những tay đua mới không?
Cậu nhìn giám đốc truyền thông, giám đốc truyền thông mỉm cười trả lời một cách chuyên nghiệp: “Đây là năm đầu tiên Hunt tham gia giải đua F1, sao chúng tôi có thể tạo áp lực cho cậu ấy được? Hơn nữa, Hunt là người có chí tiến thủ, lại rất biết nghe lời, có là áp lực cũng sẽ được cậu ấy coi là động lực! Đội đua chúng tôi sẽ dốc toàn lực giúp đỡ cậu ấy, tin tưởng cậu ấy, cùng cậu ấy trưởng thành!”
Hunt thầm bái phục khả năng trợn mắt nói bừa của giám đốc truyền thông. Cậu nghe lời lúc nào, có chí tiến thủ lúc nào? Áp lực trở thành động lực của cậu lúc nào?
Ôi, những lời nói sau đừng vạch trần cậu nữa, giám đốc truyền thông lấy một địch trăm với cánh nhà báo đã vất vả lắm rồi!
“Hunt, nếu gặp phải tình huống tương tự như cậu, đại đa số tuyển thủ dù có cố gắng hoàn thành chặng đua, trong lòng đều sẽ lựa chọn bỏ cuộc, vậy vì sao cậu vẫn tiếp tục vươn lên?”
Câu hỏi này rất sâu sắc, thế nhưng Hunt biết mình không thể nói thật.
Vì tin chắc Winston đang đợi ở phía trước nên cậu mới không hề do dự, không hề bỏ cuộc… Đáp án như vậy, ai mà tin được?
Hunt lại tiếp tục nhìn giám đốc truyền thông, mà giám đốc truyền thông cũng thầm điên cuồng lên án: Nhóc con, cậu chỉ cần nói vài câu cảm nghĩ tích cực khiến người nghe phấn chấn là đủ rồi, đừng có đổ vạ lên đầu tôi nữa!
“Hunt, xin cậu hãy trả lời câu hỏi của tôi, đội đua không thể suy nghĩ thay cho cậu được.”
Truyền thông ám chỉ họ đang nghi ngờ: Phải chăng đội đua không cho phép cậu tiểu tướng trẻ tuổi này nói ra suy nghĩ của mình? Thậm chí, có khi nào những biểu hiện không tốt của cậu ở ba chặng đua trước cũng có liên quan đến đội đua?
Giám đốc truyền thông thầm khinh bỉ lần nữa: Thằng nhóc này lười đến độ sắp sửa bay lên bầu trời, sánh vai với thái dương được rồi, cậu ta muốn giả vờ không giỏi ứng đối với truyền thông để tránh tai vạ đấy thôi!!, nhưng ngoài mặt lại sắp chuột rút vì cười: “Không sao đâu, Hunt. Hãy biểu đạt suy nghĩ của cậu đi, để mọi người hiểu thêm về cậu.”
Hunt hé miệng tựa hồ đang suy ngẫm, rất lâu sau mới nói thành lời: “Tôi… không giỏi tiếp xúc với truyền thông, bởi vì chỉ cần hồi hộp là tôi… không nói được gì.”
Hunt nào có quan tâm truyền thông có gọi cậu là “Thằng nói lắp” như McGrady không. Cậu chỉ cần giả vờ nói lắp để bọn họ nghe đến phát mệt, lần sau hẳn sẽ không có ai thèm hỏi nữa!
“Từ… từ nhỏ, cứ hồi hộp là tôi sẽ nói lắp… Những gì McGrady đội tôi nói với truyền thông lần trước… đều là… đều là thật… tôi tham gia đua xe là vì muốn tự tin hơn và… và để học cách điều khiển cảm xúc của mình… Tôi cảm thấy lần này… lần này tôi đã vượt qua chính mình, tôi rất vui…”
Hunt gật gật đầu, tỏ ý đã nói xong.
McGrady đứng bên cạnh có cảm giác như vừa bị sét đánh: Thằng nhóc Hunt bây giờ “chơi thật” chắc chắn sẽ tạo được thiện cảm với giới truyền thông, lôi chuyện mình từng bảo nó nói lắp ra một cách “tự nhiên” như thế rõ ràng là một hành vi trả thù rất ấu trĩ, thế nhưng vẫn khiến mình chẳng thể nói được gì…
Tức hộc máu cũng chỉ hộc đến thế này thôi!
Hunt cứ cho rằng các nhà báo sẽ nhìn mình bằng ánh mắt cảm thông, không ngờ hình như họ lại càng trở nên nể phục cậu, coi cậu cứ như một điển hình của người thành công nhờ chăm chỉ không bằng.
Sau khi thấy một nhà báo bất ngờ vỗ tay, những người khác liền rần rần làm theo.
“Hunt, cậu hãy nói thêm vài lời nữa đi! Đừng hồi hộp, chúng tôi có thể nghe cậu nói thật từ từ!”
Hunt lộ vẻ cảm kích, trong lòng lại thét gào: Không đúng! Kết quả tôi muốn không phải thế này! Tôi không muốn nói lời thừa thãi!
Mà giám đốc truyền thông cũng dùng ánh mắt kinh ngạc để nhìn Hunt: không ngờ thằng nhóc này cũng mưu mẹo gớm, không nói gì thì thôi, nói một cái là đã xây dựng được hình tượng tích cực vươn lên rồi!
Càng lúc càng có nhiều nhà báo đặt câu hỏi, hơn nữa ai ai cũng tỏ vẻ “chúng tôi tôn trọng cậu, chỉ cần cậu nói ra thôi”.
Hunt rất muốn quay về trốn trong nhà vệ sinh chơi Anipop…
Đúng lúc đó, cậu nhìn thấy Winston giữa đám nhà báo đang liên tiếp đặt câu hỏi. Người kia đứng khoanh tay dựa cửa, nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt thoáng có ánh cười trêu ghẹo. Hắn chẳng biểu lộ nhiều cảm xúc, Hunt không kìm lòng được nhìn lại người ta, muốn biết rốt cục ánh cười trêu ghẹo kiêu kia là có thật, hay chỉ là ảo giác của chính mình.
Sao Winston lại tới đây? Hắn đến từ lúc nào? Từ lúc mình cố tình phóng đại “cứ hồi hộp là sẽ nói lắp” sao?
Lòng cậu bỗng dâng lên một niềm vui kì lạ, nhưng nghĩ đến thành tích mình đạt được trong chặng này chỉ là thứ tám, mà người kia vốn kỳ vọng vào vị trí thứ sáu, Hunt lại thấy chán nản.
Winston có an ủi mình không?
Dù tên này lúc nào cũng lạnh lùng với người khác, không biết vì sao, Hunt luôn cảm thấy hắn rất quan tâm đến cảm xúc của mình.
Hunt nhìn về phía người kia lâu đến mức các nhà báo cũng nhận ra, từ từ ngoảnh đầu lại. Khi nhìn thấy Winston, bọn họ không hẹn mà cùng lộ vẻ kinh ngạc, trong đám có một nhà báo mạnh dạn đặt câu hỏi: “Cậu Winston, sao cậu lại tới đây?”
Ai cũng nghĩ Winston sẽ chỉ lạnh nhạt gật đầu bỏ đi, không ngờ hắn lại đáp: “Tôi đặt vé đi Mắt London rồi. Hunt, sáng mai có muốn cùng đi không?”
Cả đám người lại dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn sang Hunt, muốn biết vì sao tay đua đứng đầu Winston có vẻ chẳng thân thiết với ai, dù chỉ là một tay đua trong đội, lại chú ý đến một tiểu tướng vừa để lộ chút tài năng đến thế?
Giọng Winston rõ ràng rất từ tốn, Hunt lại cảm thấy mình như vừa bị một luồng sức mạnh bí ẩn đánh vào người.
Cậu ngốc nghếch gật đầu.
“Vậy nhé, sáng mai mười giờ gặp nhau ở Mắt London.”
Winston định quay đi lại như đột nhiên nhớ ra điều gì, hơi cúi người xuống gần một cậu nhà báo trẻ tuổi: “Khi nói chuyện với tôi, cậu ấy chẳng bao giờ hồi hộp.”
Chưa ai kịp phản ứng gì, Winston đã quay lưng đi thẳng.
Hunt chỉ ước mình trốn được cho mau: Ối— mẹ ơi! Winston sao anh lại bóc mẽ tôi?
Nghe nói có rất nhiều nhà báo dù đã từng trải vẫn sẽ cảm thấy hồi hộp khi đối diện với Winston, bởi vì khí thế của hắn quá áp đảo. Nhưng nếu tiếp xúc với Winston mà Hunt còn chẳng thấy sao, thì chỉ là với nhà báo mà thôi, hồi hộp cái nỗi gì được!
Giới truyền thông có mặt ở hiện trường lại tiếp tục điên cuồng đặt câu hỏi, trong đó có rất nhiều câu liên quan đến Winston, thậm chí có người còn hỏi Hunt có ý định sang đội Ferrari không.
Cậu còn chưa kịp lăn ra, Marcus và giám đốc truyền thông đã đỡ lấy hai bên người. Marcus thấp giọng nói: “Cậu mà còn không biết điều nữa, tối nay sẽ không có cơm ăn thật đấy!”
Tối ngày hôm đó, Hunt vừa quay về khách sạn thì đụng phải Donald ở hành lang. Tên này lại đang ôm ấp người đẹp, hơn nữa còn tận hai cô. Não Hunt không khỏi tưởng tượng ra những hình ảnh không đúng mực.
“Này! Nhóc Hunt!” Donald chào hỏi.
Hunt chỉ vừa nghĩ “nếu mình không bị nổ lốp, biết đâu đã vượt Donald” là đã thấy không buồn quan tâm đến tên này nữa. Còn cái gì mà “nhóc Hunt” cơ, ông anh “lớn” lắm đấy à? Có giỏi thì lôi ra dắt đi dạo đi!
“Chắc không phải là cậu đang giận đấy chứ?” Donald cười vỗ vỗ vai Hunt.
“Làm gì đấy!”
“Cảm ơn cậu.” Donald bỗng nhiên nói vô cùng nghiêm túc.
“Cảm ơn nỗi gì?”
“Cảm ơn cậu nổ lốp, nếu không anh đã không giành vị trí thứ tư được.”
Hunt ngoẹo đầu: “Có phải anh lên giường nhiều quá nên ngu đi rồi không? Anh cảm ơn tôi vì việc này á? Có giỏi thì theo tôi về phòng, để tôi dùng cửa phòng đập vỡ đầu anh ra!”
“Ấy, đừng kích động! Cậu không nghe ra anh đang kính phục cậu đấy à?” Donald hài hước lắc đầu: “Thôi được rồi, để an ủi cho trái tim tổn thương của cậu, tối mai phòng anh có tổ chức một bữa tiệc, anh vốn chỉ định mời đồng đội của mình thôi, giờ mời thêm cả cậu nữa, có muốn tới không?”
Não Hunt lại bắt đầu có những tưởng tượng không đúng mực: “Tiệc ba người á? Thế thì làm gì được?”
Donald lập tức ôm bụng phì cười: “Chỉ có ba chúng ta thì làm gì được nhỉ? Tất nhiên là trừ chúng ta ra, còn có thêm rất nhiều “cô thỏ” rồi!”
Hunt sáng cả mắt: “Thật á?”
“Tất nhiên!” Donald vỗ ngực cậu: “Chặng đua sau diễn ra ở Áo, khi nào thì cậu rời Anh?”
“Ngày kia.” Hunt bắt đầu thầm chờ mong. Cậu biết Donald rất giỏi hưởng thụ, một bữa tiệc toàn các “cô thỏ” lại là ảo tưởng của cậu từ khi bước vào tuổi dậy thì đến giờ, chỉ không ngờ Donald lại là người giúp cậu thực hiện nguyện vọng mà thôi.
Khi Hunt vẫn còn đang tưởng tượng đủ loại, cậu bỗng giật mình nhớ ra mình đã hẹn trước với Winston đi Mắt London: “Vậy tiệc kết thúc lúc nào?”
“Cả đêm, đến rạng sáng.”
“Đội đua cho phép các anh điên cuồng thế à?”
“Càng điên thì phong độ của anh đây càng lên cao.” Donald vẫy vẫy tay: “Ê, tự chuẩn bị áo mưa nhé!”
Lời nhắc nhở cuối cùng suýt nữa làm “nhóc Hunt” tỉnh dậy.
Vì tinh thần quá tốt lại giỏi mơ mộng viển vông, đến tận nửa đêm Hunt mới ngủ được. Sáng sớm ngày hôm sau, khi tiếng chuông báo thức điện thoại vang lên, Hunt vừa ôm chăn xoay người lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, vội vàng vùng dậy.
Hôm nay cậu sẽ đi Mắt London với Winston!
Nhanh nhanh nhanh!
Hunt vội vã lao thẳng vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt thay áo phông, xong lại lục hành lý tìm áo khoác thể thao, đeo kính râm.. Cậu ngắm trái ngắm phải một lúc, nghĩ nghĩ lại thấy hay là thôi đi… Winston quá đẹp trai, mình có ăn vận thế nào, đứng trước mặt hắn rồi cũng chẳng nổi bật được.
Tiết trời London hôm nay rất đẹp, đoàn khách du lịch đứng dưới chân vòng quay cũng đông, thế mà Hunt chỉ cần thoáng liếc mắt đã tìm thấy Winston.
Hắn đội mũ lưỡi trai của Hunt lần trước đấu giá được ở tiệc từ thiện, mặc sweater và quần thể thao kiểu dáng đơn giản, thế nhưng chỉ cần giản dị tùy ý thế thôi, đứng giữa đám đông cũng đủ khiến mọi người chú ý.
Winston hơi cúi đầu, một tay đút túi, một tay cầm điện thoại như thể nhắn tin.
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Vì sao anh lại bóc mẽ tôi!
Winston: Để cậu trung thực trả lời câu hỏi của truyền thông, ví như, ai là người đàn ông của cậu.
Hunt: … Nói linh tinh gì đấy! Vì sao anh lại hẹn tôi đi Mắt London trước mặt bao nhiêu nhà báo thế!
Winston: Để bọn họ biết ai là người đàn ông của cậu.