Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 71: Bình thản yêu người



“Hunt, Winston chắc chắn không sao đâu. Cậu đừng lo.” Thẩm Xuyên an ủi.

“Tôi… tôi chỉ không biết phải làm sao để hắn hiểu… hắn quan trọng với tôi đến mức nào…” Giọng nói của Hunt run rẩy.

Càng gần gũi với Winston, cậu lại càng căng thẳng. Khi Winston yêu mình, tìm cách tiếp cận mình, phải chăng hắn cũng sẽ như mình bây giờ? Lần đầu tiên trong đời, Hunt cảm nhận được một cách sâu sắc, có lẽ người con trai ấy thực sự đã trả giá nhiều hơn những gì hắn biểu hiện ra nhiều lắm.

Thẩm Xuyên ngẩn người chưa đến hai giây đã nở nụ cười sáng tỏ: “Hunt, đừng keo kiệt sử dụng từ ngữ của mình. Có những lúc, cho dù chúng ta hiểu rõ đối phương, cho rằng không cần mở miệng, đối phương cũng sẽ hiểu, thế nhưng… ngôn ngữ vẫn luôn là quan trọng nhất. Bình thản đối diện với chính mình, bình thản yêu mến đối phương, chính là thứ ngôn ngữ đẹp đẽ nhất.”

“… Cảm ơn.” Hunt nhìn về phía Thẩm Xuyên.

Thẩm Xuyên đã biết về mối quan hệ tình cảm giữa Hunt và Winston, thế nhưng vì là bạn bè, Thẩm Xuyên sẽ hoàn toàn cổ vũ và thấu hiểu. Hunt cảm thấy vô cùng vui vẻ khi nhận ra điều này. Có những người bạn dù không biết cậu thích ăn gì nhất, cũng không cùng cậu chia sẻ những chuyện riêng tư, vậy nhưng họ lại có thể thấu hiểu và tôn trọng điều quan trọng nhất nằm sâu trong trái tim cậu.

Xe dừng lại dưới chân khách sạn, Thẩm Xuyên dùng ánh mắt tiễn Hunt đang chạy như bay.

Hunt ấn nút, nóng ruột chờ đợi thang máy đi xuống từng tầng, từng tầng một. Tim của cậu đang đập rất nhanh, cứ như muốn lao ra ôm lấy cả thế giới. Đầu óc cậu như thể đã bị người con trai kia chiếm lĩnh toàn bộ, khiến mọi chuyện cậu làm đều chỉ là vì hắn.

“Vì sao vẫn chưa xuống?”

Hunt vốn không thể nào đứng yên được, hết đi qua đi lại trước cửa thang máy lại đến vặn vặn cổ tay. Khó khăn lắm mới đợi được thang máy tới nơi, cậu liền chen vào ngay khi cửa mới hé được một khe hở nhỏ. Cậu không thể ấn chuẩn số tầng ngay từ lần đầu tiên, bởi trong lòng cậu cực kỳ nôn nóng, đến tốc độ đi lên của thang máy cũng khiến Hunt cảm thấy chậm chạp đến phát điên.

Tôi nhớ anh! Nhớ anh! Nhớ anh quá!

Hunt thực lòng muốn lao ra khỏi thang máy, trực tiếp chạy thang bộ cho rồi. Vất vả lắm mới đến được tầng Winston ở, cậu liền phi nhanh ra ngoài, nhưng bỗng nhiên đâm sầm vào một người. Đối phương vừa định lên giọng, đến khi nhìn thấy là Hunt thì lại chỉ tay ra phía sau: “Winston ở trong phòng!”

“Cảm ơn!”

Hunt phóng tới trước cửa phòng Winston mà thở hổn hển, vừa mới định đưa tay lên gõ cửa, cổ họng đã nghẹn ngào như bị ai bóp nghẹt. Cậu biết mình đang căng thẳng. Trái tim cậu như sắp sửa nổ tung, nghiêm trọng hơn nghìn lần vạn lần những khi cậu cán qua vạch đích. Bên kia thế giới là tất cả của cậu.

Cậu chỉ vừa mới gõ cửa một lần, còn chưa kịp gõ đến lần thứ hai, cửa đã được mở ra. Người con trai tuấn tú đứng đối diện với cậu, đôi mắt xanh lam sâu thẳm ngập tràn bóng hình cậu. Mọi thứ thuộc về người ấy đều khiến Hunt cảm thấy đẹp đẽ không bút nào tả xiết. Dù đã biết người con trai này rất đẹp đẽ rất quyến rũ từ lâu rồi, thế nhưng bây giờ, Hunt vẫn cảm thấy tại sao con mắt mình lại mù lòa đến thế? Rõ ràng đến từng sợi tóc của hắn cũng hoàn mỹ tột cùng.

“Hunt.”

Đôi môi Winston khép mở, phát ra giọng Anh – Anh tiêu chuẩn, tiếng nói tuy lạnh lùng nhưng lại có thể đốt lửa trong trí óc Hunt. Hunt lần đầu tiên nhận ra chỉ riêng việc nhìn ngắm một người thôi mà cũng có thể tham lam đến thế. Cậu hé miệng, hoàn toàn không cất được lời. Winston mỉm cười, khóe môi mang độ cong khiến người ta phát cuồng nhất mà Hunt từng thấy.

Hắn vươn tay, dịu dàng đan vào mái tóc Hunt. Những cái chạm khẽ khàng của đầu ngón tay hắn khiến trái tim Hunt như nhảy thót ra ngoài: “Chúc mừng em giành chức quán quân chặng.” Rồi hắn nghiêng mặt, nhận ra Hunt chẳng có chút phản ứng gì, chỉ cứ ngẩn ngơ nhìn mình mãi: “Hunt… em sao thế? Có phải chuyện của tôi đã khiến em sợ hãi không? Em đừng lo, tôi không sao. Không sao thật đấy.” Winston duỗi cánh tay, ôm Hunt vào lòng thật chặt.

À… chính là thứ cảm giác này đây. Hunt áp mặt thật sát vào người hắn, muốn chui vào lồng ngực hắn đến phát điên.

“Hunt, sao em không nói gì? Sao thế?” Ngón tay Winston chạm khẽ vào vành tai Hunt, men theo độ cong nơi đó dần dần trượt xuống. Hắn làm như thế hết lần này đến lần khác, chỉ vì muốn vỗ về người trong lòng.

Hunt cố sức mở miệng, cậu muốn nói chuyện, thế nhưng tất cả dường như đã tắc nghẹn lại, không thể thoát ra một lời nào. Cậu muốn Winston hiểu được, muốn người con trai này hiểu được trong lòng cậu, hắn quan trọng hơn mọi thứ trên đời…

“A…” Hunt cố gắng đến đỏ cả mặt, có điều vẫn chẳng nói được gì.

Vì sao không cho tôi nói chuyện, vì sao!?

Hunt tóm chặt yết hầu của mình, căm hận cái thói quen xấu cứ căng thẳng là không sao nói được!

“Hunt, đừng đối xử với bản thân như vậy. Đừng sốt ruột.” Winston lập tức nắm lấy ngón tay Hunt kéo chúng khỏi cổ cậu, sau đó, hắn dắt cậu lùi về sau từng chút một, đến chỗ đặt ghế sô pha.

Winston ngả về sau, ngồi lên ghế, ôm lấy thắt lưng cậu, kéo cậu về phía mình. Hunt trực tiếp ngồi trên đùi Winston. Winston nhấc cậu lên, tách hai chân của cậu ra, đặt chúng ở hai bên người.

“Em xem, tôi vẫn ở đây mà… Nếu em muốn cảm ơn tôi, tôi hiểu cả. Nếu em muốn nói lời xin lỗi, vậy thì chẳng cần đâu, bởi nếu em là người đua trước tôi, tôi chắc chắn em cũng sẽ làm như thế. Còn ví như em muốn nói em yêu tôi, tôi cũng biết… tôi luôn biết vậy mà.”

Winston lấy một tay ôm lưng Hunt, tay kia vén những sợi tóc buông trên trán cậu. Hắn tựa sát vào sô pha ngẩng đầu ngắm nghía Hunt. Tất cả những mộng tưởng của Hunt, những kỳ vọng và những điều cậu có thể làm bất chấp không chút sờn lòng đều nằm gọn trong đôi mắt hắn.

Thẩm Xuyên nói, đừng có keo kiệt ngôn từ, vậy nhưng giờ này phút này, ngôn từ cũng không cách nào miêu tả được những sục sôi trong lòng cậu.

Winston có lòng kiên nhẫn vô hạn, hắn cứ thế ôm lấy cậu, vỗ về cậu như vỗ về một đứa trẻ được cưng chiều: “Đừng sợ, Hunt. Tôi sẽ bảo vệ chính mình thật tốt, tôi sẽ không rời bỏ em đâu. Không bao giờ.”

Vẫn cứ là chất giọng như thế.

Rất nhiều người nói Winston có lòng chiếm hữu điên rồ với cậu… Thế nhưng chẳng phải cậu cũng muốn điên cuồng chiếm hữu hắn đó sao? Ước gì có thể dốc hết những lời trong lòng ra. Cả cơ thể cậu như một cái bình đựng đầy nước biển bị đóng chặt nắp, những tình cảm chất chứa trong lòng cậu đã sắp sửa va chạm đến mức nổ tung, thế mà cậu vẫn không thể thốt lên nổi một lời.

Hunt nhìn vào mắt Winston, tưởng tượng ánh mắt của mình cũng sâu sắc, cũng xa xôi như vậy. Thế nhưng cậu lại cảm thấy ánh mắt của mình vẫn quá thiển cận, vốn không thể khiến người kia hiểu rõ mình muốn có được hắn đến mức nào.

“Tôi sẽ mãi mãi đợi em. Chúng ta có rất nhiều thời gian, em không cần căng thẳng…” Winston cọ vào trán Hunt, nhắm mắt nhẹ giọng nói.

Hunt cử động bờ vai rồi nâng tay trái của mình, vươn ra trước mặt Winston. Lòng bàn tay cậu đầy những vết mực đen đã bị mồ hôi làm nhòe đến mức khó nhận ra. Winston vừa liếc mắt nhìn đã sững người một lúc lâu. Tất cả những phồn hoa huyên náo trong cái thế giới xoay tròn vội vã này bỗng dưng dần dần lắng lại…

“Tôi gặp được người

Tôi nhung nhớ người

Thành phố này, chốn yêu đương trời định

Linh hồn người trời sinh đồng điệu với tôi.”

Hunt ngoảnh mặt đi, mang tai của cậu, gương mặt của cậu đều đã đỏ rực. Máu chảy dồn về phía lòng bàn tay, cậu dường như có thể cảm nhận được ánh mắt ngưng đọng của Winston. Hunt lại bắt đầu thấp thỏm.

Tôi nhớ rất kĩ từng câu chữ, từng bài thơ anh nói với tôi. Tôi không nỡ giao chúng cho bất cứ người nào khác. Winston, anh có hiểu không? Anh có hiểu tôi không?

“Em từng nói… em muốn giữ bài thơ này đến khi cầu hôn mới dùng…”

Winston cố nén lại sự run rẩy của bản thân, giọng nói của hắn khàn đến mức gần như tan vỡ. Bàn tay Hunt vẫn giơ trước mắt hắn, không hề có ý định chuyển rời. Winston nhìn cậu, Hunt có thể cảm nhận được cánh tay ôm thắt lưng mình càng lúc càng chặt, đầu ngón tay hắn như muốn khảm vào cơ thịt cậu.

Hôn nhân mang lại cho Hunt cảm giác sợ hãi khó có thể hình dung. Kể từ khi mẹ lựa chọn rời bỏ người bố đắm chìm trong men rượu của cậu, cậu đã không còn tin vào cái thứ mang tên “trọn đời trọn kiếp” nữa.

Winston nhắm mắt ngẩng đầu, hơi thở của hắn lọt vào tai Hunt nghe như tiếng gió biển thổi từ một nơi xa xăm nào tới, làm xáo động tầng tầng sóng biển, đẩy chúng lên càng lúc càng cao, cuối cùng là chạm tới đỉnh trời. Hắn nghiêng mặt, hôn lên lòng bàn tay Hunt với một thái độ cực kỳ thành kính. Đôi môi của hắn rất ấm, hôn lên từng đường vân trên bàn tay Hunt bằng bao nhiêu khát vọng bị kìm nén. Hắn nắm tay cậu, ấn thật mạnh vào lòng mình. Rõ ràng ngón tay đã sắp bị hắn bóp nát, Hunt lại vẫn cho rằng cảm giác đau đớn ấy khiến lòng mình tràn đầy hoan hỉ.

Winston cúi đầu, Hunt có thể nhìn thấy lông mi của hắn khẽ run, yếu đuối mà vẫn đẹp đẽ đến mức cậu muốn giữ thật chặt, đến chết cũng không muốn buông lơi. Winston đột nhiên ngẩng đầu, đem tới một nụ hôn thậm chí còn điên cuồng và mãnh liệt cả khi Hunt tỏ lòng lần đầu tiên với hắn.

Tất cả những tình cảm vốn không thể giãi bày bằng ngôn ngữ, nhờ có nụ hôn môi lưỡi giao hòa ngập tràn ham muốn chiếm hữu này mà tràn lan khắp tứ phía không chút kiêng dè, cắt gọt thần kinh Hunt, làm tan rã ý chí phản kháng của cậu. Ngay lúc ấy, Hunt chợt nhận ra việc mình luôn mâu thuẫn, lo sợ bị người con trai này chiếm hữu nực cười đến bực nào. Giờ này khắc này, cái hôn khiến Hunt không cách nào hít thở của Winston, cái hôn như muốn ép nát xương sọ cậu của hắn, bỗng khiến cậu cảm thấy yêu thương vô cùng.

Winston bế Hunt lên, đỡ lấy hai chân cậu. Khả năng tự kiềm chế của hắn đã bị Hunt đoạt đi mất, cho dù chỉ là một động thái đáp trả rất khẽ của đầu lưỡi Hunt thôi, Winston cũng có thể phát cuồng.

“Ưm… ưm…” Đầu Hunt ngả ra sau vì cái hôn quá mạnh bạo của Winston, mà Winston lại vẫn chưa thỏa mãn tiếp tục lấn tới.

Hunt không ôm được bờ vai Winston, chỉ còn cách níu lấy cổ áo hắn. Sau khi đặt Hunt xuống, thả cậu vào giữa lớp chăn đệm mềm mại, Winston liền trực tiếp đè lên cậu. Nụ hôn của hắn vẫn vô cùng mạnh mẽ đi tới khắp khóe mắt, gò má cậu. Hunt thở hổn hển, nụ hôn của Winston lại nhanh chóng vòng trở về, thỏa thích chinh phạt trong khoang miệng cậu.

Khi bàn tay còn chưa chịu thỏa mãn của Winston cách bộ đồ áo liền quần đầy mùi dầu máy lướt qua cơ thể Hunt, Hunt liền run giọng nói: “Anh… anh…”

Tay khựng lại, toàn thân căng lên, Winston hơi giãn ra khoảng cách với Hunt, lông mày cũng cau lại rất chặt: “Xin lỗi… tôi lại khiến em sợ rồi.”

“Anh… muốn… muốn làm gì… cũng được…”

Hunt khó khăn lắm mới nói được thành lời liền ngại ngùng không chịu nổi, tim đập như muốn điếc cả màng nhĩ, cậu quay mặt đi không dám nhìn người kia, mang tai đỏ dừ hơn cả khi nãy.

Hunt của bây giờ có những lọn tóc còn chưa kịp cắt ngắn vì bận thi đấu xõa tung trên ga giường trắng tinh, ánh mắt nhìn về hướng khác, hàng lông mi dày vẫn còn ẩm hơi nước, đường cong của chiếc cổ vươn dài như sinh ra chỉ để quyến rũ Winston.

Winston lại hôn nồng nhiệt. Hắn đã không cần phải kiềm chế, không cần phải tỏ vẻ lịch lãm trước mặt người hắn yêu thương nhất nữa rồi. Hắn đã có thể tựa như dã thú mất đi lý trí cắn chặt lấy mạch sống của cậu, nuốt gọn cậu vào bụng.

Thế giới nứt ra, Winston vì Hunt mà kiến tạo lại một hình thái mới.

Bốn giờ sáng, ga trải giường nhàu nhĩ gần như tuột khỏi đệm, chăn tùy ý che lên thân hai người. Hunt nghiêng mình, rúc vào lồng ngực Winston.

“Xin lỗi… anh khiến tôi thỏa mãn như thế… tôi lại…” Hunt không nói tiếp được nữa.

Gian phòng rất yên tĩnh, cho dù Hunt có nói nhỏ hơn nữa, Winston vẫn nghe thấy rõ ràng. Hắn cúi đầu xuống hôn cậu: “Không đâu, em cũng khiến tôi rất thỏa mãn. Hơn nữa, tôi không ngờ chỉ dùng ngón tay thôi mà em đã có cảm xúc đến thế.” Winston vừa ôm Hunt, vừa lấy ngón tay vuốt ve từ gò má đến mang tai cậu.

Nghe đến đây, Hunt lại càng rúc xuống thấp hơn, sau đó kéo chăn che kín đầu mình, rầu rĩ nói: “Không vào được… là do anh quá to… không được trách tôi…”

“Thế nhưng nơi mang lại cảm giác cho em lại ở rất sâu, nếu không vào, không dùng sức thì làm sao chạm tới được. Có điều chúng ta chưa kịp chuẩn bị gì cả, nếu cứ làm thế, chắc chắn em sẽ bị thương.” Winston nói bằng giọng rất khẽ, nghe chẳng giống như hắn đang thảo luận một vấn đề khiến người ta mặt đỏ tim đập chút nào.

Mặt Hunt đã sắp bốc cháy, thế nhưng có nằm mơ cậu cũng không dám mơ tới cảnh một người con trai cao ngạo như Winston lại có thể giúp mình giải phóng bằng cách ấy. Chỉ cần nghĩ tới đây thôi, Hunt lại thấy mình có hứng.

“Em không sao chứ? Cổ họng có đau không? Xin lỗi, tôi không khống chế được mình.”

“Có hơi đau… lưỡi cũng tê tê… khoang miệng hình như hơi rách rồi.” Hunt nói thế rồi lại nhớ tới cái khoảnh khắc thoáng thấy vẻ mặt chìm đắm của Winston. Cả thế giới này, chỉ có mình mình là có thể khiến hắn mất kiểm soát. Cảm giác thành tựu tràn đầy cõi lòng Hunt. Cậu nghĩ có lẽ mình còn vui hơn cả khi giành được ngôi vị quán quân chung cuộc nữa.

“Không phải lúc nào em cũng nói muốn cắn tôi sao? Đến lúc cho em cắn thật rồi, em lại chẳng cắn nổi.” Winston nói nghe thật thản nhiên, Hunt lại rất muốn đạp hắn một cú.

Đúng lúc này, Winston bỗng hơi vén chăn lên định đi ra ngoài, Hunt thò đầu ra khỏi chăn: “Anh vào nhà tắm à?”

“Ừ. Tôi lấy khăn mặt lau chân cho em.”

“Ồ… thực ra không lau cũng không sao…” Hunt nhỏ giọng nói.

“Cái gì?” Winston chống một tay bên tai Hunt, cúi đầu hỏi.

Nụ cười giắt bên khóe môi ấy gợi cảm cực kì, Hunt rõ ràng đã bị dày vò đến mức đầu óc có phần mệt mỏi rồi lại bắt đầu chộn rộn.

“Dù sao cũng là của anh…”

“Thế nhưng tôi thích giữ nó ở trong hơn phơi ra ngoài thế này nhiều.” Winston nhéo tai Hunt.

Trái tim Hunt lại bị bắn trúng, cậu rúc đầu xuống, chỉ để lộ vài sợi tóc ở ngoài chăn: “Đã bảo rồi… là anh không vào được… không được trách tôi…”

“Ừ, không trách em.” Winston thò tay vào trong chăn, vuốt ve đỉnh đầu Hunt.

“Vậy anh… có thoải mái thật không?” Hunt lại hỏi.

Bởi cậu quá căng thẳng, Winston đã phải rất kiên nhẫn mới có thể khiến cậu thả lỏng, thế nhưng cuối cùng, hắn mới chỉ tiến vào có chút ít đã thất bại. Hunt cắn rách cả miệng, hơn nữa cậu còn chẳng có kinh nghiệm lẫn kỹ thuật gì, Winston rốt cục không chịu nổi nữa, phải tìm chỗ khác giải quyết.

“Tôi thực sự rất vui mừng. Ngài Marcus cũng đã nói rồi, chín giờ sáng mai em còn có một cuộc phỏng vấn. Đây là buổi phỏng vấn chính thức đầu tiên sau khi em giành vị trí quán quân chặng, em không thể đến muộn được. Tôi sửa soạn giúp em một chút, em cứ ngủ đi, nếu không ngày mai chắc chắn không kịp.”

“Ừm.” Hunt gật gật đầu mà có phần tiếc nuối.

Ai ngờ Winston còn bổ sung một câu: “Nếu em thích của tôi đến thế, lần nào tôi cũng có thể giữ lại cho em. Dù sao tạm thời cũng chẳng có cách vào trong.”

Hunt trợn mắt nhìn Winston, gương mặt tên này trông có vẻ xấu xa cực kì. Cậu liền lấy chân đạp hắn: “Tôi cần gì anh giữ lại!”

Winston bật cười thành tiếng. Tiếng cười trầm thấp khiến trái tim người nghe đập loạn nói cho Hunt biết hắn đang thực sự rất vui. Winston lấy khăn mặt nóng lau hết dấu vết trên người Hunt.

“Hình như lau đỏ cả người rồi, em có đau không?” Winston trở lại ôm Hunt rồi hỏi.

“Không đau, chỉ thấy nóng thôi.” Hunt ăn ngay nói thật.

Winston lại cười. Đêm nay, số lần hắn cười đặc biệt nhiều.

“Chợp mắt chút đi. Ngài Cacho là người phỏng vấn em đấy. Ông ta có tư duy linh hoạt, tôi sợ em ngủ không đủ sẽ không theo kịp đâu.”

“… Vai anh không sao thật chứ?” Hunt không yên tâm hỏi.

“Nếu có vấn đề gì, làm sao tôi còn ôm được em nữa? Chỉ bị thương nhẹ thôi mà.”

“Thế nhưng chặng đua Malaysia… nghe nói anh không thể tham gia?” Hunt cau mày.

“Em cũng biết đấy, F1 là một môn thi đấu có cường độ rất mạnh. Đội đua làm thế cũng là vì cân nhắc tới tiền đồ của tôi. Chặng đua Singapore và chặng đua Malaysia nối tiếp nhau, không có đủ thời gian nghỉ dưỡng, chẳng may xảy ra vấn đề gì trong khi thi đấu, mức độ ảnh hưởng có lẽ sẽ lớn hơn bây giờ nhiều. Chuyện này rất bình thường mà. Chặng đua sau nữa, tôi sẽ quay trở lại.”

“Ừm.” Trong lòng Hunt vẫn tràn đầy tiếc nuối.

Vốn chỉ cần nghĩ tới chuyện mình và Winston cùng có mặt trên một đường đua, Hunt đã cảm thấy ý chí chiến đấu sục sôi, thế nhưng lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy rất cô đơn.

“Tôi vẫn chưa được chính mắt quan sát em thi đấu ở hiện trường bao giờ, mà lần này rốt cục cũng có cơ hội. Cũng có thể đây là cơ hội duy nhất để tôi được theo dõi em, về sau chúng ta lại tiếp tục làm đối thủ.”

Winston nói như vậy, con tim trống trải của Hunt liền thỏa mãn ngay lập tức.

“Ngủ đi. Đến giờ tôi sẽ gọi em dậy.”

“Ừ…” Hunt cũng mệt thật rồi. Cả căn phòng đều là mùi hương của Winston, bên tai là tiếng Winston hít thở, thần kinh của Hunt thả lỏng, khiến cậu nhanh chóng rơi vào giấc ngủ êm đềm.

Ngày hôm sau, khi bị Winston gọi dậy, Hunt vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái lơ mơ. Winston không hề bắt cậu phải lập tức tỉnh táo, mà đẩy cậu vào phòng tắm, cùng tắm rửa và vệ sinh răng miệng với cậu. Hai người tắm chung cho tiết kiệm thời gian, bởi hôm nay cả hai đều có buổi phỏng vấn.

Tuy tối ngày hôm qua đã nhìn rõ mồn một tất cả rồi, thế nhưng hôm nay chẳng có gì che đậy thế này, Hunt vẫn vừa muốn nhìn, lại vừa ngại không dám nhìn. Winston đứng bên cạnh Hunt, gội đầu giúp cậu. Những ngón tay của hắn khiến Hunt nhớ tới cảm giác khi còn nhỏ, mình thường ngồi trong bồn tắm để mẹ gội đầu cho. Sau khi mất cả bố lẫn mẹ, cậu luôn cho rằng nhất định sẽ chẳng còn ai yêu chiều mình được như thế nữa, vậy mà hiện thực lại đang chứng minh điều ngược lại.

“Hunt.” Giọng nói của Winston như tràn qua dòng nước ấm, khiến tim Hunt lại đập lệch mất một nhịp.

“Hả?”

“Nếu em muốn nhìn tôi thì cứ quang minh chính đại mà nhìn, không cần phải nhìn lén đâu.” Winston nói.

“Tôi… tôi mà thèm nhìn lén anh á! Tôi nhắm mắt nãy giờ đây này!” Hunt kêu lên.

“Ồ? Thế mà em lại không nhìn à?” Winston lấy vòi hoa sen xả nước vào đầu cậu.

Hunt vừa mở mắt ra nhìn thấy nơi đó của Winston, nước liền xộc vào mũi, khiến cậu ho đến long cả phổi.

Winston vuốt tóc ra sau đầu giúp Hunt, bóp sữa tắm ra lòng bàn tay Hunt, sau đó khẽ thở dài: “Không nhìn thấy nữa rồi.”

Hắn muốn nói đến bài thơ Hunt đã viết ở lòng bàn tay. Hunt không ngờ bài thơ chỉ vì lo mình sẽ không nói nên lời mới viết ra lòng bàn tay này lại có thể khiến Winston để tâm đến thế.

“Có sao đâu. Sau này anh dạy tiếp cho tôi cũng được mà. Tôi có thể nhớ được hết những gì anh dạy, sau đó sẽ viết ra cho anh.” Hunt nói xong liền cảm thấy cực kỳ xấu hổ vì những lời chưa kịp nghĩ của mình: “Nhưng… nhưng chữ của tôi chẳng đẹp được như anh…”

Winston hôn lên môi Hunt cách dòng nước chảy: “Em cứ dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành tôi nữa đi… Tôi sợ hôm nay sẽ chẳng ai đi hoàn thành buổi phỏng vấn được mất.”

“Hở? Như vậy mà cũng gọi là lời ngon tiếng ngọt hả?” Hunt rất kinh ngạc.

Winston chỉ mỉm cười, không đáp lại.

Hunt không mang quần áo theo, chỉ còn cách mặc áo sơ mi và quần kaki của Winston để quay về phòng mình. Giám đốc truyền thông đã đợi rất lâu rồi, Hunt vội vàng thay comple.

“Này Hunt, cái sơ mi này của cậu trông đẹp đấy, chỉ có phần vai là hơi rộng chút thôi.”

“Ha ha, của Winston đó.” Hunt híp mắt cười.

“Nhóc con, trông cậu hôm nay như bay lên trời được ấy nhỉ? Có phải điều gì của Winston cậu cũng thấy rất thích không?” Giám đốc truyền thông nửa đùa nửa thật hỏi.

“Đúng vậy, tôi thích tất thảy của hắn.” Hunt chỉnh lại cổ áo.

“Ngày hôm qua sốt sắng như thế, Marcus còn nói cậu bật khóc nữa cơ. Tối qua được nói chuyện với Winston là cậu hồi phục rồi hả?”

Hunt chỉ cười cười không nói. Cậu với Winston không chỉ có nói chuyện thôi đâu.

Hunt rốt cục vẫn tới phòng phỏng vấn đúng giờ. Khi cậu đến nơi, ngài Cacho đã đang ngồi đó chờ đợi: “Hunt ơi Hunt, lần trước tôi nhìn thấy cậu, cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc to đầu mà thôi, thế mà chặng Singapore này lại khiến tôi cảm thấy cậu đã đột nhiên trưởng thành.”

Hunt cúi đầu cười cười.

“A ha, lần trước phỏng vấn cậu cũng cười như thế, nghe nói có rất nhiều người hâm mộ đã cap lại ảnh cậu để làm hình nền điện thoại đó.”

“Ồ? Thật sao?”

Ngài Cacho lại không nén được nụ cười: “Cái vẻ mặt hoàn toàn không biết mình rất hấp dẫn này của cậu cũng là điều khiến người hâm mộ yêu thích nhất.”

Sau khi ngồi xuống, hai người bắt đầu giao lưu thẳng thắn với nhau. Những vấn đề ngài Cacho đưa ra đều rất chuyên môn, bao gồm những phân tích về kỹ thuật của Hunt cũng như chiến lược của đội đua trong chặng đua này. Trước đây, khi thảo luận đến những vấn đề ấy, Hunt thường rơi vào tình trạng không tìm được từ ngữ thích hợp để biểu đạt, cần phải để ngài Cacho bổ sung, vậy mà lần này, cậu lại diễn đạt lưu loát, tư duy cũng hết sức rành mạch, khiến ngài Cacho gật gù liên tục.

“Hunt, có rất nhiều chuyên gia nhận định rằng khi đó, Winston hoàn toàn có thể tránh được Owen, thế nhưng vì cậu ở phía sau, cậu ta mới quyết định lấy thân mình cản Owen, bảo vệ cậu. Đương nhiên cũng có rất nhiều người cho rằng chuyện này là vô lý. Winston thuộc đội Ferrari, còn cậu lại là đối thủ, lần bị thương này sẽ gây tổn thất cực lớn trong xếp hạng thành tích của Ferrari, một người lý trí như Winston sao có thể làm chuyện như thế được. Cậu thấy sao? Tôi nghĩ, thân là người trong cuộc, cậu mới là người hiểu rõ chân tướng nhất.”

Hunt trầm mặc hai giây, sau đó mới chậm rãi mở miệng.

“Trên đường đua, chúng tôi là đối thủ không nghi ngờ gì nữa. Tôi muốn vượt qua hắn, mà hắn cũng muốn luôn luôn đua phía trước tôi. Những điều tôi học được và đạt được thông qua hắn mãi mãi nhiều hơn những người, cũng như những sự kiện làm tôi tổn thương. Tôi tin tưởng hắn cũng sẽ như thế. Đối thủ là ân đức trời ban, cũng là lời tán dương tốt đẹp nhất về thực lực của chúng tôi. Để vượt qua được đối phương, chúng tôi sẽ không tiếc phải trả bất cứ giá nào, và cũng sẽ vì bảo vệ đối phương mà không hề chùn bước. Bởi nếu không có Winston, sự tồn tại của Evan Hunt sẽ không còn ý nghĩa, ngược lại cũng vậy.”

Thoáng chốc ánh mắt giao nhau, ngài Cacho có thể nhìn ra rất nhiều điều mà trước đây chưa từng có trong đôi mắt Hunt. Chúng chân chất mà mạnh mẽ.

Buổi tối ngồi xem buổi phỏng vấn này trên TV, giám đốc đội đua Ferrari, ngài Miller thở dài một hơi. “Nghe thằng nhóc kia nói thế, tôi cũng chẳng nỡ trách móc gì Winston nữa.”

Giám đốc truyền thông của Ferrari cười cười: “Lượng fan của Winston tăng đột biến cũng chẳng phải chuyện gì tồi tệ.”

Khi bước ra khỏi phòng phỏng vấn, Hunt liền nhìn thấy Owen. Anh ta đang đứng khoanh tay, có vẻ như đã đợi cậu từ rất lâu rồi.