“Anh về trước đi, hôm nay em đi chùa cầu bình an cho mọi người, em sẽ về sau.” Chi Lan vừa nói vừa tiễn Thế Huân lên xe.
“Nhớ ba mẹ quá thì ở lại vài ngày cũng được.” Còn anh phải quay về chăm sóc ông nội, tiện thể thu thập thêm thông tin từ Venn. Hai người chia tay nhau tại cổng nhà họ Đặng, xe anh đi được một lúc, cô cũng bắt đầu xuất phát.
Tài xế đưa đón cô lần này là người của nhà họ Đặng, Chi Lan muốn đi trong âm thầm, không muốn hành tung lọt vào tai mắt Thế Huân cài cắm. Bởi chuyến đi này không phải là đến chùa Vạn Phúc như cô đã nói, mà là một đường đến thẳng trấn Cửu Môn. Cô muốn tìm chủ của Nam Đô thăm dò ý tứ vị trí cục diện mà người đó muốn hướng tới.
Ô tô lăn bánh rất lâu, trấn Cửu Môn cách xa Lâm Thượng, đoạn đường đi khá dài. Cô yên tĩnh ngồi sau xe suy tính, mãi đến khi tầm mắt cô trông thấy được núi non trùng trùng điệp điệp được màu xanh mát phủ từ trên đỉnh núi kéo xuống chân đồi trước mắt, cô biết không bao lâu nữa sẽ đến núi Cửu Môn. Ký ức về kiếp trước như một đoạn phim được tua đi tua lại trong đại não, lần đầu cô đến núi Cửu Môn là đi cùng Thế Huân, tiếc rằng lúc đó cô và anh là một hồn ma và một người sống. Lần đó Nhất đưa anh đến đây để tìm một người phụ nữ kỳ quái trên đỉnh núi, ngay ngày hôm sau anh gặp tai nạn không qua khỏi, hưởng dương tuổi ba mươi.
Những ký ức vụn vặt đó xuất hiện liên tục trong đầu cô, căn nhà hoang sơ dán đầy những mảnh giấy đỏ vàng kỳ dị. Bất chợt não cô lặp lại ký ức về hôm gió tuyết âm u, người phụ nữ có nốt ruồi lệ xuất hiện, vươn tay đổi hai cây gậy đi núi cho cô. Ánh mắt bà ta lướt qua người Chi Lan chỉ trong chốc lát, vậy mà cô có cảm giác bà ta nhìn thấu cả cuộc đời cô. Chuyện cô trùng sinh, kiếp trước kinh hoàng thế nào, bà ta đều biết rất rõ. Bà ta còn gọi Thế Huân là cố nhân…
Khoan đã!
Chi Lan như sực tỉnh khởi cơ u mê. Người phụ nữ đó gọi Thế Huân là cố nhân? Có nghĩa là bà ta từng quen biết với anh, nhưng xét về thời gian kiếp này, Thế Huân ở nhà họ Đặng năm năm, mười tám tuổi sang Mỹ lăn lộn, hai mươi lăm tuổi trở về Lâm Thượng. Dường như trong khoảng thời gian bảy năm qua, anh chưa từng có cơ hội bước đến núi Cửu Môn. Vì phần lớn phi vụ anh đảm nhận đều là phi vụ lớn phân bố ở địa bàn ngoài nước. Tính đến nay Thế Huân hai mươi sáu tuổi, bà ta lớn hơn Thế Huân rất nhiều, hai tiếng gọi cố nhân hoàn toàn bất hợp lý. Về cơ bản anh không thể trở thành “bạn cũ” của bà ta được, vậy… nếu đã là cố nhân quen biết nhiều năm có khi nào là quen biết từ kiếp trước không?
Trái tim cô giật thót lên, đột nhiên… cô cảm thấy nghĩ theo hướng này rất hợp lý. Cái chết của anh ở kiếp trước, thái độ phát điên của Nhất, mọi thứ trùng khớp với nhau như mắc xích cố định vậy. Trán Chi Lan bắt đầu nóng lên, các dây thần kinh căng ra máu đổ dồn hết lên não, đầu cô đau đớn một trận dữ dội. Cô co người lại, gằn giọng: “Dừng xe lại!”
Tài xế nhìn bộ dạng chật vật ở sau xe của cô, anh ta không khỏi lo lắng, vội vàng tấp vào bên đường.
“Cô chủ không khỏe ư? Tôi đưa cô về Lâm Thượng nhé?”
Chi Lan ôm đầu xua tay, “Không, tôi vẫn ổn, anh đừng nói gì nữa là được.”
Cơn đau đầu dày vò não bộ của cô, từng mảng ký ức lẫn lộn vào nhau rối rắm như tơ vò, ký ức về kiếp trước hiện về, nhưng Chi Lan lại cảm thấy nó không thật. Dường như cô đã bỏ qua cái gì đó, hoặc là bị đánh mất một đoạn ký ức nào đó.
Chi Lan cảm thấy khó thở, cô ôm chặt cơ thể mình, mò mẫm tìm một góc nào đó để tựa vào. Tài xế rất lo lắng vì sự bất ổn của cô, mấy lần anh ta muốn mở miệng hỏi thêm nữa, nhưng không biết vì sao cổ họng không nói thành lời.
Đầu óc cô bị hình bóng người đàn bà kia vây hãm, cô cảm thấy bà ta rất quen, nhưng lục lọi mãi trong ký ức vẫn không nhớ rõ đã gặp khi nào. Kiếp trước cô chưa từng thấy bà ta và cả người đàn bà trên Jabal Althalj nữa. Song, bản thân cô đã ấn tượng về bà ta như vậy, không lý nào là chưa từng gặp? Cảm giác vừa lạ vừa quen ập đến, cô bắt đầu cảm thấy kinh hãi, dường như có thế lực nào đó phong ấn ký ức của cô. Ba năm theo Thế Huân rất dài nhưng những chuyện cô nhớ được lại mập mờ không rõ hình thù.
Vong hồn cô theo anh ba năm như hình với bóng, cô nhớ rất rõ lúc ngồi trên xe đến Cửu Môn, Nhất có hỏi anh một câu.
“Cậu cả thật sự tin lời bà ta ư?”
Lúc đó Thế Huân đáp: “Không tin thì đến đây làm gì?”
Trái tim cô đột nhiên đập nhanh như mất phanh, cô có cảm giác như oxi càng lúc càng loãng khiến cho hô hấp của cô nghẹt lại.
Nếu anh trả lời như vậy, có nghĩa là hai người này gặp nhau nhiều hơn một lần.
Người đàn bà trên đỉnh núi đã nói gì với Thế Huân, Chi Lan không hề biết. Và cả những lần họ gặp gỡ, Chi Lan không có ở đó, vậy linh hồn của cô bay đi đâu? Mọi chuyện đã bắt được điểm sáng, nhưng đầu óc Chi Lan càng lúc càng mơ hồ, cô khẳng định bản thân chỉ đến núi Cửu Môn một lần duy nhất. Trong đầu cô không có ký ức về những lần gặp gỡ trước, dường như có thứ gì đó tác động vào.
Giữa Thế Huân và người đàn bà đó có một bí mật chen ngang và cô có cảm giác nó liên quan đến sự sống của cô kiếp này hoặc là một cái gì đó kinh thiên động địa hơn nữa.
“Lên núi Cửu Môn.”
Cô phải làm rõ chuyện này ngay lập tức.
Tài xế nhận lệnh ngay, anh ta không dám hỏi thêm. Khi hai người đến núi Cửu Môn, Chi Lan ra lệnh cho anh ta đợi dưới chân núi, một mình cô sẽ lên trên đỉnh. Ban đầu tài xế không dám để cô đi một mình, nếu Chi Lan không may xảy ra chuyện, cậu cả xe băm xác anh ta mất. Nhưng thái độ quả quyết có phần hung hăng của mợ cả, anh tài xế đành nghe lời. Chi Lan bắt đầu lên cáp treo.
Cô không nhớ rõ mình lên đến đỉnh Cửu Môn bằng cách nào, mơ hồ bủa vây lấy cô, dẫn lối cô bước đến nơi này. Côn trùng và cây cỏ um tùm hai bên lối mòn đầy đá, mùi đất trời ngai ngái, ẩm ướt vô cùng khó chịu. Trước mắt Chi Lan là căn nhà sụp xệ điêu tàn giống hệt kiếp trước, chỉ khác là mấy thân gây xung quanh đây không có dán loại giấy vàng vẽ nguệch ngoạc.
Cánh cửa nhà bật mở vang lên một tiếng kẽo kẹt rợn gáy, cô vô thức lùi về sau một bước. Bóng dáng kỳ bí dần dần xuất hiện sau cánh cửa gỗ, hai mắt cô mở to, trợn trừng nhìn người vừa bước ra. Dáng người rất thẳng, khí chất kỳ quái như thể xung quanh bà ta phủ kín một lớp ma lực, gương mặt nhăn nheo vì vết tích tuổi tác. Song, đôi môi rất đỏ, mắt sáng tinh anh, đặc biệt hơn hết là dưới mắt bà ta có một nốt ruồi lệ. Đây chính là người đàn bà cô gặp ở Jabal Althalj.
Sự xuất hiện của bà ta là một đòn trí mạng đánh gục tinh thần của Chi Lan, nó là câu trả lời cho tất cả nghi vấn cô đặt ra. Hai chân Chi Lan tê dại, ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ trước mắt, chẳng hiểu sao cảm giác kinh hãi độc chiếm trái tim cô, lẫn lộn vào đó có thêm chút kích động. Cơ thể cô run lên bần bật, hơi thở càng lúc càng gấp, nước mắt từ đâu tràn ra khỏi khóe. Dường như cô đã bước đến ngưỡng cửa chân tướng, chỉ một chút nữa thôi, sự thật về kiếp sống của cô sẽ được phơi bày.
Hai chân vừa run vừa mềm nhũn, Chi Lan loạng choạng tiến về phía trước. Thân thể cô chao đảo như thể đang say, càng tiến đến gần chân như bị khóa gông cùm xiềng xích, mỗi bước nặng tựa ngàn cân. Đầu cô chứa đầy hỗn độn giày vò, dây thần kinh căng như dây đàn, nhức kinh hồn. Đột nhiên hai mắt Chi Lan mờ dần, thân thể cô đổ ập xuống đất. Trước khi mất đi ý thức, Chi Lan trông thấy ánh mắt thản nhiên của người đàn bà kia, cơ hồ bà ta đã biết hết thảy mọi chuyện, ngay cả việc cô chuyển hướng đến đây.
Chi Lan chìm vào giấc mộng, cô có cảm giác linh hồn mình đang trôi dạt lênh đênh trên biển. Chi Lan chẳng biết mình sẽ dạt về đâu, đột nhiên xung quanh bốn phía toàn là tiếng ồn, tiếng cụng ly leng keng, mùi thuốc lá lẫn nước hoa sực nức xông thẳng vào mũi. Bóng đêm trước mắt tan dần trong không trung, ánh đèn vàng lấp lánh từ những chùm đèn pha lê chiếu xuống vai người đàn ông trước mặt. Một tay kẹp điếu thuốc cháy quá nửa, một tay nâng ly vang đỏ nhấp một ngụm.
“Thế Huân, đây là đâu? Đây là đâu?” Chi Lan mơ màng vươn tay muốn chạm vào lưng anh, nhưng tay cô lại xuyên qua người anh. Chi Lan giật thót người rụt tay về, lại sợ hãi chạm người Thế Huân lần nữa, không có cảm giác, thậm chí còn xuyên qua. Đầu óc cô tê dại, đây là cảm giác làm ma ở kiếp trước.
Cô… cô chết rồi ư?
“Ồ! Cậu cả đây sao?” Giọng nói đầy ma mị vang lên cắt ngang sự hoảng loạn của cô. Người phụ nữ khoác váy đen kín tay bước tới, tay xoay xoay ly vang đỏ, bà ta giương mắt nhìn Thế Huân rất lâu. Nhưng Chi Lan lại có cảm giác ánh mắt đó không dành cho anh, mà là dán chặt vào linh hồn cô. Cái nhìn như xuyên thấu âm dương kia khiến cô hoảng sợ, vội vàng nép sau lưng anh.
“Cô Trần Nguyệt, ít khi thấy cô xuất hiện ở những chỗ như thế này.” Thế Huân khách sáo chào một tiếng, rất hiếm khi anh tỏ ra khách sáo với bất kì ai, đây là trường hợp đặc biệt mà Chi Lan từng thấy.
Thì ra người đàn bà kỳ quái này tên là Trần Nguyệt, bà ta không đáp lời Thế Huân mà nheo mắt nhìn anh, sau đó bà ta hỏi một câu: “Có người theo cậu, cậu có cảm nhận được không?”
Ánh mắt Thế Huân có sự xao động ngay tức khắc, đôi mày anh cau lại, hỏi: “Ý của cô Nguyệt là?”
“Cô gái ấy rất trẻ nhưng đoản mệnh.”
Lời của Trần Nguyệt khiến Thế Huân vô thức ngoảnh đầu, tựa như tìm kiếm một thứ gì đó, mà Chi Lan lúc này đang rơi vào kinh hãi tột cùng. Bà ta đang ám chỉ cô, bà ta thấy được cô. Trần Nguyệt nhướn mày nói thêm: “Chấp niệm của cậu cản trở cô ấy siêu thoát đấy.”
“Số trời đã định sẵn, người đã không còn vậy nên buông tay đi.”
“Bằng cách nào?” Thế Huân ngước mắt nhìn bà Nguyệt.
Bà ta thoáng ngạc nhiên, sau đó mỉm cười, Trần Nguyệt không có câu trả lời. Đã gọi là chấp niệm làm sao có thể nói quên là quên được. Nếu có cách để quên đi, trên đời nhất định không tồn tại hai chữ “chấp niệm”. Cảm giác yêu mà không có được, buông không được, giữ cũng không xong, đắm chìm không thể thoát, đó chính là chấp niệm.
Trần Nguyệt nâng ly vang đỏ trên tay, ngắm nhìn thứ chất lỏng đỏ thẫm trong ly thủy tinh, giọng điệu không nhanh cũng không chậm, toát lên vẻ ma mị như thể đó là một thuật thôi miên.
“Yêu cô ấy nhiều như vậy à?” Phải luyến tiếc đến mức nào mới có thể hình thành được thứ chấp niệm kinh khủng như vậy, bi lụy đến cực hạn mới khiến linh hồn người đã khuất bị trói chặt không siêu thoát được. Đời này bà chỉ chứng kiến hai người có tình yêu kinh khủng như vậy, người thứ nhất là bạn cũ Phùng Linh, người thứ hai là con trai của cô ấy. Cậu chàng này giống mẹ y như đúc, sản sinh một thứ tình yêu quá sâu đậm, chấp niệm giày vò mãi không dứt được.
Thế Huân lặng thinh không đáp, mắt đen hướng xuống mũi giày, đầu cúi gầm che đi sắc mặt hiện tại.
Thế Huân ngẩng đầu nhìn bà ta, Trần Nguyệt tiếp tục nói: “Phùng Linh và tôi là chị em tốt, tâm nguyện của cô ấy là muốn cậu được hạnh phúc. Nhưng xem ra đời này cậu ôm chấp niệm nặng nề như vậy, không thể hạnh phúc như mong nguyện của cô ấy rồi.”
Trần Nguyệt nghiêng đầu, than thở: “Đúng là mắc nợ cố nhân.”
“Tôi có cách thay đổi vận mệnh, cậu cả có muốn cược không?”
Đôi mắt đen láy của Thế Huân có sự luân chuyển, hy vọng ngự trị trong đó vụt sáng lên, “Cách nào?”
Trần Nguyệt mỉm cười, sau đó trỏ tay về phía Chi Lan, móng tay đỏ tươi phẩy nhẹ, ý thức của cô hoàn toàn mất đi.
“Cô ấy không nên nghe.”
Sau cái phẩy tay của Trần Nguyệt, linh hồn của Chi Lan bị một lực vô hình kéo đi. Cô giật mình choàng tình giấc, mồ hôi đầm đìa ướt đẫm tấm lưng nhỏ, lồng ngực phập phồng lên xuống liên tục, cảm giác tim đập mạnh vẫn lưu lại nơi ngực trái. Cô bàng hoàng ôm chặt cơ thể run bần bật, dường như đó là một mảnh ký ức kiếp trước của cô, mảnh ký ức bị khuyết đi mất.
“Tỉnh rồi à?” Giọng của Trần Nguyệt vang lên một lần nữa.
“A!” Chi Lan hét lên một tiếng, sau đó hốt hoảng bật dậy, xung quanh là bốn bức tường tồi tàn, ánh đèn lập lòe.