Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Chương 62: Bẫy (2)



“Buông ra!”

Chi Lan hét ầm lên, sau đó ra sức vùng vẫy hòng thoát khỏi đôi cánh tay ghì chặt cơ thể mình. Tuy nhiên, mỗi lần cô giẫy giụa, người nọ càng không biết điều ôm cô chặt hơn. Hắn ta gục đầu vào vai cô, thỏ thẻ bên tai: “Đừng giận nữa, anh biết sai rồi.”

“Huỳnh Khang! Anh buông tôi ra!” Cô gào lên, dùng móng tay sắt nhọn bấu chặt vào cánh tay Huỳnh Khang. Nhưng hắn to gan lớn mật, một chút đau đớn cỏn con này chẳng thấm thía là bao, Huỳnh Khang thì thầm, cố ý để cánh môi vô tình chạm vào vành tai Chi Lan: “Em giận dỗi bao nhiêu đó đủ rồi, quay về bên anh đi. Chẳng phải trước đây em một câu là Huỳnh Khang, hai câu anh Khang sao? Anh không tin em thay đổi nhanh như vậy.”

“Buông tôi ra.”

“Chúng ta làm lại từ đầu đi, anh đã chấm dứt sạch sẽ với Cao Lệ Chi rồi. Anh cũng biết lỗi rồi, hà tất gì phải làm khó nhau. Em kết hôn với cậu cả cũng không vui vẻ gì, đúng không?”

“Câm miệng đi! Tôi là người của cậu cả, trước sau như một, loại khốn kiếp như anh không có tư cách cầu xin!”

Huỳnh Khang không để lời mắng mỏ của Chi Lan vào tai, hắn cười khẩy, sau đó mở lời với giọng điệu thấu hiểu: “Anh không để ý chuyện xác thịt đâu.”

Chi Lan cắn môi, dùng hết sức lực giẫm thật mạnh vào chân Huỳnh Khang, gót nhọn dí chặt mũi giày tây. Huỳnh Khang bị giẫm một cú đau điếng, mặt mũi nhăn nhó, cánh tay bất giác nới lỏng ra. Chi Lan thừa cơ hội đó thoát khỏi vòng tay dơ bẩn của hắn, cô rùng mình một cái, loại cặn bã như Huỳnh Khang chỉ cần nhìn thôi đã đau mắt, bị hắn ta ôm chặt như vậy khiến cơn buồn nôn trào dâng tận cổ họng.

Cô nhanh chóng rút súng ra chĩa về phía hắn, Huỳnh Khang không mảy may lo sợ, hắn đút tay vào túi quần từng bước áp sát cô: “Anh không tin là em dám bắn chết anh.”

Đoàng!

Mùi thuốc súng bốc lên nồng nặc, viên đạn đồng từ họng súng phóng thẳng ra ngoài. Song, Huỳnh Khang cũng không phải dạng vừa, hắn nhanh như cắt nghiêng người tránh đạn, viên đạn sượt qua cánh tay hắn rồi rơi xuống đất, tay trái lưu lại một đường máu ngang, thứ chất lỏng đỏ thẫm thấm ướt sơ mi ngay lập tức. Huỳnh Khang trừng mắt rít lên: “Chi Lan!”

“Em không còn là em nữa rồi! Cậu cả biến em thành cái thứ dị dạng gì vậy?” Hắn ta nhìn cô, sự tức giận hòa trộn với sửng sốt tạo thành bộ dạng nực cười.

“Loại đàn ông bẩn thỉu rác rưởi như anh không hiểu được đâu! Cẩn thận cái miệng anh phải ngậm đạn đấy.” Cô giương súng thủ động tác kéo cò, mắt lăm lăm nhìn hắn đầy cảnh giác.

Huỳnh Khang cánh tay rỉ máu, mặt hắn trắng bệch vì đau. Song, khóe môi giương lên nụ cười kiêu ngạo, hắn mặc kệ lời Chi Lan cảnh cáo, chân nhấc từng bước về phía cô.

“Bẩn thỉu rác rưởi?” Huỳnh Khang nhướn mày, hắn ta ngửa cổ cười khằng khặc, nói: “Chồng của em không bẩn sao? Cậu cả của em sạch tới mức nào?”

“Chi Lan à! Đàn ông ai cũng vậy thôi em. Chồng em bây giờ đang vui vẻ với Như Mai đấy. Chà! Đúng là đồ sạch sẽ em chọn, chỉ thích chơi hàng vị thành niên.”

Vui vẻ với Như Mai? Cô trừng trừng hai mắt nhìn Huỳnh Khang, anh ta đang nói cái chuyện chó tha gì vậy? Lời của hắn vừa bẩn vừa buồn nôn, chọc Chi Lan tức phát điên, tay cầm súng của cô run lên. Huỳnh Khang nhanh chóng bắt được khoảnh khắc này, hắn phóng tới, tóm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh, giật lấy khẩu Beretta ném xuống đất. Hắn ta mạnh bạo kéo cô đổ ập vào lòng hắn, khinh khỉnh cười: “Em không hợp làm mợ cả, quay về làm bà chủ Tây Đô, mọi lỗi lầm trước đây quên hết đi.”

Lọn tóc mai bên má Chi Lan được Huỳnh Khang dịu dàng vén sang một bên, anh ta mỉm cười: “Ngoan nào, anh hứa chỉ có một mình em thôi. Nếu em vẫn quyết theo cậu cả, sau đêm nay phải chịu kiếp chồng chung với Như Mai đấy.”

“Một thằng chó chết và một con điếm rách!” Cô cay nghiệt chửi tục một câu, sau đó vung chân đá loạn lên.

Huỳnh Khang tức tối giương tay giữ chặt cằm cô, “Xem cái miệng láo xược của em kìa.”

Dứt lời hắn bóp chặt gáy cô, đầu cúi xuống ép cô phải nhận nụ hôn kinh tởm từ hắn.

Giây phút đôi môi dơ bẩn kia sắp chạm vào môi cô, một tiếng “Bốp” vang lên, động tác của Huỳnh Khang lập tức dừng lại. Hắn điên tiết ngoảnh đầu ra sau tìm kẻ phá đám, nhưng đầu vừa xoay đã nếm trọn cú đấm trời giáng, cả người Huỳnh Khang chảo đảo ngã ập xuống đất.

Chi Lan vội vàng lùi về sau, cô ngước mắt nhìn về phía trước, Hoài Du đang trợn mắt nhìn Huỳnh Khang, lao thẳng vào hắn tung thêm mấy cước nữa. Đôi mắt xanh biếc như đại dương bắt đầu cuộn sóng dữ, hung tợn và đáng sợ.

“Mày làm gì cô ấy?” Hoài Du gắt lên.

Người nằm trên đất ngã lăn quay, hắn ta ôm bụng lăn lộn mấy vòng, cả người gập lại vì đau.

“Con mẹ mày!” Huỳnh Khang chửi ầm lên.

Câu chửi thề của hắn dường như đã chọc phải chỗ điên của Hoài Du, anh ta bước lên phía trước, giương chân giẫm lên cánh tay rỉ máu của hắn.

“Mở mắt ra nhìn cho kỹ! Tao là ai, mày chán sống rồi đúng không? Nếu mày liều như vậy, tốt thôi!”

Hoài Du đạp mạnh một phát, máu lập tức bắn ra: “Vậy để tao kéo mày tới chỗ cậu cả, sống với hai tay bị phế hoặc là chết nguyên vẹn, do mày chọn hết.”

Huỳnh Khang mở mắt nhìn Hoài Du một lượt, sau đó gầm lên: “Má!”

“Biến mẹ mày đi!” Hoài Du gằn giọng, chân vẫn giẫm vào cánh tay trái, “Cậu cả cho người tính sổ mày sau.”

Huỳnh Khang lồm cồm bò dậy, lăm le định xông về phía trước, nhưng hắn nhìn Hoài Du đang cúi người nhặt khẩu Beretta lên. Biết bản thân trong thế bất lợi, hắn khựng lại, ôm cánh tay chảy máu, hậm hực chửi đổng một câu rồi xoay người rút vội.

Chi Lan hướng mắt nhìn Hoài Du rồi lại nhìn theo bóng Huỳnh Khang rời đi, trong đầu vần vũ suy nghĩ phức tạp.

“Em không sao chứ? Tam đâu? Sao không bảo vệ em?” Hoài Du tiến về phía Chi Lan, giọng điệu lộ rõ lo lắng sốt ruột.

Cô ngước mắt nhìn Hoài Du, “Tôi phải đi tìm Thế Huân.”

Chi Lan toan cất bước chạy đi, nhưng cánh tay cô lại bị giữ chặt.

“Anh làm cái trò gì vậy?” Cô gắt lên, hất tay Hoài Du ra nhưng cánh tay anh ta cứng như gọng kìm, có gạt, có hất thế nào vẫn giữ nguyên vị trí cũ.

“Nếu cậu cả đủ bản lĩnh chỉ có một mình em, vậy việc gì em phải hốt hoảng như thế?” Hoài Du cúi đầu không để lộ sắc mắt. Chi Lan chỉ có thể nghe thấy giọng nói đều đều của anh ta.

“Anh nói điên dại cái gì vậy?”

“Em đừng tỏ ra không hiểu nữa!” Hoài Du gằn giọng, tay anh ta siết chặt tay cô đau nhói.

“Những lời tôi nói lúc đưa em đi xem hoàng hôn, hành động của tôi tại đêm bị phạt và cả lúc dùng bữa sáng nữa. Rõ ràng em hiểu tâm ý của tôi.”

Trước những lời vạch trần thẳng thừng của Hoài Du, cô hít một hơi thật sâu, nhìn anh ta bằng đôi mắt điềm tĩnh lạ thường, cô trầm giọng: “Vậy thì sao?”

Hoài Du vẫn không buông tay cô ra, anh ta nói: “Tại sao em không cược một ván?”

“Cược xem cậu cả có thể vì em mà cưỡng lại những thứ mới mẻ không?”

“Anh ấy không phải là trò chơi.” Chi Lan lạnh lùng đáp, “Nếu anh cứ giữ chặt tôi như thế này, vậy anh và Huỳnh Khang cũng không khác nhau là bao.”

“Hoài Du, tôi không thích anh.”

Hoài Du bật cười, nụ cười khó hiểu tột cùng, anh ta cứ cười mãi như thế. Lúc sau, cánh tay anh ta mới hạ xuống.

“Xin lỗi em, em đi đi.”

Chi Lan không ngoảnh đầu nhìn Hoài Du lấy một lần, cắm đầu về phía trước vội vàng tìm chỗ Thế Huân.

Hoài Du cũng không nhìn theo cô nữa, anh mắt anh ta di chuyển đến chậu lan tím đong đưa trong gió. Anh ta vươn tay xoay nhẹ chậu lan, lơ đãng nói: “Không ai được phép vấy bẩn em, thiên thần của tôi.”

“Tôi cược rằng, em đến không kịp.”

Cách đó không xa, bóng người đen ngòm nép sau thân cây đại thụ, người nọ hướng mắt nhìn về phía Hoài Du. Ánh mắt thâm sâu khó lường, ngập tràn cảm xúc phức tạp, người đó cứ nhìn mãi như thế, cho đến lúc Hoài Du xoay người rời đi mới thôi.

Phía trên cao, tầng sáu biệt thự Tây Đô. Đôi mắt đen láy nhìn rõ từng phân cảnh bên dưới, lá gan trời ban của Huỳnh Khang, sự xuất hiện của Hoài Du, cả bóng dáng hớt hải chạy đi mất của Chi Lan. Tất cả đều được thu vào mắt gọn ghẽ.

Cục diện đêm nay gói gọn thành câu chuyện nhỏ.

Có một con sâu đang ăn lá, bọ người chồm lên phía trước ăn con sâu, bọ ngựa hả hê vì một bữa ngon. Nhưng nó quên mất rằng trời xanh trên cao, Hoàng Tức đang chao lượn.

Thế Huân ngoảnh đầu nhìn cô gái trẻ khoác trên người lớp váy ngủ ngắn cũn cỡn, hai tay giấu ở sau lưng, cả người run bần bật.

Hai mươi phút trước.

Sau khi dùng bữa tối, Huỳnh Mẫn Đạt đề nghị đưa Thế Huân đi dạo quanh biệt thự Tây Đô một vòng. Người giúp việc của Huỳnh Mẫn Đạt đẩy xe lăn giúp Thế Huân, quanh đi quẩn lại một lúc, xe lăn của anh lại dừng ở phòng ngủ của Như Mai. Cửa ngoài cũng vội vàng khóa chặt ngay sau đó, Như Mai từ trên giường bước xuống, váy ngủ cánh bướm phơi bày tất cả đường cong trên cơ thể. Eo hông nhẹ nhàng lắc lư, tiến về phía xe lăn của Thế Huân, giọng Như Mai thánh thoát nhưng gợi tình: “Cậu cả lạc vào đây sao?”

Thế Huân ngồi yên không đáp, trong lòng khinh bỉ vở kịch Huỳnh Mẫn Đạt sắp xếp vừa hèn hạ vừa ấu trĩ.

Như Mai quỳ xuống trước xe lăn, tay đặt lên gối Thế Huân, nghiêng đầu tựa vào.

“Cậu cả kiệm lời quá, nhưng mà em rất thích cậu, từ lần đầu tiên gặp cậu, em đã rất rất thích.”

“Thì?” Anh cụp mắt nhìn Như Mai.

Như Mai mộ bên gối đầu, một bên dùng ngón trỏ thon dài vẽ từng vòng tròn nhỏ trên đùi Thế Huân, e lệ thẹn thùng nói: “Cậu cả có thể… cho em một vị trí nho nhỏ được không?”

Khóe môi Thế Huân cong lên, sự kinh tởm khiến anh nhếch miệng cười. Huỳnh Mẫn Đạt vì cái gọi là tranh đấu quyền lực mà dùng trăm mưu ngàn kế, đến đứa con gái chưa đủ tuổi cũng có thể mang ra làm vật thỏa mãn cho anh. Nhìn bộ dạng câu dẫn thuần thục của Như Mai, Thế Huân cảm thấy cổ họng nhờn nhợn.

“Chọn đi.” Anh chậm rãi đáp.

Hai mắt Như Mai sáng lên, ôm chặt đùi anh: “Ở tim được không?”

Bộ ngực sữa đong đưa chạm vào chân Thế Huân.

Anh chán ghét đẩy xe lăn lùi ra sau, hành động này khiến Như Mai mất cân bằng ngã sòng soài dưới đất. Thế Huân hướng mắt nhìn, cái nhìn như Satan khinh miệt loài người, giọng điệu không một chút che đậy sự chán ghét: “Chọn vị trí chôn.”

Như Mai bò dậy, mạnh dạn vươn tay kéo một bên dây áo xuống, nét xuân căng tràn nửa kín nửa hở lộ hơn quá nửa. Cô ta bò về phía anh, mỉm cười ranh mãnh: “Cậu cả tuyệt tình với em quá, nếu cậu không tự nguyện với em, khi bước ra khỏi đây, cậu sẽ mang danh cưỡng h.i.ế.p đó.”

“Chi bằng chiều lòng em đi,” Như Mai đã bò đến trước xe lăn của Thế Huân một lần nữa, tay không khách khí đặt ở khóa quần anh, “Rồi cậu sẽ thích em thôi.”

Cổ tay của Như Mai bị tóm gọn, cô ta vui vẻ ngước mắt nhìn anh, sau đó…

Rắc.

Như Mai kinh hãi hét lên một tiếng, cô ta ôm chặt cổ tay phải, hoảng sợ hét ầm lên.

“Tay! Tay của tôi!”

Thế Huân hơi khom lưng nhìn như Như Mai, anh ôn tồn nói: “Uốn nắn một chút, cổ tay gãy nhưng tam quan thẳng.”

P/s: Mọi hành động, diễn biến, tam quan chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, vui lòng không áp sát thực tế, không làm theo dưới mọi hình thức.