Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Chương 64: Trách Em Quá Mê Người




Chi Lan không còn tâm trạng để ý đến câu trả lời tà ma của Thế Huân, cô kéo tay anh lo lắng hỏi: “Anh bị làm sao vậy? Người anh nóng quá.”

Cô ngước mắt nhìn anh, mặt mũi anh đỏ bừng bừng, mắt đen mơ mơ màng màng như thể không làm chủ được ý thức. Cơn ghen tuông ngớ ngẩn trong đầu vụt tắt, cô vươn tay áp vào má anh, rất nóng. Chi Lan thấy anh nóng như vậy, ruột gan trong đầu quặn lên, cô nói: “Em gọi bác sĩ lên đây cho anh, nằm xuống giường đợi em một chút.”

“Bác sĩ đến rồi.” Hơi thở Thế Huân nặng nề kéo theo tông giọng trầm xuống.

Không để Chi Lan kịp hiểu ra vấn đề, Thế Huân dùng lực ấn thân thể mảnh mai ngã xuống giường, hai tay lập tức bị khóa chặt nơi đỉnh đầu. Cô cựa quậy nhưng vô ích, hôm nay anh mạnh hơn bình thường gấp mấy lần, cơ hồ Thế Huân dùng hết sức ghìm chặt cơ thể cô.

Anh gục đầu xuống hõm cổ bắt đầu lân la từng nụ hôn nóng rực.

“Dừng lại! Anh…”

Chết tiệt! Lại chặn lời cô bằng cách khóa môi rồi!

Nụ hôn ương bướng đặt trên cánh môi đỏ, ngang tàng tiến thằng vào bên trong, ôm lấy mềm mại mà quần quít. Chi Lan nghiêng đầu muốn đẩy anh ra, nhưng hai tay đã bị khóa chặt, cô đánh liều cắn mạnh vào môi dưới Thế Huân. Cơn đau truyền ngay vào môi khiến anh cau mày, Thế Huân giữ chặt gò má cô khiến quai hàm không khép lại được nữa. Thấy Chi Lan hoàn toàn bị mình khống chế, anh cúi đầu tiếp tục hôn sâu, nụ hôn lần này còn hòa theo chút máu tanh tanh từ môi dưới.

“Thế Huân! Buông em ra, bây giờ không phải là lúc.”

Lời của Chi Lan như gió thổi từ tai trái sang tai phải bay đi mất, anh không ngừng hôn cô mà còn bắt đầu động chạm lung tung.

“Buông em ra!”

“Em đòi rửa sạch mà.”

“Không phải rửa sạch như vậy… Thế Huân!” Váy ngắn cô mặc hôm nay đã bị anh kéo xuống khỏi chân, những thứ không nên thấy đã thi nhau phơi bày trước mắt. Bàn tay Thế Huân không an phận, vuốt ve vòng eo nhẵn mịn, ngón tay thon dài lả lướt di chuyển lên trên, rồi lên trên nữa, lòng bàn tay nóng hổi bao trọn hoa đào trên đỉnh đồi.

“Em muốn vào phòng tắm à? Chân anh không tiện, hôm nay trên giường nhé?”

Cô khóc không ra nước mắt, rõ ràng ý của cô không phải là ý đó.

“Không… Ý em không phải như vậy.”

“Ừm, vậy thì trên giường.” Giọng Thế Huân trầm đục nhuốm đầy dục vọng, đôi môi nóng rẫy trượt từ cằm xuống cần cổ trắng nõn, hơi ấm phả vào cổ khiến cô tê dại.

Chi Lan cố lấy lại tỉnh táo, cô nghiến răng: “Anh đang nghĩ cái gì vậy?”

Nụ hôn của anh lại trượt xuống sâu hơn nữa, bắt đầu vờn quanh hai đóa hoa đào cứng cáp. Mỗi lần cánh môi anh lướt qua, âu yếm hôn lên là cả người Chi Lan mềm đi một chút. Thế Huân quá hiểu cơ thể cô, anh biết cách khiến cô phải thuận theo anh trầm mê vào dục vọng. Chi Lan lắc đầu thật mạnh, cố gắng gom tất cả lý trí còn sót lại quyết tâm thoát khỏi anh. Cô dốc hết sức vùng dậy, Thế Huân đang đắm chìm trên cơ thể cô, anh không hề phòng bị, cô nhanh tay đẩy anh lăn qua một bên, sau đó nhích người tránh xa anh ra.

“Không được làm càn! Em đi tìm bác sĩ khám cho anh.”

Thế Huân đang trong cơn cuồng mê lại bị Chi Lan đẩy sang một bên, cô vĩnh viễn không biết được giây phút này anh phát điên vì cơ thể cô thế nào. Thế Huân mất kiềm chế, trước đi anh là người giỏi chịu đựng nhưng sau khi cùng cô vượt qua trái cấm, anh không còn tự tin về khoản này từ lâu, đêm nay càng không. Thế Huân vươn tay choàng qua eo Chi Lan, dùng lực kéo cô đổ dồn về phía mình. Sức lực mỏng manh của cô không bì lại cánh tay tráng kiện, vừa thoát ra được đã bị kéo về bên cạnh anh.

“Bác sĩ ngồi trên người anh khám đi.”

Gò má Chi Lan bốc khói, cô gằn lên: “Đồ lưu manh!”

Thế Huân không nhịn được nữa, anh đã bảo cô ra ngoài ngủ riêng nhưng Chi Lan cứng đầu không nghe. Anh sợ đêm nay bản thân mất khống chế khiến cô đau nhưng tất cả đã quá muộn, bây giờ anh không cai được Chi Lan nữa rồi, đêm nay đành để cô chịu thiệt một chút. Thế Huân ghì chặt cô xuống giường, vội vàng gỡ thắt lưng. Hơi thở anh nặng nề mà gợi cảm, từng câu từng chữ đều tà ma đáng ghét: “Anh dạy bác sĩ cách tiêm thuốc.”

Tay, môi, lưỡi liên tục làm loạn trên cơ thể cô. Nơi nào trên tấm thân cũng bị anh hôn qua, tay mân mê từ đùi xuống eo, rồi xuống tận chỗ ở dưới eo. Hoa đào trên đỉnh núi tuyết trắng bị anh bỡn cợt liên tục, mỗi lần bị trêu như thế cái miệng không ngoan khẽ nấc lên mấy tiếng mê người. Thứ âm thanh trong trẻo đó là củi khô ném vào lò lửa, kích lên ngọn lửa bừng bừng ở thân dưới anh.

Thế Huân cực kì thích thứ âm thanh chết người này, anh xem nó như một lời cổ vũ, càng lúc càng nghịch hơn, càng khiến cô nỉ non hơn. Anh rướn người hôn lên eo nhỏ, vuốt ve cặp đùi non mềm mại. Chi Lan rơi vào trạng thái mơ màng, hưởng thụ từng đợt cưng chiều trên cơ thể.

Thế Huân dùng sức kéo Chi Lan ngồi trên người mình. Cô nhanh chóng cảm nhận được sức nóng bên dưới, vật nọ đã được anh mang ra bắt đầu va chạm bên ngoài nụ hồng. Cơn khoái cảm đột nhiên ập tới, cơ thể Chi Lan ửng hồng, máu chảy dọc khắp ngóc ngách trên cơ thể, sôi sùng sục nhũng khát khao dục vọng nguyên thủy. Cô cắn chặt môi đón nhận sự xâm nhập mạnh bạo từ anh.

Chi Lan thẹn thùng, mặc dù từ khi anh gãy chân đến nay, vị trí ở trên luôn là của cô. Chủ động trong chuyện này khiến cô ngượng điên lên được, eo hông uốn éo từng đợt xâm chiếm giày vò. Hai chân Chi Lan run nhẹ, tê dại trong khoái cảm. Tâm trí cô rơi vào một hồ mụ mị, mắt nâu mơ màng khép lại.

Tay anh mân mê hoa đào khiến cô nỉ non day dứt, Thế Huân đặt tay lên gáy Chi Lan, kéo cô cúi đầu nhìn anh, sau đó ngấu nghiến đôi môi mềm mại. Dưới thì đẩy đưa kịch liệt, trên day dưa không dứt. Lần nào cũng như vậy cả, mỗi lần lâm trận cùng anh, từ đầu đến chân Chi Lan đều bị Thế Huân chiếm đoạt sạch sẽ. Lồng ngực rắn rỏi của Thế Huân phập phồng, anh không giấu nổi hưng phấn, giọng khản đặc: “Chi Lan, mở mắt ra nhìn anh.”

“Ừm.”

Cô ngoan ngoãn nghe lời không dám chống đối, Thế Huân có nhiều cách trừng phạt, đặc biệt khi ở trên giường anh không chấp nhận xin tha. Chi Lan cảm thấy nghe lời anh lúc này là tốt nhất, cô mở mắt nhìn thẳng vào mắt anh, mắt nâu to tròn bị đê mê chiếm lấy mơ màng ngây ngốc nhìn anh. Thế Huân ngắm nhìn hình bóng anh phản chiếu trong đôi con ngươi nâu hút mê loạn, thân dưới không kiềm chế nổi mà khát khao mạnh mẽ hơn. Tần suất sóng tình ập đến ngày càng dày đặc.

Sức chịu đựng của Chi Lan đã đạt tới giới hạn, cơ thể cô run lên, co rúm. Nụ hoa bắt đầu rỉ mật, tiếng nỉ non triền miên thoát ra khỏi cổ họng, dính vào nhau thành một tràng dài như một khúc ngân nga trong biển tình. Song, người đàn ông càn quấy dưới thân không cho phép cô ngừng lại, Chi Lan yếu ớt thở hổn hển: “Huân ơi, em mệt rồi.”

“Đừng dừng.” Giọng anh trầm xuống.

“Em…” Chi Lan nói không hết câu, anh đã cắt ngang: “Em có thể, một chút nữa.”

Eo cô mỏi nhừ nhưng vẫn không được phép nghỉ, Chi Lan uất ức kêu lên: “Anh ức hiếp em.”

Thế Huân nhếch môi, vươn tay vẽ hoa trên eo cô, “Ừ, anh thích nhất là dáng vẻ bị ức hiếp trên giường của em.”

Chi Lan bị anh trêu đến đỏ mặt, “Không chiều anh nữa.”

“Một chút nữa thôi.”

Song, Chi Lan nào hay biết, cái câu “câu một chút nữa thôi” của Thế Huân kéo dài mấy tiếng liền. Mãi đến khi hai chân cô run bần bật, eo hông không còn cảm giác nữa, lúc đó anh mới chịu buông tha cho cô.

Trước khi Chi Lan vì quá mệt mà thiếp đi mất, cô cảm nhận được anh choàng tay kéo cô vào lòng, thì thầm bên tai: “Trách em quá mê người, ngoài em ra ai cũng không vừa mắt.”