Anh Em Rể

Chương 23: Ừ, chúng ta là anh em rể



Jack đi dạo biển với tôi.

“Sao người yêu sang thăm mà Ken lạnh nhạt quá vậy?”

Tôi cười. “Người yêu gì chứ, em rể Ken đó!”

Đến lượt Jack há mồm bất ngờ. Cậu ta nói như rặn từng tiếng. “Oh my God!”

Tôi kể cho Jack nghe chuyện của tôi và Kha. Tôi định không kể nhưng Jack hỏi mãi, tôi cũng chiều theo cậu ta. Dẫu sao cậu ta cũng không thể làm gì với câu chuyện đó, của một người tình Việt Nam xa xôi.

Jack bỗng khóc. “Tội nghiệp Ken quá! Em thương Ken quá đi.”

Jack choàng tay ôm tôi. Tôi cũng siết cậu ta thật chặt. Hạ bộ tôi bỗng căng tràn khi Jack cọ vào người.

“Thôi nín đi nào, ngoan anh thương nào. Anh không buồn nữa thì Jack buồn làm gì?”

“Nhưng em ghét thằng cha đó! Sao Ken không nói với em lúc nảy, em…em đấm ổng một phát cho bỏ ghét! Người đâu mà bỉ ổi quá!”

“Trời đất, bot dễ thương của tôi mà hung dữ vậy đó hả?”

Jack lau nước mắt rồi cười, đấm vào vai tôi.

“Tại em tức dùm Ken thôi.”

Vậy là, mọi chuyện đều có thể bạn nhỉ. Như lời Jack, tôi vốn là bot nhưng khi gặp cậu ta, tôi đã trở thành top đầy mạnh mẽ. Vậy thì sẽ có thể chứ, tôi sẽ quên được Kha. Chắc chắn thôi!

Cuộc sống một du học sinh, tôi, đã trôi qua những ngày tháng như thế, với Jack, bên bờ biển. Thấm thoát cũng hai năm, Jack và tôi còn hơn cả tôi và Kha năm xưa nhưng tuyệt nhiên giữa Jack và tôi cũng chỉ là người tình. Tôi chỉ biết Jack là người Thái, Jack biết tôi là người Việt Nam. Thế thôi. Chúng tôi sử dụng bao cao su khi làm tình, thậm chí khi cho vào miệng, Jack cũng đeo bao cao su cho tôi. Như thế cũng tốt. Tôi và Jack đều đồng ý, vì cả hai không thể ràng buộc nhau nên tự bảo vệ mình là tốt nhất.

Sau hai năm tôi có bằng Thạc sĩ Xã hội học. Nhưng tôi không về Việt Nam vội mà xin ở lại thêm một năm nữa, làm công tác trợ giảng ở trường đại học. Hết một năm tôi lại xin thêm một năm. Khi quá khứ đã được tôi thật sự quên lãng, tôi quyết định trở về Việt Nam.

Jack đã về nước trước tôi, sau khi tốt nghiệp cậu ta về Thái ngay vì gia đình kêu gấp. Sau này tôi mới biết Jack là con một tỉ phú đất Thái, gia sản cậu ta thiêu chết tôi rồi vẫn còn đủ dùng cho hết đời cậu ta. Thư từ qua lại, nhạt dần, rồi tắt hẳn. Có lẽ nếu Jack còn ở lại Phillippin, tôi cũng chưa muốn về Việt Nam đâu. Buồn chán vì đã quen có Jack, một tháng cồn cào vì không có ai để thỏa mãn nhu cầu, dùng tay mãi cũng chán, tôi cũng đã sang ba mươi, bố mẹ tôi cũng lớn tuổi. Tôi xếp lại hành trang, cho vào ngăn kí ức. Tuổi trẻ của tôi đã hết. Tôi phung phí khá nhiều thời gian cho riêng tôi rồi. Đã đến lúc tôi lo lắng cho tuổi già, dù nó chưa đến. Khóa lại ngăn kỉ niệm, tôi vứt chìa khóa vào hố lãng quên. Có lẽ tôi không đủ can đảm để đọc lại nó đâu….

Khi về đến Việt Nam, tôi đã thật sự thay đổi. Những trang phục sặc sỡ, tươi tắn sắc màu đã không còn trong tủ áo của tôi. Tôi hút thuốc, uống rượu. Tôi để ria ở cằm. Trên cánh tay bên phải của tôi có hình căm một chữ vạn – một biểu tượng của Phật giáo.

Khoảng thời gian làm công tác trợ giảng ở Philippin, cùng với tiền dạy Tiếng Việt cho người nước ngoài vào mỗi tối, tôi cũng dành dụm được kha khá cho tôi khi về nước. Tôi mua một chiếc Toyota. Ngoài thời gian đi thỉnh giảng ở các trường đại học, các công ty, tôi viết sách, viết truyện, cả tiểu thuyết. Người ta bắt đầu biết đến Hoàng Nguyên tôi, một giảng viên đại học, một nhà văn, nhưng tuyệt nhiên không ai biết tôi là ai.

Cháu tôi được một tuổi rồi, cũng là lúc câu chuyện quá khứ của tôi khép lại bạn nhỉ. Tôi viết những dòng sau cùng này khi đang ngồi ở ghế đá nhà hàng, sau khi dạy ở trường đại học về. Hôm nay là thôi nôi thằng cháu. Tôi đã già thật rồi! Tôi quên cho bạn biết cháu tôi tên là gì nữa. Nó tên là Dương Kha Nguyên. Tuyệt chứ?

Có cả tôi và bố nó. Gọi tên nó làm tôi phì cười và làm bố nó ngượng ngùng. Nhưng đó là tên do Thảo đặt, tôi không có ý kiến gì cho việc đó. Tôi nói bạn nghe như vậy cũng không có ý là tôi tiếc rẻ chi cho quá khứ. Nếu nói tôi hết yêu Kha thì không phải, nhưng tình yêu tôi dành cho Kha đã bị quá khứ vùi sâu rồi. Một chút đắng đo khi đối mặt. Vậy thôi.

Tôi đã có giấu diếm mình khi kể cho bạn nghe câu chuyện này, nhưng khi ngồi vào bàn phím máy vi tính, tôi không thể cất nỗi tôi dù chỉ là một bước chân. Như một con mèo vụng về, tôi nấp rình chuột, nhưng càng nấp càng lòi chiếc đuôi ra. Thật là ngớ ngẩn. Bạn thấy đó, ở phần đầu chuyện tôi kể có vẻ lạnh lùng, thờ ơ. Nhưng rồi đến giữa chuyện, tôi đã không thể giấu diếm sự bỏng cháy của tôi khi nói về tình yêu với em rể tôi nữa. Rồi cuối truyện, hãy tin rằng đây đã thật sự là con người thật của tôi.

Ánh trăng làm hắt hiu thêm cho khoảng sân của nhà hàng vốn dĩ đã quá ảm đạm, khi bóng tối đã căng nó tràn ra, dập dìu và những ngọn đèn vàng không le lói hơn thêm để xóa đi những mịt mờ đăng đẳng. Tôi bế Kha Nguyên ra sân chơi trong khi bố mẹ nó bận bịu cho khách khứa. Hai bác cháu tôi ngồi ở ghế đá.

Kha đến chỗ đưa tôi một lon Coca. Tôi cầm lấy rồi cảm ơn. Tôi ngồi nhít người sang cho Kha ngồi cạnh tôi.

“Trăng đêm nay đẹp quá Nguyên nhỉ.” – Kha nói với tôi.

Tôi dúi lon Coca vào tay Kha sau khi đã uống một ngụm.

“Chú thi vị quá nhỉ!”

Kha cười.

“Cảm ơn anh!”

Kha bất ngờ nói dù mắt vẫn nhìn đăm đăm vào chỗ có bóng tối mịt mùng.

“Vì chuyện gì?” – tôi hỏi lại.

“Vì đã là anh rể của em!”

Ánh trăng phả ra một làn hơi xanh xám. Mùi ánh sáng nhạt nhòa khi lá cây khẽ đung đưa, rúng ráo một tẹo hoang tàn. Có hai người đàn ông ngồi cùng một đứa bé, nơi góc sân mênh mông. Họ ngồi gần nhau thật đấy, nhưng giữa hai người chẳng thể đến bên nhau. Một thời đã qua, đã qua lâu rồi.

Tôi hít một hơi thật sâu, và thở ra hết những tàn dư khí. Hai lá phổi căng cứng.

“Ừ, chúng ta là anh em rể.”

Vị Coca sao đăng đắng. Tôi nuốt ực. Rồi đứng lên về phía phòng tiệc rộn ràng.

Hết.