Bọn họ đi vào trong mật thất, ánh đèn vàng hơi u ám, trên mặt đất có rất nhiều vệt nước ẩm ướt. Một tấm gương dán trên trần nhà phản chiếu ánh sáng quỷ dị.
Thẩm Thanh Từ thích theo đuổi cảm giác kích thích cũng hơi hồi hộp. Đang lúc thần kinh của mọi người căng thẳng cửa phòng "Két" một cái bị đóng lại, một cô gái bị dọa khẽ kêu lên.
Mật thất kiểu này đều là qua được cửa sẽ đến được phòng tiếp theo, chỉ cần tìm được manh mối là có thể nhập mật mã mở cửa phòng.
Mật mã tạo thành từ một chữ cái và hai con số.
Đội thám hiểm nhỏ tạo ra lúc lâm thời này của bọn họ bắt đầu tìm kiếm manh mối hữu dụng trong phòng.
Bọn họ cái này lâm thời tạo thành thám hiểm tiểu đội, bắt đầu ở trong phòng tìm kiếm hữu dụng manh mối.
Một lưỡi rìu sắc bén, một chậu hoa đã không còn sự sống, mấy cái dụng cụ đã hư hỏng và một giường bệnh dính máu, chăn trên giường bệnh phồng lên.
Một chàng trai gan lớn xốc chăn lên, hai cô gái bên cạnh sợ đến mức hét toáng lên, vậy mà lại là một cơ thể bị chặt tứ chi và đầu!
Toàn bộ hình nộm vô cùng đẫm máu, quả thực thảm không nỡ nhìn. Thẩm Thanh Từ bị tiếng kêu của hai cô gái vừa rồi dọa sợ không nhịn được nhích lại gần Thẩm Thanh Hàm.
Thẩm Thanh Hàm chú ý thấy động tác nhỏ của cậu, tiến lên trước một bước giả vở cẩn thận quan xét hình nộm thi thể chắn tầm mắt của Thẩm Thanh Từ.
"Đừng sợ, dọn nó đi xem có phải đè lên manh mối gì không." Giọng nói bình tĩnh trầm thấp của Thẩm Thanh Hàm vang lên mọi người đều hoàn hồn. Cái này vừa nhìn là biết là mánh lới nhỏ cố ý hù dọa người khác phỏng chừng là để che dấu manh mối khiến người khác không dám lại gần tìm kiếm.
Một cậu trai gật gật đầu cũng không biết nhặt được ở xó xỉnh nào một cái gậy sắt đẩy hình nộm thi thể ra.
Giường bệnh bên dưới hình nộm có một dãy số và mấy chữ cái.
"PC.1408"
Mọi người lập tức đều thò qua xem, một cậu trai trên mặt có chút tàn nhang nói: "PC? Là máy tính à?"
Nhưng mà trong phòng cũng không có máy tính, thứ tương tự với máy tính cũng chỉ có mấy dụng cụ hỏng hóc trong góc kia thôi.
Mang tâm lý thử một lần chàng trai tàn nhang và bạn đi xem những dụng cụ đó xem có đầu mối mới hay không. Nhưng mà gỡ hết dụng cụ ra cũng không tìm được đầu mối gì.
Mấy người không có đầu mối, Thẩm Thanh Từ nhìn nhìn bốn phía, cảm thấy không thì lục hết chỗ này một lần, lục lọi không biết chừng lại tìm thấy.
"Chỗ này có cái đèn pin!" Một cô gái dơ đèn pin trong tay lên cho mọi người xem, Thẩm Thanh Hàm suy tư gì đó đi qua.
Hắn rất lịch sự hỏi mượn đèn pin của cô gái sau đó "Tách" một cái nhấn chốt mở đèn pin.
Đèn pin sáng ngời, cả căn phòng sáng sủa hơn hẳn, Thẩm Thanh Hàm cầm đèn pin chiếu vào góc phòng sau khi xác định không còn đồ vật gì khác mới mở miệng nói: "Bây giờ tổng kết mấy manh mối đang có đã."
Thẩm Thanh Từ thấy hắn chơi nghiêm túc như vậy cũng không nhịn được tự hỏi: "PC1408, PC là chỉ máy tính, xem ra chỉ có cái này là manh mối chắc chắn duy nhất."
Nghe thấy cậu phân tích Thẩm Thanh Hàm nhướng mày: " PC nhất định phải chỉ máy tính à?" Sao có thể đơn giản như thế.
Hắn dừng một lát thấy dáng vẻ không hiểu của mọi người nhìn mình bắt cầu cẩn thận phân tích: "Đầu tiên làm một chương trình giải trí độ khó của trốn khỏi mật thất sẽ không được thiết kế quá cao, không có khả năng là mật mã gì quá khó hiểu." Hắn duỗi tay chỉ chỉ vào hai chữ PC trên giường bệnh: "Cho nên nếu không có gì bất ngờ PC hẳn là từ viết tắt, còn về viết tắt của personal computer hay cái gì khác... liệt kê từ viết tắt của mấy đồ vật ở đây chẳng phải sẽ biết sao?"
Rìu: Axe, nó chỉ có ba chữ cái cho nên cái đầu tiên bị loại.
Dụng cụ y khoa: Medical instrument, nó viết tắt là MI, cũng loại.
Bồn hoa: Pot culture, viết tắt PC.
Có được suy nghĩ chính xác mọi người vô cùng phấn khởi vây quanh bồn hoa nhìn một hồi nhưng lại chẳng có chút manh mối nào.
"Vì sao lại không có? Thân bồn và đáy bồn đều nhìn mấy lần, còn tìm nữa thì phải đổ cả đất ra." Thẩm Thanh Từ lải nhải, giống như đứa bé thích nói nhảm.
Trong mắt Thẩm Thanh Hàm vô thức hiện lên ý cười: "Đừng lục lọi linh tinh, có lẽ không phải ở trên bồn hoa."
Nhìn một chậu cây bị hỏng cả buổi Thẩm Thanh Từ cảm thấy mình bị Thẩm Thanh Hàm chơi: "... Không phải suy luận của anh là viết tắt của bồn hoa à?"
Người kia quơ quơ đèn pin trong tay mình, vẻ mặt vô tội nói: "Ý của tôi là bồn hoa nhưng chưa nói là ở trên bồn hoa."
Giọng điệu này và vẻ mặt khiến Thẩm Thanh Từ nhìn đến nghiến răng nghiến lợi. Thẩm Thanh Hàm ho khan hai cái lấy tay che nụ cười trên môi đi: "Cậu xem." Hắn cầm đèn pin soi lên gương trên trần nhà, ánh sáng từ gương phản xạ chiếu xuống bồn hoa.
Bóng của bồn hoa bị kéo dài cành khô bên trong tạo thành hình chữ "A" trên bức tường trống phía sau.
"Phản quang và hình chiếu, gãi đúng chỗ ngứa cho nên mới bảo cậu đừng làm thay đổi vị trí bồn hoa." Thẩm Thanh Hàm nói rất đơn giản nhưng có người vẫn không hiểu: "Vậy vì sao không dùng đèn pin chiếu thẳng vào bồn hoa?"
Thẩm Thanh Hàm không quá thích nói chuyện với gã đàn ông nào ngoài Thẩm Thanh Từ, hắn chiếu thẳng đèn pin về hướng bồn hoa, bóng trên bức tường vậy mà biến thành chữ "H".
"Đây là vị trí đặc biệt, chỉ dưới cái gương trên trần nhà này mới chiếu ra bóng chữ cái chính xác." Nếu không vì sao phải thiết kế một tấm gương trên trần nhà chứ, Góc cạnh của cành cây này cũng rất kỳ lạ, nếu bạn dùng góc độ khác để chiếu sáng nó sẽ ra cái bóng khác nhau.
Bây giờ ngay cả hai cô gái cũng hiểu đồng thanh nói: "Vậy mật mã PC tương ứng với A, nhưng dãy số ở sau thì sao?"
Mọi người dường như từ bỏ suy nghĩ, dù sao trong nhóm cũng có người thông minh như vậy ngược lại tất cả đều hứng thú bừng bừng chờ Thẩm Thanh Hàm phân tích. Ngay cả Thẩm Thanh Từ luôn thích tự mình suy ngẫm cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn hắn.
Thẩm Thanh Hàm hơi cạn lời, để một mình hắn gánh trò chạy trốn khỏi mật thất này cho dù kéo một đám đồng đội thích nằm thẳng hắn vẫn trả lời bọn họ: "Mật mã được tạo thành từ một chữ cái và hai con số, không biết các người có tìm hiểu trước chủ đề của mật thất này hay không, nó được tạo thành từ các yếu tố của phim kinh dị."
Hắn chỉ chỉ bốn con số "1408" này: "Trùng hợp là bộ phim này tôi từng xem, tên đầy đủ là Căn phòng bí ẩn 1408. Sở dĩ 1408 khủng bố là bởi vì cộng bốn con số này lại bằng 13."
Trước đó đã từng nhắc tới số 13 ở nước ngoài là con số không may mắn.
Nhưng là này cũng quá bug rồi, ai mà lại xem nhiều phim kinh dị như vậy chứ. Người thiết kế mật thất này đúng là fan trung thành của phim kinh dị mà. Thẩm Thanh Từ nhịn không được âm thầm cà khịa.
Cậu đến cạnh Thẩm Thanh Hàm lầm bầm: "Thật sự không nhận ra anh còn thích xem phim kinh dị."
Gã đàn ông không nhịn được nhẹ nhàng xoa tóc của cậu rồi nói: "Hôm nào chúng ta cùng nhau xem."
Thẩm Thanh Từ đột nhiên bị sờ đầu vẻ mặt sững sờ, cậu hơi ngơ ngác gật đầu: "Được." Trong lòng lại như có một chiếc đồng hồ quả lắc không ngừng đập, nhịp tim tăng nhanh không kiểm soát được.
Đệch... Cậu sẽ không phải là thích đàn ông chứ.
Thẩm Thanh Từ bắt đầu nghi ngờ xu hướng tính dục của bản thân.
Nhưng mà đầu sỏ suýt nữa biến cậu thành cong lại thản nhiên đi về phía cái cửa thông sang phòng mật thất tiếp theo.
Sau khi nhập A13 vào cánh cửa thành công bị mở ra. Lúc này cả nhóm đều bị thuyết phục. Toàn nằm im vốn không cần dùng đầu óc.
Mấy người vừa nói vừa cười đi vào mật thất thứ hai, đồng dạng mới vừa đi vào thì cánh cửa phía sau bị đóng lại.
Cánh cửa vừa bị khóa cả căn phòng lập tức tối đi hai cô gái đảm đương công việc thét chói tai lại thành công dọa Thẩm Thanh Từ sợ.
Ngay lúc Thẩm Thanh Từ định vỗ vỗ ngực mình kìm nén sự kinh sợ người bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay cậu.
"Đứng gần tôi chút." Một cỗ mùi tuyết tùng mát lạnh truyền đến, Thẩm Thanh Từ hoảng sợ, giọng nói của Thẩm Thanh Hàm trong bóng đêm trầm ổn tự nhiên như thể hắn không làm gì cả.
Những người khác đều hơi hoảng loạn hoàn toàn không chú ý đến trong một góc hai người kia nắm lấy tay nhau, nhịp đập trong lồng ngực nhau đều rộn ràng.
Nhưng chỉ có Thẩm Thanh Từ cảm nhận được lòng bàn tay Thẩm Thanh Hàm tuôn mồ hôi.
Hắn vậy mà cũng đang căng thẳng.
Vốn đang cảm thấy có chút xấu hổ mà đột nhiên Thẩm Thanh Từ như hiểu ra cái gì bỗng nhiên hiểu ra nói: "Hóa ra anh cũng sợ à."
Thẩm Thanh Hàm: "..." Thôi được, cậu nói là sợ hãi thì là sợ hãi đi.
Hắn im lặng càng làm cho Thẩm Thanh Từ kiên định với suy nghĩ của bản thân, cậu nhẹ nhàng cầm bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Thanh Hàm: "Đừng sợ, có tôi ở đây."
Thẩm Thanh Hàm: "..." Có phải cậu đoạt lời thoại của tôi hay không.
Chẳng qua có thể được Thẩm Thanh Từ nắm cảm giác cũng không tệ, hắn vui vẻ nghĩ.
Đáng tiếc không lâu sau đèn sáng lên máy truyền tin trong mật thất truyền đến lời xin lỗi của nhân viên công tác, hóa ra là không cẩn thận cắt đứt nguồn điện bây giờ đã khắc phục xong.
Thẩm Thanh Từ hơi mất tự nhiên buông lỏng tay hắn ra.
Thẩm Thanh Hàm thật sự hy vọng thời gian cắt điện có thể lâu hơn chút, thời gian bọn họ nắm tay nhau cũng sẽ càng lâu hơn chút. Không phải lấy cớ vì lý do sợ hãi sứt sẹo này mà nắm tay, cũng không phải bắt tay giảng hòa giữa anh em. Mà là tự nhiên như thế, hai tay bởi vì thích mà nắm lấy nhau như vậy, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Nhưng cố tình thời gian lại ngắn ngủi như vậy tim còn chưa đập bình thường lại, đột ấm trong lòng bàn tay đã trốn đi. Giống như chỉ là ảo giác tựa như bọn họ chưa từng nắm tay.
Thử thách tiếp theo đối với Thẩm Thanh Hàm tẻ nhạt vô vị. Vốn dĩ hắn không cảm thấy quá hứng thú đối với loại trò chơi thế này, điều duy nhất khiến hắn hứng thú chỉ là có thể làm bạn cùng nhau chơi với Thẩm Thanh Từ.
Đây là trân bảo của hắn, trân bảo độc nhất vô nhị.
Bất kì kẻ nào khác trên thế giới này đều không xứng có được Thẩm Thanh Từ.
Hắn chỉ hy vọng có thể có một ngày, Thẩm Thanh Từ có thể hiểu rõ cảm xúc của hắn, có lẽ cậu đã hiểu chút chút nhưng chỉ là không muốn tiếp thu.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Thẩm Thanh Hàm tối sầm lại, hắn không thấy có một ngày như thế. Hắn và Thẩm Thanh Từ thật vất vả mới khôi phục lại quan hệ lại vì những cảm xúc tình tự gần như biến thái của mình mà tan vỡ.
Đừng nói là tan vỡ dù chỉ có chút vết nứt hắn cũng không chịu nổi.
Cho nên hắn quyết định che giấu bản thân tốt hơn, dụ dỗ Thẩm Thanh Từ từng bước từng bước rơi vào bẫy rập của mình.