Trời sáng, khi Thẩm Thanh Từ bị đồng hồ báo thức đánh thức mới phát hiện mình bị bọc kín mít, trông y chang con sâu bột.
Thẩm Thanh Từ nằm yên trong ổ chăn một hồi, cân nhắc xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì, là tên quỷ nào bọc hắn thành thế này?
Suy ngẫm hồi lâu cũng chẳng ngẫm ra cái gì hắn cũng lười suy xét. Thẩm Thanh Từ vừa xỏ dép vừa đi ra ngoài. Tóc cũng không hiểu sao rối hết cả lên như thể bị người ta xoa xoa.
Quái lạ.
Thẩm Thanh Hàm còn dậy sớm hơn cả Thẩm Thanh Từ, rõ ràng chỉ lớn hơn Thẩm Thanh Từ 7 tuổi lại giống như thể mấy ông bà cụ già.
Còn chưa đến giờ đi làm ở công ty, gã rời giường liền đi chạy bộ buổi sáng. Sau đó về nhà pha một ấm trà, hôm nay có chút đặc biệt, hắn lùi hết lịch làm việc. Mở TV xem tin tức buổi sáng của thành phố C.
Vừa lúc nghe thấy tiếng nước loáng thoáng truyền từ trên lầu xuống, Thẩm Thanh Hàm ngẩng đầu nhìn qua ánh mắt cũng không biết nhìn về đâu.
" Gần đây ở thành phố C đang có một đám cướp len lỏi hoạt động, chúng xuất hiện trên đường Hoàng Cương..." Thẩm Thanh Hàm mở nắp hộp sữa suy nghĩ xem có nên đặt cơm hộp không. Mấy hôm nay hắn không ăn ở nhà mấy dì giúp việc hắn đều cho nghỉ. Thẩm Thanh Từ luôn ăn trưa ở trường buổi tối mới về nhà ăn cơm.
Ngón tay lướt tới lướt lui trên các loại cơm hộp, xem cái nào cũng không vừa lòng lắm Thẩm Thanh Hàm đành từ bỏ quyết định tự mình làm gì đó để ăn.
"Bật bếp, đun dầu....ừm..." Thẩm Thanh Hàm nhìn công thức làm theo từng bước trên trang web nào đó.
Trong nhà đồ làm bếp đầy đủ hết, thật ra cũng chẳng khó làm lắm. Thẩm Thanh Hàm cảm thấy mình còn không đến mức không làm nổi một bữa cơm. Tối hôm đó Thẩm Thanh Từ cũng có thể nấu nổi cơm, mình không thể kém hơn nó.
"Dầu...... Dầu hào cũng là dầu, vậy là cái dầu nào chứ? Sao không viết rõ ràng hẳn ra hả?" Thẩm Thanh Hàm nghiên cứu công thức thêm lần nữa, vậy mà bị làm khó rồi.
Lúc này Thẩm Thanh Từ đã rửa mặt xong, chuẩn bị tự làm ít đồ ăn lại nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt truyền ra từ phòng bếp.
Ai lại ở phòng bếp nấu ăn lúc này chứ? Chẳng lẽ các dì đã trở lại ư? Thẩm Thanh Từ mang theo vẻ hân hoan nhảy nhót đi vào phòng bếp. Vừa vào đã thấy Thẩm Thanh Hàm cầm nồi sạn cũng đang nhìn về phía mình. Không giống kẻ mang khuôn mặt lạnh lùng kia trong nồi nằm một đống đồ không rõ là gì đã mất đi linh hồn.
"Á... Anh đang làm gì đó?" Thẩm Thanh Từ không nhịn được đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.
Thẩm Thanh Từ thầm nghĩ. Chắc anh ta không phải đang nói cái đống trong nồi này là cơm đâu ha.
Nhìn một hồi cậu chàng vẫn không nhịn được mở miệng nói: "Không thì cứ để tôi nấu đi?"
Thẩm Thanh Hàm nhìn hắn rồi lại nhìn đống trong nồi bị đảo xào không ra hình ra dạng của đồ ăn nữa. Bình sinh lần đầu tiên sinh ra cảm giác thất bại, sao nấu cơm lại khó vậy chứ?
Cuối cùng vẫn đưa nồi, sạn cho Thẩm Thanh Từ. Thôi, thứ này không phải ai muốn học cũng được, cần phải có thiên phú.
Thẩm Thanh Từ tiếp nhận nồi sạn, tiễn Thẩm Thanh Hàm ra khỏi phòng bếp, thẳng tay đổ cái đống trong nồi kia vào thùng rác.
Cậu chàng làm mấy món thanh đạm đơn giản cho bữa sáng, bưng lên bàn xong còn hào phóng lấy chén đũa cho Thẩm Thanh Hàm. Hắn cảm thấy mình chính là lão nông dân trong lão nông dân và con rắn, đều không ghi thù.
Hai người ăn ý không gây gổ cãi cọ nhau, chuyện tối đó say rượu nói bậy cũng như thể bị hai người quên mất.
Thẩm Thanh Hàm đột nhiên cảm thấy, dường như hắn và Thẩm Thanh Từ chưa từng xuất hiện gút mắc gì, chỉ là anh em bình thường.
Trước kia hắn chưa bao giờ ngồi cùng bàn ăn cơm với Thẩm Thanh Từ.
Đôi mắt ngưng thần hắn nghiêm túc suy nghĩ. Thẩm Thanh Từ thật sự thay đổi rất nhiều, nhiều lúc như thể đổi thành một kẻ khác. Mà bản thân mình cũng sinh ra biến hoá.
Nhưng sự thay đổi này không thích hợp.
"Cậu không có gì muốn nói với tôi à?" Thẩm Thanh Hàm cảm thấy đây là thời cơ tốt để mở miệng thử Thẩm Thanh Từ. Động tác vươn đũa của cậu chàng khựng lại, hơi sững sờ: "Chuyện gì?" Chẳng nhẽ chuyện hắn trộm bỏ thêm muối vào bát cháo của gã bị phát hiện? Chậc, đầu lưỡi nhạy ghê.
"... Hôm qua tôi đọc được tin nhắn Wechat của cậu." Thẩm Thanh Hàm cảm thấy mình cần nói rõ hơn chút.
Nghe thấy lời này biểu cảm trên khuôn mặt Thẩm Thanh Từ cứng lại, đây, chẳng lẽ chính là cảm giác bị phụ huynh nhìn trộm bí mật trên điện thoại.
Hắn và Thẩm Thanh Hàm. Một người đời trước là trẻ mồ côi không cha mẹ, không biết phải chung đụng với người nhà như thế nào. Kẻ còn lại thì sao, mười bốn tuổi mẹ qua đời. Cha thì đem kẻ thứ ba và con trai của kẻ thứ ba về nhà. Vốn không có ý định ở chung với người nhà.
Bầu không khí giữa hai người lập tức lâm vào tình trạng xấu hổ.
"Sao anh lại xem trộm điện thoại của tôi." Thẩm Thanh Từ mở miệng trước. Tuy ngoài miệng nói thế nhưng hắn không có cảm giác gì quá lớn với sự riêng tư. Di động của cậu chàng ngay cả phim đen cũng không có.
Vẻ mặt của Thẩm Thanh Hàm rất nhạt nhẽo, như thể kẻ xem trộm điện thoại của người khác không phải hắn: "Tin nhắn Wechat của cậu hiện lên. Tôi không mở khoá màn hình chỉ là không cẩn thận nhìn thấy thôi."
"Ồ..." Thẩm Thanh Từ cũng không để ý mấy tiếp tục ăn cơm. Một hồi lại cảm thấy không có gì đó không ổn. Không cẩn thận nhìn thấy tin nhắn Wechat thì có gì cần phải cố ý nói với hắn. Vì thế lên tiếng hỏi gã: "Anh nhìn thấy cái gì?"
Thẩm Thanh Hàm cảm thấy mình hẳn là nên lấy thái độ của gia trưởng ra, ít nhất cũng lớn hơn nó bảy tuổi. Tuy trước kia chưa từng quản cậu ta nhưng nếu Thẩm Thanh Từ đã là người họ Thẩm, tốt xấu gì mình cũng nên làm tròn trách nhiệm. Coi như thay người đàn ông đã sinh ra bọn họ làm tròn trách nhiệm nuôi dạy chút vậy.
"Không phải giáo viên kêu cậu mời phụ huynh đến trường sao?" Giọng điệu hắn lạnh nhạt như thể đang hỏi tội. Thật ra hắn chỉ muốn thể hiện tính chất nghiêm trọng của vấn đề này mà thôi.
Suýt chút nữa Thẩm Thanh Từ bị sặc chết: "Khụ khụ?" Cái này bị hắn phát hiện rồi?? Cậu chàng đối diện với ánh mắt Thẩm Thanh Hàm nhìn qua vội trốn tránh.
"Mẹ tôi nói gần đây bận việc không đi được." Thẩm Thanh Từ có ý hình dung mọi việc nhẹ nhàng bâng quớ, ý đồ qua loa cho xong chuyện.
Chỉ là Thẩm Thanh Hàm không dễ như thế: "Cho nên?"
Thẩm Thanh Từ cảm thấy ngụm cơm trong miệng hơi khó nuốt nhưng vẫn tiếp lời hắn: "Cho nên tôi sẽ báo với cô là người nhà có việc bận không đi được."
"Tôi đi." giọng điệu của Thẩm Thanh Hàm không có ý thương lượng. Bây giờ đúng là thời điểm phải tập trung học tập. Thời điểm mấu chốt Thẩm Thanh Từ lại bị mời phụ huynh chắc chắn là phạm lỗi nặng. Dù Thẩm Thanh Hàm không muốn coi nhóc là người nhà của mình nhưng nó cũng là bộ mặt của người nhà họ Thẩm.
Nhìn ánh mắt che che giấu giấu muốn nói lại thôi của Thẩm Thanh Từ gã càng chắc chắn thằng nhãi này ở trường đã làm trò gì đó.
Kỳ thật Thẩm Thanh Từ cảm thấy gian lận bị bắt mời phụ huynh thật sự có hơi mất mặt.
Cuối cùng tên hèn Thẩm Thanh Từ vẫn ngồi xe của Thẩm Thanh Hàm đến trường. Rốt cuộc hắn đúng là bị mời phụ huynh, ngăn cản Thẩm Thanh Hàm không những đuối lý mà còn giống mấy đứa nhóc thời kỳ phản nghịch.
"Thật ra thì chuyện nhỏ thế này đi cũng được không đi cũng không sao mà." Thẩm Thanh Từ còn lựa lời khuyên can gã lần nữa: "Anh xem, đến trường một chuyến còn lỡ dở công việc, đánh mất cả mười mấy vạn lợi nhuận rồi."
"Hơn trăm vạn." Thẩm Thanh Hàm sửa lời cậu chàng. Hôm nay hắn khất mấy khách hàng cùng lúc, nếu tính ra quả thật tổn thất trên trăm vạn.
Thẩm Thanh Từ con chó ngốc trừng mắt.jpg. Này mẹ nó... Ông anh mình lắm tiền quá.
"Vậy càng không được, tổn thất nghiêm trọng quá." Lúc này Thẩm Thanh Từ thực lòng không muốn gã đi. Nhưng Thẩm Thanh Hàm quá kiên quyết. Gã chính là loại đàn ông độc tài, nếu ở cổ đại phải bị Sử quan ghi chép thành bạo quân.
Thẩm Thanh Từ chịu phục chỉ có thể dẫn gã đi về hướng phòng học. Dọc theo đường đi vài cô nàng nhìn qua mắt đều dựng lên như thể thấy minh tinh nổi tiếng nào đó xuất hiện, tròng mắt đều không di chuyển.
Khi có người chụp trộm Thẩm Thanh Hàm cậu chàng cũng nghe thấy. Thật là quá quắt, bình thường cũng chẳng có ai cầm điện thoại chụp mình đâu.
Thẩm Thanh Từ trộm chuyển ánh mắt oán hận lên người bên cạnh. Thật ra nhan sắc của Thẩm Thanh Hàm không tồi, có cảm giác như quý tộc cao quý của Anh. Nhưng lại quá mức lạnh nhạt giống như không phải người sống. Ánh mắt quá lạnh lẽo, lạnh đến độ không ai dám kết thân với gã.
Nhân vật như vậy dù có là người tàn phế cũng sẽ không bị mai một.
Chẳng ngờ người như gã thế mà lại tìm bạn gái như kia. Thẩm Thanh Từ nhớ lại cô nàng giọng loli dẻo quẹo trong phòng khách hôm đó. Thế này mẹ nó cũng quá cập kênh rồi.
Đón nhận ánh nhìn chăm chú cả đường hai người họ cuối cùng cũng đến phòng học. Thẩm Thanh Từ vừa rảo bước qua ngạch cửa đã bị Lưu Ngọc Điền bay đến ôm lấy bả vai.
"Mẹ, đây chính là bạn Thẩm Thanh Từ đã dạy con học bài." Giọng điệu cậu ta lập tức nghiêm chỉnh hẳn lên.
Hóa ra mẹ cậu chàng cũng ở đây, Thẩm Thanh Từ cười cười chào hỏi dì Lưu.
Thẩm Thanh Hàm thấy cánh tay Lưu Ngọc Điền đáp trên vai Thẩm Thanh Từ mày hơi nhíu lại, yên lặng kéo người dịch về phía mình, cách xa Lưu Ngọc Điền chút.
Chàng trai Thẩm Thanh Từ thần kinh thô cũng không nhận ra động tác nhỏ của hắn.
Lưu Ngọc Điền giống như quả cà tím phơi sương, con gà bị dội nước, ở trước mặt mẹ mình ngoan ngoãn vô cùng.
Ngươi nghĩ cậu ta là đầu gấu thật ra cậu ta chỉ là bé cưng của mẹ thôi.
"Hả? Tới sớm vậy ư, vậy tới văn phòng trước đi, vừa lúc tiết một giáo viên Tiếng Anh không có tiết." Tiết một là tiết của giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm đưa tất cả bọn họ tới văn phòng.
Giáo viên Tiếng Anh đang soi gương sửa lại mấy cọng tóc không cẩn thận bị vểnh lên, vừa thấy bọn họ bước vào vội giấu gương xuống dưới chồng sách.
Thẩm Thanh Từ bật cười, tuy âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn đủ khiến cô Tiếng Anh xấu hổ lại vừa thẹn vừa giận.
"Lễ phép chút." Giọng Thẩm Thanh Hàm trầm thấp vào tai Thẩm Thanh Từ lại có chút dịu dàng.
Cậu chàng mới không thèm nghe gã nói, giọng điệu cũng mang theo vẻ giận dỗi mà chính bản thân anh chàng cũng không nhận ra: "Tôi biết."
Thẩm Thanh Hàm nghe cậu ta nói thế thì trong lòng lại thỏa mãn lạ kỳ.
Gần đây hắn luôn bị vẻ ngoan ngoãn của Thẩm Thanh Từ xoa dịu.
Hai người khẽ thì thầm lọt vào mắt giáo viên Tiếng Anh càng thêm thẹn quá hóa giận cho rằng bọn họ đang trộm cười nhạo mình.
"Khụ khụ... Xin hỏi anh là gì của Thẩm Thanh Hàm...?" Giáo viên Tiếng Anh thấy hắn trẻ như vậy không phải là thằng nhóc kia tìm bạn bè gì đó chứ.
Giọng điệu gã tùy tiện lại bình thản: "Tôi là người giám hộ của cậu ta."
?‿? ?‿? ?‿? ?‿? ?‿?
Bánh Ú nhìu chiện: trên kia có ví bé Từ như con sâu bột thì cj em chú ý ai sợ sâu bọ ko search nha sợ quá khum dám ngủ là tui ko chịu trách nhiệm đâu.
Còn ông Hàm thì ừa: t sẽ coi cậu như người lạ. Nhưng ng lạ kỉu: bế về phòng, đắp chăn, ko cho bá vai bá cổ với Lưu Ngọc Điền. ??? Ủa gì zậy a giai