Ảnh Giới

Chương 115: Ma Tâm Thạch



Chương 115: Ma Tâm Thạch

Qua chuyện vừa rồi tôi mới thấy ma quỷ ở đất nước này quá đáng sợ.

Nó không cần trực tiếp ra tay mà dùng lực lượng nguyền rủa khiến người dân không tài nào biết được nguyên nhân.

Thậm chí có những n·gười c·hết đi vẫn không biết vì sao mình c·hết.

Hai tháng sau chúng tôi đi tới một thị trấn.

Ngay khi vừa vào chúng tôi đã phải tiến hành chích huyết kiểm tra.

Theo như những gì binh lính nói thì gần đây có rất nhiều người bị gϊếŧ một cách kì quái.

Khả năng là do ma quỷ lộng hành nhưng không tìm thấy dấu vết.

Chỉ biết n·gười c·hết ở trong nhà chỉ còn lại cái xác xẹp lép.

Điều đáng sợ là họ như bị cái gì đó ép khô dẫn tới cơ thể biến dạng chứ không đơn thuần là hút máu.

Họ giống như biến thành những con vật bình ép khô trong những trang sách vậy.

Sau khi vào thành trấn, chúng tôi tìm đến chợ để bổ sung lương thực.

Tòa thành này khá lớn nên cái gì cũng có.

Thậm chí là còn có khu vực chuyên buôn bán dành cho ngự linh sư.

Chúng tôi quyết định tới đó xem có gì hữu dụng không.

Đang đi bình thường trên đường lớn thì có một tên công tử cưỡi voi đi tới.

Miệng không ngừng quát lớn.

"Ê! Cái bọn nhà quê kia mau cút ra cho voi của ta đi."

Thấy vậy chúng tôi cũng nhanh chóng né tránh.

Dù sao các cụ cũng có câu “tránh voi chẳng xấu mặt nào”.

Nhưng khi đi qua chúng tôi hắn lại đưa cặp mắt da^ʍ tà nhìn về phía Âm Nguyệt.

Hắn mở miệng cất lời trêu ghẹo

"Tiểu thư có muốn ngồi voi đi dạo không?"

Âm Nguyệt nhanh chóng lắc đầu.

"Ta không muốn."

Nghe vậy hắn cũng không tức giận mà tỏ ra vô cùng rộng lượng.

"Nếu ở đây cô nương cần cái gì chỉ cần báo tên Xích Viêm của ta.

Ta đảm bảo không có ai dám làm khó ngươi."

Nói rồi hắn xoay người, anh tuấn tiêu sái dời đi.

Vu Beo thấy vậy rất khó chịu.

"Con mẹ ngươi, ngươi có giỏi thì xuống đây đánh nhau.

Giả ngầu cái rắm a."

Tất nhiên chẳng ai lại đi chấp nhặt một tên mập cả.

Tất cả chỉ nhìn hắn cười cười rồi rời đi.

Chúng tôi nhanh chóng đi dạo một vòng chợ.

Sau nửa ngày khi mà hoàng hôn đổ về tây.



Chúng tôi đang muốn rời đi thì Vu Béo chợt hô.

"Này, các ngươi xem.

Kia có phải là ma tâm thạch không.

Lão Khô Cốt nheo mắt rồi gật gù.

"Ánh mắt không tệ a."

Vu Béo cười đắc ý.

"Ha ha, lần này gặp may rồi.

Phải biết ma tâm thạch có thể giúp ma linh đột phá tới cao cấp."

Tên Vu Béo mặc dù sở hữu song nhi nhưng kì thực vẫn chỉ là ma linh trung cấp.

Lần này hắn gặp may thực rồi.

Tên vu béo hớn hở đi tới.

Hắn chỉ một vài viên đá hỏi giá.

"Viên đá màu đỏ này giá sao?"

Ông chủ thấy có khách hỏi thì cũng nhiệt tình báo giá.

"Viên này là hỏa dương thạch.

Giá chỉ 500 ngàn."

"Thế viên này?"

"Đây là u hàn thạch nên giá chỉ có 450 ngàn."

"Có viên nào rẻ không?"

Lão chủ quán nhìn một hồi rồi chỉ vào ma tâm thạch.

"Viên này là u minh thạch.

Giá chỉ 200 ngàn."

Vu Béo đạt được mục đích thì cười thầm.

"Vậy ta lấy viên này."

Lão chủ quán thấy vậy cười rất tươi.

Phải biết hắn bán giá là để khách nhân mặc cả.

Chưa kể viên đá u minh thạch này đã để ở đây rất lâu rồi mà chẳng có ai quan tâm.

Hắn đang định lấy đưa cho Vu Béo thì có một âm thanh chen ngang.

"Khoan đã."

Chúng tôi vội quang sang.

Thì ra là tên Xích Viêm công tử.

Vu Béo nhìn hắn không khách khí.

"Sao, ngươi định dành với ta?"

Tên Xích Viêm lúc này tỏ ra vô cùng kiêu ngạo nói.

"Ha ha, ta mà phải dành với ngươi sao?

Với ta thì chỉ cần phất tay có thể mua cả cái cửa hàng này."



Vu Béo nghe vậy thì nhíu mày.

"Vậy ngươi muốn cái gì?"

"Rất đơn giản.

Tiểu cô nương này đi uống trà với công tử ta thì ta sẽ nhường viên đá này cho ngươi."

Hắn nói và mắt không rời khỏi người của Âm Nguyệt.

Vu Béo nghe vậy thì vô cùng tức giận.

"Viên đá này ta muốn, người cũng không đi theo ngươi."

Tên Xích Viêm nghe vậy thì phá lên cười.

"Ha ha, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không."

Nói rồi hắn nhìn về phía ông chủ quán.

"Ông chủ bán cho ta viên đá đó, ta trả ngươi một triệu."

Tên Xích Viêm không tiếc tiền ra giá.

Hắn nào biết nói về tiền Vu Béo chưa sợ ai.

"Ta ra giá 2 triệu.

Đưa ta."

Vu Béo nhìn về lão chủ quán ra giá.

Vẻ mặt của tên Xích Viêm kia thấy vậy cũng đen lại.

Hắn không ngờ tên Vu Béo dám ra giá.

Nhiều người thấy ồn ào cũng nhanh chóng đi tới thảo luận.

"Uầy, đó không vài Xích Viêm công tử nhà họ Xích sao.

Phú hộ nhiều tiền nhất nhì tòa thành này a."

"Đúng vậy, không biết tên đui mù nào lại đi đọ tiền với hắn."

Những tiếng nghị luận liên miên không ngừng.

Đa phần đều là tán dương tên Xích Viêm.

Nghe vậy hắn cũng không tiếc tay.

"Ba triệu."

Vu Béo lạnh lùng đáp trả.

"Bốn triệu."

"Năm triệu."

"Bảy triệu."

"Tám triệu."

"Mười triệu."

Mọi người xung quanh đều há hốc mồm.

"Cái gì?



Vì một viên đá nát mà hai tên này ra giá tới 10 triệu.

Đúng là hai tên điên mà."

Ngay lúc tên Xích Viêm không biết có nên tiếp tục ra giá hay không thì một tên người hầu nhảy ra.

"Ông chủ, ông phải biết Xích Viêm công tử không bao giờ nói láo.

Còn tên béo này có 10 triệu hay không thì không chắc."

"Đúng, đúng vậy."

Tiếng hô liên tiếp của đám nịnh nọt vang lên.

Mà lúc này chỉ thấy Vu Béo kiếm đâu được cái ghế.

Hắn ngồi xuống, vẻ mặt lạnh lùng, ném một cọc tiền vào quầy của lão chủ quán.

"10 triệu đây, đếm đi."

Thấy vậy tất cả im như thóc.

Tất cả đang chờ đợi câu trả lời của lão bản.

Sau một hồi.

"Đủ rồi, đủ rồi.

Đa tạ, đa tạ.

Viên đá này …"

"Khoan!"

Tên người hầu lại tiếp tục nhảy ra gây rối.

"Số tiền này ta nghi ngờ là tiền ă·n c·ắp của chúng ta.

Một tên quê mùa lấy đâu ra."

Âm Nguyệt nghe vậy cũng không chịu nổi.

"Các ngươi đừng ngậm máu phun người."

Tên kia thấy vậy lại cắn chặt không buông.

"Có phải ngậm máu phun người thì kiểm tra sẽ biết.

Các ngươi có dám cho ta kiểm tra hành lý."

Âm Nguyệt đang định từ chối thì Vu Béo cầm một cái tay nải ném qua.

"Kiểm tra đi."

Tên người hầu thấy Vu Béo ngốc nghếch như vậy thì rất đắc ý.

Hắn dự định kiểm tra rồi nén bỏ đồ ă·n c·ắp vào hoặc có thể thông qua đó làm rối giúp Xích Viêm công tử hạ đài.

Hắn rở tay nải ra.

Ở trong đó là rất nhiều đồ ăn mà chúng tôi chuẩn bị.

Hắn nhìn Xích Viêm công tử và chúng tôi cười rất tươi.

"Quả này không tệ, nhưng ta nghi ngờ quả này có vấn đề."

Nói rồi hắn cắn một miếng.

"Ừm, rất ngon."

Sau đó hắn cắn miếng thứ hai, miếng thứ ba.

Hắn bắt đầu cúi mặt ăn điên cuồng.

Xích Viêm công tử thấy người hầu của mình không có cốt khí như vậy thì vội quát.

"Này, chỉ là hoa quả bình thường thôi có cần ngươi ăn như c·hết đói vậy không?"