Ảnh Giới

Chương 124: Diệt Ma Linh Nhi Vương



Chương 124: Diệt Ma Linh Nhi Vương

Có sự gia trì tốc độ từ Thanh Nhi thì Vu Béo đã trở nên vô cùng nhanh nhẹn.

Hắn như hóa thành một con ruồi bay quay, không ngừng đập lên đầu Ma Linh Nhi Vương.

"C·hết đi, c·hết đi.

Đồ tiểu quỷ."

Ma Linh Thi Vương lại chỉ có thể khua tay mua chân vào không khí.

Mà không sao chạm được tới hắn.

Rất nhanh nó, không đã thể phản kháng.

Chỉ thấy, nó khóc lớn một tiếng rồi cả cơ thể đỏ rực lên.

Biết có điều không hay Vu Béo nhanh chóng lùi ra xa.

Chỉ nghe một tiếng "ầm" long trời nở đất khiến chúng tôi có chút choáng váng.

Chỉ thấy thân xác con Ma Linh Nhi Vương nổ tung.

Tưởng như một thứ đã kết thúc nhưng không, một thân hình nhỏ xíu bay thẳng vào phía hạ bộ Vu Béo.

Vu Béo bị đυ.ng bay ra thì ôm thằng nhỏ lăn lộn.

Chẳng biết hắn có đau thật không mà gào thét như đúng rồi.

"Ôi dồi ôi, cha mẹ ơi.

Con trai bất hiếu rồi hu hu.

Ta vẫn còn độc thân, ta không muốn sống nữa."

Âm Nguyệt thấy hắn ngã ra đất mà không ngừng kêu lớn cũng nóng máu.

Nàng điều khiển Linh Miêu thi triển thiên phú của nó.

Điều đó cũng đã chứng tỏ nàng đã đột phá tới ngũ giai.

Những nhát chém như chém đứt không gian xuất hiện mà phanh thây Ma Linh Nhi Vương.



Lúc này, nó đã vô cùng suy yếu rồi nên không thể phản kháng.

Chỉ thấy cơ thể Ma Linh Nhi Vương nhanh chóng bị cào thành bãi thịt nhão.

Nhìn kĩ mới thấy Ma Linh Miêu đang tàng hình mà công kích.

Năng lực của Ma Linh Miêu là thiên phú sát thủ, tàng hình.

Có một câu chuyện về ma mèo kể rằng.

Ở một vùng đất nọ có rất nhiều kẻ giàu sang, quyền quý.

Làm thì ngu mà lại thích chỉ tay năm ngón.

Đến khi chuyện không thành thì lại đổ trách nhiệm cho người khác.

Người đó mới uất quá mà t·ự s·át sau đó hóa thành ma mèo.

Mỗi ngày hắn sẽ quay về lấy đi một bộ phận cơ thể của đám chỉ tay năm ngón kia.

Điều kì lạ là v·ết t·hương không đau, không ngứa, không chảy máu.

Nó chỉ giống như sinh ra là đã như vậy rồi.

Bạn có hiểu cảm giác sáng thức giấc bỗng thấy mình chỉ có một cánh tay hay một cái chân mà không hiểu chuyện gì xảy ra không.

Sau bảy ngày Ma Mèo sẽ cắt đứt cẳng tay, cánh tay, cẳng chân, đùi, cậu nhỏ và tới ngày thứ bảy nó sẽ chọn cái đầu.

Nó cũng có thể kéo dài việc cắt đứt đó tới 49 ngày.

Việc này nó chẳng khác nào cực hình tùng xẻo ngày xa xưa.

Thậm chí nó cũng không cần trực tiếp làm việc đó mà chỉ cần đứng từ xa nhìn là đã thực hiện được.

Đó là năng lực nguyền rủa vô cùng đáng sợ của linh miêu.

Hiện nhìn Ma Linh Nhi Vương bị cắt thành thịt vụn mà tôi cũng cảm thấy ớn lạnh.

Thông qua trận chiến này cũng coi là trong họa có phúc khi Âm Nguyệt và Vu Béo đều có đột phá.

Nói thật thì tôi cũng không có bất ngờ vì tôi biết.



Cảnh giới khó đột phá thực sự của thiên tài phải là hóa thần hay ngự linh sư thất giai.

Chứ các cảnh giới trước đó đã là thiên tài thì ắt sẽ đạt được.

Vì kì thực nó chẳng qua là tích lũy lực lượng và tăng độ liên kết của Ngự Linh Sư với Ma Linh mà thôi.

Chỉ cần đồng nhất với ma linh thì đều là lục giai.

Như tôi hiện tại cũng có thể coi là lục giai vì hoàn toàn có thể dung hợp và điều khiển năng lực của ma linh dê.

Chẳng qua là tôi không muốn thể hiện mà thôi.

Hiện chỉ cần chúng tôi cảm ngộ thiên địa tới khi có thể phát động sức mạnh diện rộng thì đã được coi là thất giai hay hóa thần.

Mà khi đủ năng lực khống chế sức mạnh thiên địa trong một không gian, một lĩnh vực nhất định thì có thể coi là triển linh hay bát giai rồi.

Hai cảnh giới này phải cảm ngộ thiên địa nên sẽ cực kì khó đột phá.

Phải biết trước đó tôi có thể coi là hóa thần chẳng qua là nhờ năng lực hấp thụ vô hạn với linh khí xung quanh giống khả năng của hóa thần mà thôi.

Chứ tôi vốn cũng chưa thực sự có khả năng cảm ngộ gì để có thể coi là hóa thần thực sự.

Khi nào tôi có thể cộng hưởng với thiên địa để hô mưa, gọi gió thì lúc đó mới coi là hóa thần.

Hoặc ở đất nước này phải cách nghìn dặm mà nguyền rủa kẻ khác.

Rất nhanh tôi gạt đi những suy nghĩ miên man.

Nhìn hai người Vu Béo và Âm Nguyệt đang quan tâm, chim chuột nhau mà buồn.

Cũng lâu rồi tôi không có gặp Như Mộng.

Nhìn Lão Khô Cốt nhìn họ nở nụ cười chìu mến cũng biết lão cũng đang rất vui.

Chắc lão coi Vu Béo như con mình, đến khi nó tìm được ý trung nhân thì làm sao mà không cao hứng cho nổi.

Sau khi kiểm tra mọi thứ đã được giải quyết sạch sẽ, chúng tôi thu xếp về nghỉ ngơi.

Lúc này trời cũng đã dạng sáng.

Những tia nắng xua tan đi mây mù nhưng trong lòng chúng tôi vẫn trĩu nặng ưu tư.



Theo những gì các vị thành chủ nói.

Ma Linh quấy phá không phải chỉ một tòa thành.

Theo những gì được báo cáo thì nó kéo dài cả vùng duyên hải này.

Có không ít Ngự Linh Sư cũng giống chúng tôi đi tiêu diệt Ma Linh.

Nhưng với thực lực tương đương ngũ giai như quỷ linh nhi vương thì tôi e là mọi chuyện sẽ không dễ dàng giải quyết.

Sau một ngày nghỉ ngơi, chúng tôi đã quyết định lên đường tiến về tòa thành cuối cùng.

Theo báo cáo thì nơi đây có rất nhiều người sau một đêm bỗng trở thành một cái xác khô.

Đã có người nhìn thấy h·ung t·hủ là một người không rõ dung mạo.

Chỉ thấy là một bóng đen.

Có Ngự Linh Sư đã ra tay nhưng vẫn không thể bắt được thậm chí còn c·hết mất vài người.

Vì thế có lẽ con Ma Linh này vô cùng cường đại.

Chúng tôi quyết định sau khi tiêu diệt con ma linh này sẽ đi tới Cổ Tâm Trấn để tìm hiểu một phen.

Vì đó là trung tâm của tất cả chuyện này cũng là đầu não của cả khu vực duyên hải này.

Nói về bố trí thành trì thì chia thành tiểu thành và chủ thành.

Ngự linh sư ở đất nước này thì lại giống dân du mục nhiều hơn.

Họ nay đây, mai đó để tìm kiếm nguyên liệu giúp ma linh đột phá nên thường chỉ tập trung ở các chủ thành lớn.

Còn như các thành nhỏ chỉ có vài ba người tam giai, tứ giai để kiểm soát.

Đó là lí do chúng tôi phải đích thân đi giải quyết vấn đề này.

Ở Cổ Tâm Trấn thì lão tổ Tử Gia là cao thủ đỉnh tiêm cũng có thể coi là vua của vùng đất này.

Nếu có vấn đề thì chắc chắn sẽ xuất phát từ chỗ Cổ Tâm Trấn mà thôi.

Hai tuần sau, chúng tôi đi tới tòa tiểu thành nơi có nhiều người bị hút khô.

Lần này mục tiêu của Ma Linh không xác định.

Chỉ biết họ là những người nhà giàu có hoặc có bệnh trong người.

Họ thường ở nhà và ít khi ra ngoài lao động, tiếp xúc với mọi người.