Ảnh Giới

Chương 137: Quỷ Búp Bê



Chương 137: Quỷ Búp Bê

Nói rồi Vu Thần tiến hành phá giải phong ấn.

Chàng trai được giải phóng.

Anh ta thoát ra vội vã quỳ xuống cảm ơn chúng tôi.

"Cảm ta ngài đã ra tay tương cứu.

Kiếp sau ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngài ạ."

Vu Thần gật đầu rồi cũng thi triển vu thuật giúp gia đình Tiểu Nguyệt có thể nhìn thấy và trò chuyện với anh ta.

Sau một hồi để họ tâm sự, chúng tôi mới hỏi anh ta.

"Vậy cuối cùng kẻ đã hại anh là ai?"

Lúc này, anh ta mới nở nụ cười gượng.

"Tất cả đều là những gì tôi phải chịu.

Cảm ơn các vị đã giúp đỡ.

Mọi việc tôi xin nguyện được kết thúc ở đây."

Chúng tôi nhìn nhau rồi cũng thở dài.

Cuộc sống là vậy.

Đến khi mất hết tất cả mới nhận ra đã quá muộn.

Gia đình Tiểu Nguyệt như cũng đã biết rõ điều gì đó nên cũng chắp tay mà rằng.

"Nếu đó là ý nguyện của thằng bé, thì xin các vị giúp nó toại nguyện."

Vu Thần nghe vậy liền phất tay một cái.

Chàng trai bỗng hóa vào hư vô.

Chúng tôi cũng nhanh chóng cáo từ gia đình Tiểu Nguyệt rời đi.

Tiểu Nguyệt muốn gửi chúng tôi ít tiền nhưng chúng tôi từ chối.

Tôi nói.

"Ầy, cô cứ giữ lại.

Gia đình cô cần chúng hơn chúng tôi."

Tiểu Nguyệt cũng chỉ biết cúi đầu cảm tạ rồi tiễn chúng tôi đi xa.

Chúng tôi rời đi nhưng Vu Độc nói với tôi.

"Đừng đi quá xa.

Đêm nay có thể kẻ gây ra việc này sẽ tới.

Một kẻ dùng vu độc hại người không được phép tồn tại."

Trước đó tôi cứ nghĩ mọi chuyện vậy là đã xong nhưng thật không nờ Vu Thần lại quyết đoán như vậy.

Tôi thấy Vu Thần nói đúng nên đã quyết định chọn một chỗ ở gần nhà Tiểu Nguyệt ở lại.



Đến nửa đêm, quả nhiên có một bóng đen bay tới chỗ nhà Tiểu Nguyệt.

Hắn ta bắt đầu kết ấn thi triển vu thuật.

Thấy vậy Vu Thần cũng từ trong bóng tối đi ra.

Một kết giới ngăn cản vu thuật của tên bịt mặt.

Thấy có vu sư ngăn cản, tên bịt mặt liền phát động phá vỡ kết giới rồi nhanh chóng chạy đi.

Chúng tôi nhanh chóng đuổi theo.

Liên tục một loạt kết giới được tạo ra làm cho tốc độ tên bịt mặt bị chậm lại.

Lực lượng thiên địa liên tục áp bức lên cơ thể hắn.

Không màu mè hoa mỹ nhưng những t·ấn c·ông vô hình đó thực sự vô cùng đáng sợ.

Cơ thể hắn một lúc bị chói lại, một lúc lại b·ốc c·háy, một lúc lại bị hóa đá.

Hắn có vẻ vô cùng chật vật để chống cự.

Tôi có thể thấy máu không ngừng chảy ra từ cơ thể hắn.

Tới một căn nhà nhỏ thì hắn ngã gục.

Chỉ thấy hắn cố gắng bò vào trong nhà.

Chúng tôi đáp xuống thì phát hiện ra đây là một cô cái.

Vu Thần nhìn cô ta rồi quát:

"Tại sao ngươi lại dùng vu độc hãm hại gia đình họ.

Ngươi có biết sử dụng vu thuật với người thường là vi phạm quy định của vu sư không hả?"

Vị nữ nhân kia quay qua cười thảm.

"Chúng đáng bị như vậy.

Chúng đáng phải c·hết ngàn lần.

Ta hận chúng."

Vu Thần đang định dùng kết ấn tiêu diệt cô gái thì có một đứa trẻ từ trong nhà chạy ra.

Nó ôm lấy cô gái mà che chắn sát thương.

Vu Thần thấy thể thì tức lắm.

"Không ngờ ngươi lại còn làm vậy với cả trẻ con.

Đáng c·hết."

Nhưng thật không ngờ đứa bé lại cất tiếng.

"Xin ông tha cho mẹ cháu.

Ông muốn g·iết thì g·iết cháu đi."



Tôi mới đầu cũng chẳng hiểu ra làm sao.

Tuy nhiên khi tôi nhìn kĩ lại thì rùng mình.

Đó không phải là một đứa bé mà là một con búp bê.

Một con búp bê được phong ấn linh hồn đứa bé vào trong.

Nhờ đó con búp bê có thể hoạt động như đứa trẻ.

Tuy nhiên nó không thể lớn, không thể phát triển.

Tôi bất giác nghĩ tới cô man thông ở thế giới trước.

Con này đúng là một dạng như vậy.

Cô gái lúc này cũng đã không còn cứng rắn nữa mà đã ôm lấy con búp bê khóc lóc.

"Con à, mẹ xin lỗi.

Mẹ không thể bảo vệ con được nữa."

Vu Thần cũng không trực tiếp ra tay nữa mà hừ lạnh.

"Hừ!

Mau nói hết sự thật.

Ta có thể giúp các ngươi siêu thoát.

Nếu không ta sẽ khiến các ngươi hồn phi phách tán."

Trước sự uy h·iếp của Vu Thần, cô gái kia cũng bắt đầu kể.

Chuyện tóm lại là như thế này:

Trước đây cô và anh trai Tiểu Nguyệt có quen nhau.

Tuy nhiên khi cô có thai thì anh ta đã chối không nhận.

Bỏ lại cô bơ vơ với cái bụng bầu.

Cô về nhà thì bị bố mẹ khước từ.

Nhưng đó chưa phải là bi kịch lớn nhất.

Bi kịch lớn nhất là khi cô sinh con.

Vì khó sinh mà con cô sau khi sinh đ·ã c·hết.

Cô vội vã đem xác con đưa vào búp bê rồi phong ấn linh hồn.

Cô vốn là một vu sư nhưng cô không hề cho ai biết.

Sau khi con c·hết, cô cũng đem sự hận thù đặt lên gia đình Tiểu Nguyệt.

Sau khi ông nội Tiểu Nguyệt q·ua đ·ời, cô đã hạ độc anh trai Tiểu Nguyệt.

Sau bảy bảy bốn chín ngày lại đem xác và linh hồn anh trai tiểu nguyệt chôn ở sân sau nhà hắn.

Và cứ vậy gia đình Tiểu Nguyệt càng ngày càng suy sụp.

Cô muốn anh trai Tiểu Nguyệt phải trải qua những gì mà cô trải qua.



Sau khi nghe xong mọi chuyện tôi và Vu Thần cũng chỉ biết cười buồn.

Cuộc sống luôn tràn đầy những điều như vậy.

Có lẽ vì không muốn rời xa đứa con của mình mà cô đã biến nó thành quỷ.

Có lẽ vì quá yêu mà cô sinh ra hận.

Hàng loạt sai lầm cũng chỉ vì chữ yêu.

Chẳng trách phật pháp nói tình là bể khổ.

Không yêu sẽ không phải buồn.

Mặc dù có chút cảm thông nhưng Vu Thần vẫn làm theo quy định của vu sư.

Lão thi triển vu thuật trục xuất linh hồn cô và đứa bé ra ngoài.

Đưa họ về với u minh.

Ít ra như vậy họ sẽ không phải chịu đau đớn.

Sau khi mọi chuyện kết thúc thì chúng tôi mới chính thức tiếp tục lên đường.

Cứ như vậy trong vòng vài tháng chúng tôi cứ đi và thu phục yêu ma, quỷ quái khắp nơi.

Nửa năm sau chúng tôi đã quay trở về làng.

Một hôm, Vu Thần gọi tôi lại và đưa cho tôi một tấm lệnh bài.

Lão nhìn tôi rồi nói.

"Hoàng Thao à, con hãy đi tới kinh đô tham gia cuộc thi vu sư đi.

Nơi đấy nhờ cạnh tranh con mới có thể nâng cao cảm ngộ với thiên địa được.

Về lý luận trong vòng gần một năm qua ta đều đã dạy hết cho con và ta thấy con cũng đã nắm được chúng.

Giờ đi như nào đó là do con quyết định.

Muốn mạnh mẽ phải tự đi con đường của chính mình.

Nên nhớ.

Duyên sư đồ chúng ta đến đây là tận.

Hãy đi đi."

Nói rồi Vu Thần quay đi không nói tiếp một lời.

Tôi sững người rất lâu vì không hiểu ra sao.

Sau nửa ngày và rồi tôi cũng hiểu ra.

Đây chính là cách Vu Thần dạy dỗ đệ tử.

Tôi không nói thêm gì mà quỳ xuống, bái lạy ba bái tới nơi ở của Vu Thần rồi xoay người tiến về kinh đô xa xôi.

Với tôi, tình cảm tuy nhiều nhưng sẽ không lụy.

Tôi sẽ phải cứng rắn đi trên con đường mình chọn.

Đó cũng là điều mà vị sư phụ già đáng kính này của tôi mong muốn.