Ảnh Giới

Chương 154: Đại Chiến Bắt Đầu



Chương 154: Đại Chiến Bắt Đầu

Một tên phật mặt đỏ tía tai không chịu được hét ầm lên:

"Không cần nhiều lời với bọn chúng.

Mau g·iết hết bọn chúng là xong."

Hắn không biết rằng tất cả những thứ này đã được tôi dung bí pháp nhập vào thiên địa chiếu khắp hai quốc gia.

Hai bên cứ thế lao vào nhau chém g·iết.

Tuy nhiên thay vì tất cả cùng xông lên như bên Phật Quốc bên Linh Quốc cho những tu tiên giả thiên về phòng ngự lên trước.

Tu tiên giả công kích theo sau.

Tu tiên giả có khả năng dồn sát thương và khống chế ở sau cùng.

Thậm chí là có không ít hóa thần cũng ở phía xa hỗ trợ.

Tôi cũng được coi là một tu tiên giả thiên về không chế nên đứng phía sau.

Với năng lực không gian và thời gian, nhiệm vụ của tôi là cố gắng thay đổi quỹ tích và giảm thiểu sát thương tu tiên giả Linh Quốc gây ra.

Đây là cuộc chiến sinh tử vì vậy không có ai lưu lực.

Có người hóa thân thành phật thủ nghìn tay, có người hóa thân thành một gã béo ú với một đôi tai lợn lao lên trước nhất.

Có người lại hóa thân thành một người hoàng kim tự xưng kim cương bất hoại thân.

Có người lại rút ra một cây đao bắt đầu t·ấn c·ông b·ằng sóng âm.

Hai bên công kích qua lại.

Mỗi người đều tạo ra lĩnh vực riêng cho mình.

Những công kích qua lại.

Cũng có những người tu tiên như đầu voi mình người, có người thân hình to béo, lại có người thân hình như đá lao tới cận chiến.

Đây là những vị tu tiên thiên về thể tu.

Họ chiến đấu chủ yếu nhờ man lực cận chiến.

Cơ thể thì vô cùng cứng rắn có thể đối đầu trực tiếp công kích tầm xa.



Nhờ áp dụng đánh nhanh thắng nhanh theo chiến thuật đấu ngựa, lấy trung đánh hạ, lấy cao đánh trung, lấy hạ chặn cao mà chúng tôi đã chiếm được thế thượng phong.

Vì sử dụng Triển Linh cao cấp một kích lôi đình lên triển linh sơ cấp bên Phật Quốc mà bên Linh Quốc nhanh chóng tiêu diệt được tám người.

Thấy tình hình không ổn, bên phía Phật Quốc nhanh chóng thay đổi đối thủ.

Tuy nhiên một bên có sự phối hợp chặt chẽ còn một bên thì không.

Bên Phật Quốc liên tục có triển linh t·ử n·ạn.

Thấy rằng lực lượng yếu nhất bên Linh Quốc chỉ đứng sau hỗ trợ.

Một tên cao thủ triển linh phật quốc lập tức tăng tốc lao qua hàng phòng ngự t·ấn c·ông chúng tôi.

Thấy vậy tôi lao tới sử dụng cách liều mạng ngăn cản tốc độ của hắn.

Tôi nhanh chóng sử dụng không gian trói buộc, dốc toàn bộ lực lượng cơ thể để áp chế hắn.

Thấy không thể nhúc nhích hắn liền bộc phát sức mạnh dốc toàn lực tung lên người tôi một chưởng.

Cơ thể tôi cứ vậy tan vỡ thành trăm mảnh.

Nhưng hắn không biết rằng trước đó tôi đã cho linh hồn nhập vào một mảnh tế bào rồi rời đi.

Thấy tôi liều mạng bảo vệ hàng sau rất nhiều người cũng liều mạng tung chiêu.

Chẳng mấy chốc cái tên g·iết tôi cũng tan thành mảnh vụn.

Cuộc chiến như vậy cứ tiếp tục diễn ra.

Đáng sợ nhất phải nói đến Phật Chủ và Địa Tạng.

Thực lực hai người này đều chạm mức tạo hóa.

Khi hai người họ giao tranh thì không một triển linh nào dám lại gần.

Sau nửa ngày Địa Tạng phải dùng một chiêu luân hồi thụ bằng toàn bộ lực lượng bản thân mới có thể phân ra thắng bại.

Tuyệt chiêu này lấy cảm ngộ là những gì Địa Tạng chứng kiến.

Địa Tạng hóa thân thành một cái cây lớn.

Mỗi chiếc lá rơi xuống sẽ huyễn hóa ra ảo ảnh một sự việc bất công trong thiên địa, mỗi chiếc lá rơi xuống sẽ thể hiện một sự thống khổ, mỗi chiếc lá rơi xuống thể hiện một sự tuyệt vọng.



Mới đầu nhiều người không có cảm giác gì nhưng càng lâu, nhiều người Phật Quốc lại càng không chịu được mà mất đi năng lực chiến đấu.

Có lẽ họ quen sống trong sự an bình giả tạo nên khi bản thân bị đưa vào cảm nhận của người khác họ không biết phải làm như thế nào.

Cảm giác tuyệt vọng, phẫn nộ, bi thương ăn mòn tinh thần chiến đấu của họ.

Đừng nói là họ, ngay cả tôi khi chứng kiến những hình ảnh trên lá của luân hồi thụ cũng không thể giữ vững tinh thần.

Có chiếc lá kể về câu chuyện của một thanh niên trẻ đầy nhiệt huyết.

Anh ta liên tục b·ị b·ắt nạt, bị áp bức.

Anh ta tìm cách trốn chạy lên một ngôi chùa.

Vị sư ở đó nói mọi sự sẽ có quả báo.

Sau vài năm anh ta về thăm nhà thì gia đình anh ta đ·ã c·hết sạch không còn ai.

Điều tra ra thì gia đình anh ta đã bị những kẻ áp bức kia g·iết hại.

Quá phẫn nộ anh ta tới đó đòi công đạo nhưng thực lực không có anh ta lập tức b·ị c·hém g·iết.

Anh ta trước khi c·hết ngửa mặt lên trời mà gào thét.

"Quả báo ở đâu, nhân quả ở đâu?"

Có chiếc lá lại kể về câu chuyện của một nhà sư.

Anh ta yêu một cô gái trẻ nhưng đạo lý nhà phật lại không cho anh ta yêu.

Đến một ngày anh ta thấy cô treo cổ ngoài phòng của anh.

Anh tìm hiểu thì được biết là nhà cô ép cô lấy một người cô không yêu.

Vì vậy cô chọn c·ái c·hết thể giữ trọn tình yêu của mình.

Chàng trai đó quá buồn, chẳng bao lâu thì bệnh mà q·ua đ·ời.

Đến lúc c·hết trong lòng anh ta vẫn không thể yên, vẫn không ngừng cảm thấy có lỗi và ân hận.

Liệu tình yêu có thực sự là cấm kị hay không, liệu không có tình yêu thì cuộc sống có tốt đẹp hơn không?

Lại có một chiếc là nói về một cô gái trẻ tin theo phật pháp.



Cô giúp đỡ vô số người.

Đến một ngày cô thấy một t·ên c·ướp.

Cô sinh lòng độ hóa hắn ta.

Kết quả cô bị hắn hãm h·iếp.

Cô tìm đến gia đình, tìm đến cửa phật nhưng đều bị hắt hủi vì không giữ trọn sự trong sạch.

Quá uất hận cô tìm đến c·ái c·hết ngay trước cửa chùa.

Một người tốt như vậy lại bị những giáo lí sai lầm ép tới mức không còn đường lui.

Đâu mới là đúng, đâu mới là sai?

Những câu chuyện như vậy nhiều không đếm xuể.

Phật pháp có thể là lối thoát cho những người có nhiều tội nghiệp muốn quay đầu nhưng chắc chắn nó không phải lối đi tốt cho những người muốn phát triển.

Xã hội ngoài kia tàn nhẫn lắm.

Nó tự phân chia ra giàu nghèo, tốt xấu.

Dù có cố gắng như thế nào cũng không thể khiến cho xã hội chỉ toàn người giàu.

Dù cố gắng bao nhiêu cũng không thể giúp xã hội còn toàn người tốt.

Đó chính là xã hội.

Đó chính là cuộc sống.

Đó chính là cách thế giới này vận động.

Kẻ không ngừng tiến bước sẽ nhận được cái họ muốn.

Kẻ chỉ biết an phận, lùi bước, ỉ lại vào gia tộc, gia đình thì chỉ có thể bị xã hội đào thải.

Những kẻ đó mới là cặn bã của xã hội.

Không tức thị sắc, sắc tức thị không.

Mọi thứ đều xoay vần chẳng có đúng có sai.

Mọi đạo lý chỉ đúng khi nó mang lại điều tốt đẹp, đó mới gọi là phật pháp.

Chỉ có làm sao giúp cho xã hội này phát triển, đó mới gọi là thiên đạo.