Ảnh Giới

Chương 164: Tỉnh Thức



Chương 164: Tỉnh Thức

Cuối cùng thì chính Pháp Chính và Hỏa Tượng phải tới đưa hai mẹ con xấu số đi chôn cất.

Pháp chính niệm một bài kinh siêu độ rồi kết thúc bằng một câu phật hiệu.

Hắn nhìn tôi, vẻ mật đầy ưu tư mà rằng:

"Chẳng lẽ đất nước bình yên như của Phật thực sự không thể có được sao?"

Câu hỏi của Pháp Chính khiến tôi nhớ tới đời trước.

Câu chuyện Chủ Nghĩa Xã Hội và con người.

Tôi nhìn pháp chính mà kể:

Tôi đã từng đi qua một đất nước.

Ở đó có một người lãnh đạo đưa ra lí tưởng rằng: Mọi người đều sẽ lao động chung, không phân cấp bậc.

Thành quả đều sẽ được chia đều.

Pháp Chính nghe vậy thì khen ngợi.

"Đó chắc là một đất nước vô cùng tuyệt vời."

Tôi lắc đầu.

"Không? Lí tưởng rất hay nhưng sức của người lãnh đạo có hạn.

Mới đầu mọi người đều hăng say làm việc.

Năng suất tăng gấp đôi gấp ba.

Phá núi, lấp biển không gì là không thể.

Mọi người đều vì lí tưởng chung mà không ngừng cố gắng.

Thậm chí mọi người đều tin rằng chỉ cần cố gắng, họ sẽ được sống trong một thế giới hạnh phúc, họ sẽ không bị đàm áp bởi giai cấp cầm quyền, họ có thể làm ít mà có đầy đủ mọi thứ thông qua trao đổi."

"Tuyệt quá.

Nhưng chuyện gì đã xảy ra tiếp."

Mọi người đều chăm chú lắng nghe.

Họ cũng muốn biết kết quả của một đất nước hoàn hảo như vậy là gì.

"Mọi chuyện tưởng chừng tốt đẹp cho tới khi thế hệ tiếp theo lớn lên.

Chúng được sống trong sự trở che của thế hệ trước.

Chúng bắt đầu sinh ra lười biếng.

Dù sao tất cả cùng làm, cùng hưởng thì tội gì mình phải làm nhiều hơn người khác.

Cứ thế họ bắt đầu tìm cách trốn tránh trách nhiệm.

Một người làm được thì sẽ có hai người, rồi ba người.



Kết quả là công việc không còn được như xưa.

Núi không thể phá mà biển không thể lấp.

Vì không phân giai cấp nên cũng chẳng ai bảo được ai và cứ thế lí tưởng tuyệt vời đó sụp đổ.

Nếu họ cố gắng thì mọi chuyện đã khác.

Chỉ cần quy hoạch mọi thứ tự động thì chỉ cần làm ít là hưởng nhiều.

Chỉ cần làm đê điều phối nước thì không cần phải gánh nước, tưới tiêu thì cây vẫn phát triển, chỉ cần tạo ra những con rối giúp làm việc thì sẽ không cần vất vả nữa.

Nhưng không, có những kẻ chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt mà bỏ qua hết thảy lí tưởng.

Chúng p·há h·oại, chúng cố tình hiểu sai, chúng bịt tai không hiểu, chúng làm mọi cách để thu lợi cho chính mình.

Và rồi đất nước đó sụp đổ."

Gia Hân suýt xoa.

"Trời ơi, tiếc quá.

Nếu đất nước đó tồn tại thì tôi muốn tới đó."

Gia Hân vẻ mặt tràn đầy khao khát còn Hỏa Tượng và Pháp Chính thì như nghĩ tới cái gì.

Họ suy nghĩ rất lâu rồi sau đó cả hai chắp tay nhìn về phía tôi mà nói.

"Khẩn cầu tiên sinh chỉ điểm."

Tôi nhìn hai người chỉ cười cười đáp một câu.

"Đạo dẫn đạo, đạo dưỡng đạo, ngu tự đạo phi tiểu đạo, đạo tự đạo dẫn phi tiểu đạo."

Đại ý là tôi nói là dùng đạo để dẫn đạo cho kẻ khác.

Đạo được sinh ra mọi người tự khắc đi theo.

Những người hiểu sai đều là tiểu đạo.

Chỉ cần có chính đạo dẫn dắt thì đều quy về một Đạo.

Nói tóm lại là phải tạo ra một vùng đất của đại đạo để những người cầu đạo có thể tới đó mà đối chiếu.

Chứ không thể để cho tiểu đạo sinh ra rồi p·há h·oại đi đại đạo.

Cần có người dẫn đạo, đi truyền đạo để mọi người đều có thể hiểu đạo.

Tránh trường hợp một câu nói mà mỗi người một đạo.

Khi đó gọi là thời mạt pháp, khi mà ai cũng tự cho mình hiểu đạo mà chẳng ai thực sự ngộ đạo.

Hai người nghe xong đều bừng tỉnh đại ngộ.

Hỏa Tượng cười vang.

"Ha ha, thì ra là vậy.



Chúng ta tu đạo phật thì phải tìm tới nơi phật tổ ngự mà chứng đạo.

Còn tất cả có chăng chỉ là tiểu đạo.

Vẫn không xứng gọi là Phật đạo.

Nếu không phải Phật đạo thì ta cần tự mình xem nó đúng hay sai.

A di đà phật."

Pháp Chính cũng như hiểu ra.

"Đúng, trong kinh có nói.

Chỉ cần chúng ta có đủ cảm ngộ với đạo sẽ được Phật Tổ chứng đạo.

Đạo chủ được sinh ra sẽ phá tan mọi tiểu đạo.

Đây chính là thử thách của chúng ta.

Chúng ta phải tìm và giữ đạo cho mình."

Pháp Chính cũng vội đưa ra suy nghĩ.

Rồi hai người Hỏa Tượng và Pháp Chính cứ vậy mà thảo luận về đạo từ những gì trải qua xem cái gì đúng cái gì sai.

"Ăn chay đúng hay sai?"

"Ăn chay giúp thanh lọc cơ thể nhưng phải đủ chất hoặc phải là người tu hành thì ăn chay mới có lợi.

Nếu không thì chỉ có hại.

Nó khiến sức khỏe suy yếu thì công việc không tốt, từ đó tính cách cũng trở nên tiêu cực .…"

"Nóng tính tốt hay xấu?"

"Nóng tính là tốt vì giúp người ta bày tỏ cảm xúc, bộc lộ sự mạnh mẽ, khát khao, định hướng của người nóng tính."

"Nhưng nó cũng có điểm yếu là sẽ mất không chế bản thân mà làm điều xấu.

Phải kiểm soát điều này thì nóng tính chút cũng tốt."

"Sát sinh là tốt hay xấu?"

"Sát sinh là xấu nếu nó là hành động không có chủ đích, nhưng nếu sát sinh để bảo vệ nhiều người hơn, bảo vệ thứ có giá trị hơn là tốt."

Cái gì cũng có mặt tốt và xấu vậy phải làm như thế nào đây?

Sau một tuần họ cũng kết thúc biện luận.

Mặc dù câu hỏi lớn nhất là phải làm như thế nào chưa có câu trả lời nhưng cũng có thu hoạch rất lớn.

Sau đó, chúng tôi quay trở lại thành trì.

Rất nhanh chúng tôi đã gặp lại Kiếm Vô Thần và Huyết Phi Long.

Họ sau khi sắp xếp dân chúng xong thì cũng nhanh chóng tới đây.



Gia Hân hỏi hai người họ.

"Sao? Mọi chuyện ổn thỏa chưa?"

"Đã xong.

Mọi người ở đây không có chuyện gì chứ?"

Chúng tôi đều nghi hoặc.

"Có chuyện gì là sao?"

Hai người họ mới kéo chúng tôi vào một chỗ khuất người mà nói.

"Ở đây bình thường không có gì.

Nhưng mỗi ba tháng sẽ có một cuộc thi về phật pháp.

Có phần thi tụng kinh trước tượng phật.

Ai lâu hơn sẽ dành chiến thắng.

Có phần thi về ngộ phật pháp.

Nhưng oái oăm nhất là cuộc thi về trả lời phật pháp.

Mỗi người dân đều có một câu hỏi về lễ nghi, về điều được ghi trong 81 quyển kinh hoặc về một vấn đề nào đó.

Nếu đáp án sai thì sẽ bị đưa tới pháp đường xử phạt.

Lần nào cũng có vài trăm n·gười c·hết.

Mà mấy hôm trước cuộc thi đã diễn ra rồi.

Nay sẽ lại có kết quả."

Nghe vậy Hỏa Tượng mới đắc ý nói.

"Như vậy tốt mà, như vậy người dân sẽ hiểu về đạo phật nhiều hơn, cũng sẽ tin tưởng nhiều hơn về đạo phật."

Nhưng chợt nghĩ ra cái gì hắn sầm mặt mà nhìn về phía chúng tôi.

Thấy chúng tôi đang nhìn hắn thì hắn đành thở dài.

"Ài, điều kiện là những gì được truyền đạt là đúng."

Pháp chính cũng thở dài:

"Đúng thế, cốt lõi là phải đúng chứ giờ cái gì cũng đổi cho nghiệp, đ·ánh c·hết người ta mà vẫn là do nghiệp thì c·hết.

A di đà phật."

Gia Hân cũng thêm vào.

"Đúng thế, rồi cái gì cũng là nhân quả.

Cái gì đám đó nói cũng đúng mà người khác nói đều là sai.

Mà sai một cái là bị đ·ánh c·hết.

Đó chắc chắn không phải là Phật đạo chân chính."