Ảnh Giới

Chương 174: Đại Chiến Triển Linh



Chương 174: Đại Chiến Triển Linh

Nói rồi hắn như phát điên.

Không gian trong trăm dặm như bị áp chế.

Lấy hắn làm trung tâm, vô số kiếm quang lan tỏa ra xung quanh, bất luận địch ta t·ấn c·ông tất cả.

Tôi vội lao tới phát động hộ thuẫn chặn cho đám Kiếm Tâm.

Đám hóa thần bên phía đi theo Bá Thần thì vô cùng hoang mang.

"Trưởng môn, mau tỉnh lại.

Chúng ta là cùng một phe mà!"

"Trưởng môn, người làm cái gì vậy?"

Có kẻ vì tiêu hao quá lớn mà không thể ngăn chặn kiếm ảnh.

Bị kiếm ảnh xuyên qua mà c·hết.

Hắn chỉ kịp hét thảm.

"Ngươi, ngươi điên rồi."

Họ lúc này thực sự tuyệt vọng.

Kẻ mà họ liều c·hết bán mạng lại không có chút tình nghĩa nào mà hạ sát với họ.

Có người đã không chịu được mà gào lớn.

"Ta hối hận a."

Nhưng tất cả đã muộn.

Những người trước đó đứng gần Bá Thần không ai còn sống sót.

Đám Hoa Tâm có tôi bảo vệ nên tạm thời không sao.

Tôi vung tay, một vòng bảo hộ hiện ra đưa họ lùi ra xa.

Sau đó tôi lao tới mà đấu trực diện với Bá Thần.

Tôi biết nếu tôi không ra tay, hắn rất có thể sẽ g·iết đám người Kiếm Tâm trước.

Bá Thần nhìn tôi, đôi mắt vằn lên tia máu.

Hắn hét lớn.

"C·hết đi!"

Sau đó, một Không gian kim sắc bao quanh tôi.

Ở trong đó kiếm khí tung hoành không ngừng chém cơ thể tôi thành mảnh nhỏ.

Nhiều người ngơ ngác không hiểu tại sao tôi lại lao lên t·ự s·át.



Nhưng ngay lúc đó một tia sáng phóng ra từ một bên khác.

Bá Thần vội né tránh.

Tôi đi ra mà trên người không có chút tổn hại.

Thấy thế Bá Thần nghiến răng đầy tức giận.

"Dám dùng tà công lừa gạt ta?"

Tôi cười khinh thường.

"Cái dạng như người chỉ quanh quẩn một chỗ thì biết cái gì chứ?"

Với đám ngu si chỉ ở mãi một nơi không chịu mở rộng chi thức thì tất cả những gì không tiếp thu được đều trở thành tà công.

Một lần nữa Bá Thần lại phát động không gian áp chế.

Lần này tôi không dùng thế thân thuật trêu tức hắn mà sử dụng năng lực hấp thụ.

Tôi nhẹ nhàng đi qua không gian áp chế khiến vẻ mặt hắn trở nên biến hóa.

Hắn tung liên tiếp vài đạo kiếm quang mang theo lực lượng cường đại về phía tôi.

Tôi cản lại nhẹ nhàng bằng hấp thụ, phân giải, không gian sai lệch.

Sau đó tôi cũng đáp trả bằng một loạt kiếm quang quỷ dị.

Khi tên Bá Thần đón đỡ thì những đường kiếm quang kia như có mắt mà thay đôi phương hướng.

Hắn liên tục bị trúng chiêu.

Cả cơ thể đều là v·ết t·hương lớn nhỏ.

Hắn khó tin mà rằng.

"Ngươi là tạo hóa cảnh?

Không thể nào.

Ngần ấy tuổi làm sao có thể."

Tôi nhìn hắn mỉm cười nhưng không nói gì.

Hắn như hiểu ra vấn đề liền nói tiếp.

"Không đúng.

Không phải là tạo hóa cảnh, cũng không phải triển linh cảnh.

Nếu là triển linh cảnh trở lên sẽ được thiên địa chứng nhận.

Không có lí nào ta không biết."

Nói rồi vẻ mặt hắn trở nên càng kh·iếp sợ.



Hắn nói không sai.

Khi đạt cảnh giới triển linh thì đã tương đương được thiên địa chấp nhận và sẽ được bạn cho một không gian phía sau lưng để hiện hóa năng lực cá nhân.

Ví dụ như hắn sau lưng lúc nào cũng là một cây kiếm đang không ngừng phát ra quang mang.

Tôi không muốn bại lộ thực lực tránh phiền phức nên cũng không thi triển hư ảnh.

Tôi chỉ nói.

"Không sai.

Ta chỉ là Hóa Thần cảnh."

Nói rồi tôi liền tiêu sái tung ra một loạt công kích liên miên không dứt.

Sức mạnh của tôi đã được rèn luyện tới cực hạn khi đi qua những đất nước trước đó.

Tôi muốn thử xem, nếu không dùng không gian áp chế liệu có thể g·iết được triển linh.

Mặc dù lực lượng hóa thần của tôi không dung nạp sử dụng lực lượng của thiên địa nhưng khả năng lại vượt xa những gì thiên địa này cho phép.

Không biết tôi có g·iết được hắn bằng lực lượng hóa thần và kĩ xảo chiến đấu này không.

Hắn nhìn tôi cười lạnh.

"Ngươi rất mạnh, có thể làm ta b·ị t·hương."

"Đa tạ."

Tôi cũng lạnh nhạt mà đáp lại như vậy.

Nói rồi hư ảnh sau lưng của hắn vung một kiếm.

Lần nữa, một không gian vây quanh tôi.

Trong không gian đó có bảy cánh cửa.

Sau đó có bảy nhân ảnh màu vàng kim đi ra.

"Đây là?"

Như hiểu nghi hoặc trong đầu tôi, hắn liền nói.

"Đây là thất tinh nhân thần trận.

Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thực sự của triển linh."

Nói rồi bảy thân ảnh lao tới tôi bắt đầu chém g·iết.

Những thân ảnh này phối hợp với nhau vô cùng tốt.

Tôi gần như không có khả năng né tránh.

Liên tục b·ị c·hém thương.



Thấy thế hắn cười đắc ý.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ h·ành h·ạ ngươi tới c·hết.

Đây là kiếm trận đắc ý nhất của ta.

Trong đó bảy nhân ảnh phối hợp vừa công vừa thủ.

Công thì không có kẽ hở mà thủ thì có thể vây hãm ngươi tới c·hết."

Tôi hừ lạnh một câu.

Bảy thân ảnh này lực lượng không lớn.

Tôi vu·ng t·hương kiếm g·iết được một kẻ thì sau cánh của lại có kẻ khác đi ra thay thế.

Tôi xúc lực toan thoát khỏi không gian này nhưng lập tục bị ba thân ảnh lao tới ngăn cản.

Đúng như những gì hắn nói.

Khi bị nhốt trong Kiếm Trận thì tôi chỉ có thể c·hết.

Cảnh giới Triển Linh là vậy.

Một không gian kĩ là có thể nhẹ nhàng vây g·iết hóa thần.

Hóa thần dù kĩ năng mạnh mẽ đến đâu nếu không có cách thoát khỏi không gian kĩ của triển linh thì chắc chắn phải c·hết.

Tuy nhiên khi tới triển linh sẽ có phương pháp đấu lại.

Đó chính là pháp tướng.

Tôi biết, mình không thể tiếp tục che giấu nữa.

Một hư ảnh Tu La hiện lên bao lấy tôi.

Nhờ có lực lượng huyết mạch mà giờ hư ảnh đã có thêm một bộ giáp.

Trên đó có hoa văn bát giác.

Sau lưng có một đôi cánh xanh mang theo sinh cơ nồng đậm.

Trên đầu cũng mọc ra cặp sừng rồng rất uy vũ.

Cả cơ thể bốc ra ngọn lửa đen tịch diệt.

Khi hư ảnh xuất hiện thì không gian áp c·hết cũng bị phá vỡ.

Không gian xung quanh hỗn loạn khiến những cái cửa cũng biến mất.

Bảy tên kim nhân lao tới cũng bị tôi khua tay một cái mà đánh tan.

Bản chất của hư ảnh pháp tướng đó chính là ngưng kết không gian xung quanh mà thành.

Khi pháp tướng hình thành thì không gian thiên địa xung quanh sẽ hỗn loạn.

Đối thủ nếu không có hư ảnh thì gần như thua chắc.

Hắn giống như sẽ bị thiên địa bài trừ mà không thể điều động lực lượng thiên địa nữa vậy.

Với sức mạnh tự thân mà đấu với một nhân ảnh chiếm được quyền kiểm soát thiên địa thì chẳng khác nào đang đấu với trời.