Ảnh Giới

Chương 176: Diệt Triển Linh



Chương 176: Diệt Triển Linh

Tôi nhìn hắn cười mỉm.

Hắn cũng nhìn v·ết t·hương nhanh chóng lành lại của hắn mà cười lớn.

"Haha, lần này ngươi c·hết chắc rồi."

Với Triển Linh cảnh chỉ cần không đ·ánh c·hết thần hồn, không áp chế không gian thì muốn g·iết c·hết đối phương là điều không thể.

Tôi nhún vai tỏ ra thờ ơ.

"Vậy sao?

Vậy cùng đêm ngược nhé.

Ba, hai, một."

"Hừ, giả thần giả quỷ."

Nhưng chợt v·ết t·hương của hắn đang khép vào lại từ từ mở rộng ra.

Không những thế vết thường còn không ngừng lan rộng.

Tiên huyết của hắn cũng bắt đầu chảy.

Trong mắt hắn giờ tràn đầy hoảng sợ.

"Làm sao có thể?

Ta là Triển Linh cảnh mà.

Được thiên địa chứng nhận làm sao lại có thể b·ị t·hương tổn mà không thể khôi phục."

Hắn điên cuồng điều động lực lượng bản thân vào trong nhưng năng lượng đó cũng liên tục bị ăn mòn.

Hắn đưa ánh mắt căm thù ra nhìn tôi.

"Ngươi, ngươi đã làm gì ta?"

Tôi suy yếu nhưng vẫn trả lời hắn.

"Ta nhân kích kia đưa vào người ngươi một chút độc tố mà thôi.

Tất nhiên loại độc tố này không phải thứ như ngươi có thể giải trừ."

Thật sự là vậy, độc tố này không thuộc về vùng thiên địa này.

Nó vượt quá khả năng khôi phục thông thường.

Tôi trước đây vì thấy nó quá quỷ dị mà tiện tay thu lại.

Thật không ngờ tác dụng của nó lại lớn như thế.

Nói rồi tôi lần nữa lao lên không cho hắn có thời gian khôi phục.

Dưới tác dụng của độc tố khiến cho hắn không sao thi triển pháp tướng.

Chỉ có thể cận thân đấu với tôi.

Sau nửa ngày giao đấu mặt hắn đã có chút tái nhợt.

Biết mình không có cơ hội chiến thắng, hắn liền quyết định cầu sinh trong c·ái c·hết.

Hắn ngưng tụ toàn bộ lực lượng triển linh cảnh rồi tự bạo.

Hắn muốn sau khi tự bạo thần hồn của hắn sẽ có cơ hội khôi phục.

Việc tự bạo này mang theo lực lượng toàn thân của hắn, dù là triển linh cảnh đỉnh phong cũng khó có thể sống sót chứ đừng nói đến triển linh sơ giai như tôi.



Chỉ thấy hắn điên cuồng hét lớn.

"Haha, ngươi nghĩ đã ăn được ta rồi sao?"

Vậy thì cũng c·hết đi.

Không gian áp chế.

Tự bạo."

Một không gian áp chế tôi và hắn lại với nhau.

Tôi cố điều động pháp tượng để phá giải áp c·hết không gian nhưng không được.

“ Ầm”.

Một vụ ổ long trời nở đất xảy ra.

Thần hồn của hắn xuất hiện mà cười lớn.

"Haha, cuối cùng là ta thắng.

Sau hơn hai tháng chiến đấu thì ta mới là người chiến thắng."

Nhưng hắn đã nhầm.

Sau v·ụ n·ổ kinh hoàng khiến cho trăm dặm xung quanh không còn sự sống thì khi khói bụi tan đi, trước mặt linh hồn của hắn vẫn có một viên linh đan xoay tròn.

Hắn không ngờ rằng tôi đã đem linh hồn tôi trôn sâu vào viên linh đan này.

Cũng chính nó đã cứu tôi khỏi hắn khi trước.

Tôi nhanh chóng thi triển năng lực khôi phục "uế thổ trùng sinh".

Viên đan như hạt giống.

Một mầm cây huyết mạch lại mọc ra.

Từng bộ phận của cơ thể tôi nhanh chóng hiển hóa ra trước mắt của hắn.

Vẻ mặt của hắn bây giờ vô cùng kinh hãi cũng vô cùng chán nản.

Sau lần công kích đó linh hồn của hắn chỉ có thể chờ đợi thiên địa giúp khôi phục còn tôi thì đang không ngừng hồi sinh.

Những mảnh xương được ngưng tụ từ hư không.

Những thớ thịt liên tục được hình thành.

Sau nửa ngày tôi mở mắt nhìn hắn cười cười.

"Không ngờ phải không, bất ngờ lắm đúng không.

Ngươi không biết trong mấy chục năm qua, ta học được bao nhiêu thủ đoạn để bảo mệnh đâu.

Không bao giờ biết được ta mạnh như thế nào đâu."

Nói rồi tôi lạnh lùng phẩy tay một cái.

Một lớp sương mù phân rã phun ra bao lấy hắn.

Nó không ngừng ăn mòn khiến thần hồn của hắn tan ra.

Tuy nhiên thần hồn của hắn cũng rất cường đại nên hắn không c·hết ngay mà cứ ở đó kêu gào thảm thiết rất lâu.

"Không, không.



Ta không cam tâm.

Ta là triển linh cảnh.

Ta là tông chủ Thiên Phong Phái."

Sau một hồi, linh hồn hắn trực tiếp tiêu tan.

Vậy là tôi đã hoàn thành những gì tôi ao ước.

Một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái tràn đầy cơ thể.

Từ nay sẽ không còn Bá Thần, không còn một Thiên Phong phái hỗn loạn.

Trên trời sớm chớp nổi lên ầm ầm.

Nhưng tiếng sấm lúc này nghe sao lại giống tiếng trống đồng đến vậy.

Tôi ngửa mặt lên trời thì thấy một chỗ có chim lạc bay quanh.

Sau đó là hư ảnh hai người đàn bà cưỡi voi nhìn xuống.

Họ nhìn tôi một hồi rồi rời đi.

Có lẽ họ thấy triển linh vẫn lạc, lại thấy có lực lượng kì lạ nên xuất hiện để xem sao.

Đất nước này là vậy.

Mặc dù triển linh không màng tục sự.

Tạo hóa lại càng cao cao trên trời nhưng khi có chuyện ảnh hưởng tới tồn vong chúng sinh thì họ vẫn sẽ xuất hiện ngăn cản.

Đó chính là quy tắc bất di bất dịch ở những đất nước tôi đi qua.

Trong quy tắc thiên địa, ma quỷ, ma thú có chăng chỉ là lực lượng cân bằng với con người mà thôi.

Và tất nhiên là không ai tình nguyện phá bỏ sự cân bằng tự nhiên đó.

Tôi vội chắp tay vái chào hai vị tạo hóa.

Dù cho hình bóng họ đã biến mất.

Trời cũng bắt đầu đổ mưa máu như tiếc thương cho một thiên kiêu vẫn lạc.

Hai tháng sau tôi quay trở về Thiên Phong phái.

Thấy tôi trở về Kiếm Tâm, Thanh Tuyết, Hoa Tâm vô cùng vui mừng.

Dù sao chúng tôi đã cách xa vài chục năm.

Tuy rằng thời gian đó với cuộc đời võ giả không dài nhưng với những người quan trọng sẽ vẫn rất có rất nhiều điều để nói.

Thiên Phong phái hiện cũng đã được thanh trừ sạch sẽ.

Những người tâm huyết với môn phái cũng đã nhanh chóng quay trở lại.

Mặc dù thực lực môn phái giảm mạnh nhưng căn cơ vẫn còn.

Chỉ cần cố gắng thì sẽ nhanh chóng khôi phục tới thời kì huy hoàng.

Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau rất nhiều về những gì đã trải qua.

Phải tới một tháng sau chúng tôi mới hết chuyện để nói.

Tôi thật không ngờ một kẻ tự kỉ kiếp trước giờ lại trở nên nhiều chuyện như vậy.

Có lẽ tại vì tôi cảm thấy thực sự bình yên.

Tôi cảm thấy như đang được sống trong ngôi nhà của mình, được trò chuyện với những người mà mình thương yêu vậy.



Kiếm Tâm giờ đã là trưởng môn.

Hàng ngày rất nhiều công chuyện đều cần hắn xử lí.

Khi chúng tôi đang trò chuyện trọng nội đường thì có một để tử vội vã chạy tới.

Hắn nói không ra hơi.

"Báo, bẩm tông chủ.

Không hay rồi."

Kiếm Tâm nghiêm giọng.

"Mau bình tỉnh, có gì từ từ nói."

Tên kia cố gắng hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.

"Bẩm trưởng môn.

Ma Quỷ t·ấn c·ông rồi."

Nghe thế Kiếm Tâm đứng phắt dậy.

"Cái gì.

Chúng đánh tới đâu rồi?"

"Dạ, Đã tới chân núi rồi."

Thì ra lại tới lúc ma quỷ t·ấn c·ông rồi.

Tôi nhìn Kiếm Tâm cau mày rồi hỏi.

"Sao thế, Chú Kiếm Tâm?"

Thấy thế Kiếm Tâm thở dài.

"Không sao? Chỉ là...."

Thấy lão cứ ấp úng tôi đành tiếp lời.

"Có chuyện gì chú cứ nói thẳng.

Cháu cũng chẳng phải xa lạ gì?"

Kiếm Tâm vội chắp tay với tôi.

"Xin con giúp chúng ta chống lại đợt ma quỷ này."

Tôi hơi ngần người rồi cũng nhanh chóng hiểu ra.

Sau cuộc c·hiến t·ranh quyền vừa rồi.

Thiên phong phái mười không còn một.

Trưởng lão Hóa Thần c·hết quá nửa.

Triển linh cảnh thì không có ai quan tâm.

Có Bá Thần thì bị tôi g·iết c·hết.

Giờ chỉ có tôi là có thể trấn áp đợt ma quỷ t·ấn c·ông này.

Mà nay dù Kiếm Tâm đã là chưởng môn nhưng trong vô thức thì địa vị của tôi lại vẫn cao hơn một bậc.

Tôi vội đỡ Kiếm Tâm, không cho lão hành lễ nữa mà nói.

"Chú yên tâm, con sẽ làm hết sức mình."