Ảnh Giới

Chương 219: Vô Tình Vô Nghĩa



Chương 218: Vô Tình Vô Nghĩa

Ha cái đầu còn lại nhanh chóng thụt lại cơ thể.

Thạch Bác ngã xuống đau đớn.

Ở phía của Công Chúa Lửa cũng bị lửa của con gà đánh tan phòng thủ và bị thiêu đốt.

Tuy nhiên cũng là người sử dụng lửa nên cô ta không bị sao.

Ám Dạ thì ngã xuống đất, phun máu.

Công Chúa Lửa tuy không sao nhưng là rất nhiều thứ đã bị cháy bao gồm mái tóc được quấn trên đầu.

Trông cô ta bây giờ nhếch nhác không khác gì ăn mày.

Công Chúa Lửa vội vã tìm một cái gương trong người.

Khi thấy hình ảnh xấu xí của mình thì cô ta hét lớn.

"Con mẹ ngươi, ngươi muốn c·hết."

Sau đó cô ta điên cuồng sử dụng ma pháp.

"Nhân danh thần lửa, triều hồi lửa hủy diệt."

Một vòng tròn lớn hiện lên dưới chân con quái sau đó là cột lửa khổng lồ bốc lên.

Con quái mất đi một cái đầu đang đau đớn thì nhận thêm một chiêu cực mạnh.

Nó lập tức đập cánh toan chạy trốn.

Nhưng tôi và đám người Kị Sĩ Sắt và Sát Thủ Bóng Đêm đã kịp lao tới tung ra công kích.

Tôi cầm kiếm chém về phía cái đầu dê.

Thấy vậy nó lập tức phản công.

Cái đầu dài ra như đạn pháo đánh về phía tôi.

Nó có công kích vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp đâm nổ thể xác của tôi nhưng hiện tôi chỉ là hồn thể được triệu hoán nên không có quá nhiều ảnh hưởng.

Rất nhanh đã có thể ngưng tụ lại.

Thấy có sơ hở, Kị Sĩ Sắt nhanh chóng nhảy tới tung ra những nhát chém cực mạnh.

Một hư ảnh kiếm hiện ra, cứ vậy mà chém liên tiếp lên chỗ cổ dê.

Ở bên chỗ đầu heo thì nó chỉ biết né tránh và phun ra khói.

Cái đầu heo phun khí ga ra nhưng không có con gà phun lửa thì cũng vô dụng.

Chính vì thế nó cũng không ngừng dính những công kích từ Sát Thủ Bóng Đêm.

Nó cũng không thể chạy trốn vì đã b·ị t·hương nặng nên chỉ có thể ở lại liều mạng.

Vậy là rất nhanh, hai cái đầu còn lại này đã bị Sát Thủ Bóng Đêm và Kị Sĩ Sắt chém xuống.

Tôi nhanh chóng được ngưng tụ bên cạnh Ám Dạ lần nữa.

Lúc này, Ám Dạ đang vô cùng lo lắng vì dường như v·ết t·hương của Thạch Bác rất nặng.

Mặc dù v·ết t·hương không tính là nguy hiểm nhưng trong vết cắn lại có độc tố khiến cho Thạch Bác không thể cầm máu.

Máu liên tục chảy khiến mặt lão trắng bệnh.



Thấy Kị Sĩ Sắt và Sát Thủ Bóng Đêm quay lại.

Ám Dạ vội vã cầu cứu.

"Đội trưởng, mau cứ lão Thạch."

Nghe vậy thì tên Sát Thủ Bóng Đêm im lặng.

Công Chúa Lửa thì quát lớn.

"Cứu cái gì mà cứu, chúng ta đâu có phép trị liệu đâu.

Cô lên level 30 rồi thì về mà học kĩ năng trị liệu đi.

Vô dụng, không cứu được lão ta là lỗi của cô đó.

Hỗ trợ là nhiệm vụ của cô mà."

Tên Kị Sĩ Sắt lập tức phụ họa.

"Đúng rồi đó, chúng ta đâu ai có khả năng chữa trị đâu.

Thôi thì tí nữa cô an táng cho lão là xong.

Dù sao thì lão cũng không sống được bao lâu nữa."

Ám Dạ nghe vậy thì vô cùng tuyệt vọng.

Cô vội đưa mắt về phía Sát Thủ Bóng Đêm.

Dù sao hiện giờ người duy nhất có thể cứu Lão Thạch chỉ có thể là hắn.

Nhưng hắn chỉ lạnh lùng nói.

"Hừ, đừng có nhìn ta.

Ta không có năng lực đó.

Có trách thì trách cô vô dụng.

Bây giờ mới đột phá cấp độ ba mươi.

Nếu cô đột phá sớm thì đã có kĩ năng trị liệu rồi.

Khi về cô lập tức học kĩ năng trị liệu cho tôi nghe chưa."

Nói rồi ba người họ lập tức đi sang một bên.

Sau cuộc chiến thì kinh nghiệm được chia ra.

Mỗi người đều có đột phá.

Tên Sát Thủ bóng đêm đã là cấp 39, Công chúa Lửa đột phá cấp 37.

Tên Kị Sĩ Sắt thì đột phá cấp 36.

Lão Thạch dù đột phá cấp 39 nhưng vẫn không thể tự chữa trị.

Ám Dạ cũng đột phá cấp 30.

Ám Dạ ôm lấy Thạch Bác mà khóc.



"Là lỗi của cháu, nếu cháu chăm chỉ thì đã đột phá cấp 30, chỉ cần cháu có kĩ năng chưa trị thì chú sẽ không c·hết."

Lão Thạch Bác thều thào.

"Đứa trẻ ngốc, không ai trách cháu đâu.

Tất cả là số mệnh thôi."

"Không, là lỗi của cháu hu hu."

Tôi thì âm thầm đi theo đám người Sát Thủ Bóng Đêm.

Mặc dù tôi phải nghe lệnh Ám Dạ do khế ước và không thể làm những chuyện vượt giới hạn.

Nhưng những cái hành động tự do đơn giản thì vẫn có thể thực hiện được.

Tôi đứng một bên nghe được họ nói chuyện.

Công Chúa Lửa cười hỏi Sát Thủ Bóng Đêm.

"Anh à, lếu là em b·ị t·hương như vậy anh có cứu em không?"

Hắn nghe vậy cũng quay lại cười véo má cô bé.

"Tất nhiên rồi.

Chúng ta là anh em mà.

Còn cái đám dân đen kia thì không xứng."

Tên Kị Sĩ Sắt cũng lập tức tâng bốc.

"Đúng đó, chúng làm sao xứng.

Vừa nãy công tử còn lấy được vật phẩm hiếm là thuốc trị liệu nhé.

Chỉ cần chưa c·hết thì có thể hồi phục như cũ."

"Vậy ạ.

Anh mau cho em xem đi."

Công Chúa Lửa đưa đôi mắt tò mò nhìn Sát Thủ Bóng Đêm nhưng hắn từ chối.

"Không được, để lúc về.

Bây giờ không phải lúc."

Hiệp Sĩ Sắt lại hỏi.

"Vậy anh xem, chiến lợi phẩm lần này chia như thế nào."

"Thì vẫn giống mọi lần thôi.

Vứt cho con bé kia một phần là được."

Nghe Sát Thủ Bóng Đêm nói vậy thì Công Chúa Lửa cũng tán đồng.

"Đúng, con nhỏ đấy có tác dụng gì đâu.

Chỉ vướng chân vướng tay."

Sát Thủ Bóng Đêm cười đểu giả.

"Dù sao chúng ta vẫn cần cô ta.



Mặc dù cô ta không mạnh nhưng lại rất dễ lợi dụng.

Hiện nay đâu có mấy người chịu trở thành hỗ trợ đâu."

Nghe tới đây tôi vô cùng tức giận.

Phải biết trước đó nếu không phải Ám Dạ liều mạng bảo vệ Công Chúa Lửa thì cô ta đ·ã c·hết rồi.

Cũng vì phải tập trung phòng ngự cho cô ta mà lão Thạch mới b·ị t·hương.

Vậy mà giờ chúng lại làm cái chuyện không bằng cầm thú như này.

Cái tên Kị Sĩ Sắt thì cứ đi theo nịnh hót.

:Công tử nói đúng.

Cái bọn như lão Thạch thì tìm đâu chẳng có.

Cần gì vì lão ta mà tốn một vật phẩm cấp cao."

Ba người họ cứ cười cười nói nói mà mặc kệ phía bên kia Lão Thạch đang c·hết dần.

Tôi dùng năng lực linh hồn của mình mà ghi lại hết toàn bộ câu chuyện.

Sau nửa ngày thì họ quay lại chỗ Ám Dạ.

Lúc này Ám Dạ đã chôn xong Thạch Bác.

Mạo hiểm giả c·hết trên chiến trường thì đều muốn được chôn tại đó.

Với họ đó là sự vinh quanh.

Công Chúa Lửa nhìn Ám Dạ mà mắng nhiếc.

"Xong rồi thì mau quay trở về thôi.

Đây là phần lần hành động này của cô."

Ám Dạ nhìn rồi do dự nói.

"Vậy còn của Lão Thạch."

Nghe vậy Công Chúa Lửa hừ lạnh.

"Đó không phải việc của cô.

Chúng ta sẽ gửi cho người nhà của lão.

Cô lo về mà học kĩ năng trị liệu đi.

Thật vô dụng.

Chỉ biết làm vướng chân vướng tay."

Ám Dạ nghe vậy thì nói.

"Vậy ta cũng không lấy nữa.

Cô đem phần của tôi cũng đưa cho người nhà của lão Thạch nhé."

"Được thôi."

Nói rồi Công Chúa Lửa thu hết lại.

Trên môi thì lại nở một nụ cười đầy sự tham lam và khinh thường.