Ảnh Giới

Chương 228: Quái Vật Tam Nhãn



Chương 227: Quái Vật Tam Nhãn

Quả nhiên nửa ngày sau đã có tin tức quái vật xâm nhập khu vực.

Những quân đoàn chỗ tôi được lệnh hành động.

Các quân đoàn nhanh chóng huy động lực lượng.

Cảm giác đây giống một cuộc c·hiến t·ranh hơn vì có hàng nghìn người đang tiến về khu vực có quái vật Tam Nhãn tồn tại.

Ám Dạ cũng nhanh chóng tiến tới chiến trường để chờ đợi vận may.

Rất nhanh chúng tôi đã phát hiện được quái vật và nó đang chiến đấu với nhiều mạo hiểm giả.

Con quái vật này vô cùng đáng sợ.

Nó có một cái đầu với ba con mát nằm dọc.

Chiếc mũi nhọn và một cái miệng rộng tới mang tai.

Trong cái miệng đó là hàng nghìn cái rặng nhọn hoắt.

Cơ thể hắn cũng không quá cường tráng.

Sau lưng có một đôi cánh chuồn.

Nhìn hắn không quá mạnh vậy mà hắn không ngừng tàn sát mạo hiểm giả trên chiến trường.

Bất kì một công kích nào đi tới chỗ con quái vật đó đều bị một ma pháp khác chặn lại giống kiểu tự động, không có điểm mù vậy.

Công kích của nó lại vô cùng sắc bén với đôi tay như liêm đao.

Nó đi qua chỗ nào là chỗ đó có mạo hiểm giả ngã xuống.

Đặc biệt tốc độ của nó cũng vô cùng nhanh khiến nó có thể t·ấn c·ông vào điểm yếu của người khác dễ dàng.

Tam Nhãn như hổ giữa bày gà mà tàn sát tứ phương.

Từ xa, chúng tôi chỉ thấy một bóng đen lướt đi và sinh mệnh mạo hiểm giả ngã xuống.

Người cường đại có thể thấy rõ hết thảy còn những kẻ yếu hơn thì thấy ba điểm sáng một xanh, một đỏ, một vàng lập lòe liên tục.

Ba ánh sáng này chính là anh sáng phát ra từ ba con mắt trên đầu nó.

Chẳng trách nó bị thiên đường phát lệnh t·ruy s·át.

Thậm chí còn sống sót vượt qua nhiều tòa thành để tới khu vực của chúng tôi.

Phải biết chỗ chúng tôi chỉ là nơi ngoài rìa trung tâm đất nước.

Nơi mà các quân đoàn không quá cường đại ngự trị.



Nếu nó tiếp tục tiến ra ngoài rìa sẽ tới những nơi rừng rậm.

Ở đó sẽ không thể lực nào đủ sức t·ruy s·át nó nữa.

Thời gian cứ thế trôi đi, số lượng mạo hiểm giả nằm xuống đã không thể nào đếm xuể nữa.

Tuy nhiên khi ở ngoài quan sát chúng tôi thấy tốc độ chớp nháy của ba con máy đã chậm lại một chút.

Điều đó có nghĩa rằng tên Tam Nhãn này không phải vô địch.

Nó chắc chắn có điểm yếu và có giới hạn.

Không chỉ riêng Ám Dạ nhận ra điều đó mà rất nhiều thế lực đang quan sát cũng nhận ra.

Chúng lập lao tới xuất thủ.

Phải biết chỉ có 50 người tham gia sát thương gần nhất mới nhận được kinh nghiệm vì thế khi nhận thấy Tam Nhãn yếu đi thì rất nhiều kẻ đã không chờ đợi được nữa.

Có một nhóm xông ra đầu tiên.

Nhóm này có mười mấy người.

Vừa xuất hiện đã vây quanh tam nhãn.

Có bốn tên võ giả đỡ đòn tung kĩ năng phòng thủ để khóa vị trí Tam Nhãn.

Sau đó là một loạt kĩ năng khống chế được tung ra.

Tam nhãn rất nhanh bị đóng băng rồi quấn chặt bởi một đám dây mây.

Một tên béo trong đó cười lớn.

"Ha ha, tưởng thế nào.

Hóa ra cũng chỉ...."

Hắn còn chưa nó xong thì bị một cánh tay xuyên qua lồng ngực.

Quay mặt nhìn lại, hắn chỉ thấy đó là một thanh niên cao gầy với đôi mắt híp dài.

"Ngươi ư ... ngươi!"

Tên cao gầy kia nở nụ cười âm hiểm.

"Khà khà, cảm ơn nhé."

Sáu đó một nhóm mạo hiểm giả mặc áo choàng đen nhảy ra mà bắt đầu g·iết người nhằm tranh đoạt Tam Nhãn.



Thấy Tam Nhãn đã bị khống chế lại rồi, một loại mạo hiểm giả đều đang tranh đoạt lại càng nhiều người điên cuồng gia nhập cuộc chiến.

Lúc này lại trở thành một cuộc hỗn chiến không đầu, không cuối.

Ai nấy đều muốn tung một chiêu lên người Tam Nhãn để tranh chút phần thường.

Có rất nhiều người tung kĩ năng tới chỗ Tam Nhãn mặc kệ là việc đó có giúp hắn thoát khỏi khống chế hay không.

Lại có không ít kẻ ra tay ngăn cản, nhằm bảo vệ chiến lợi phẩm của mình.

Bây giờ chẳng thể nào phân biệt địch ta.

Có những kẻ lợi dụng chiến cuộc để g·iết người đoạt bảo.

Cũng có những kẻ lợi dụng hỗn loạn để trả thù, để tranh quyền.

Tất cả trở thành một mớ bòng bong.

Có lẽ ở những nơi Tam Nhãn đi qua đều là tình cảnh tương tự.

Dù sao trong bảng nhiệm vụ cũng có một dòng ghi chú là cấp bậc trên 70 không được tham ra t·ruy s·át Tam Nhãn.

Đây là cơ duyên nghịch thiên cho mạo hiểm giả cấp thấp mà thiên đường ban phát.

Không ai nguyện ý buông tha.

Đang âm thầm quan sát thì Ám Dạ tự vả đến “ bốp”.

Thấy vậy tôi hỏi:

"Sao vậy?"

Ám Dạ có chút xấu hổ vì hành động tự đánh của mình.

Có lẽ vì quá căng thẳng nên cô hành động hơi quá khích.

Cô nói.

"Không có gì đâu.

Chỉ là có con ruồi thôi."

Tôi cau mày hỏi lại.

"Ruồi gì?"

Chợt tôi sững người.

Phải biết là ruồi mặc dù rất thích xác c·hết nhưng dù gì cũng phải c·hết một thời gian chúng mới tới.

Hiện tại cuộc chiến mới diễn ra có mấy giờ đồng hồ mà ruồi đã tìm tới rồi.



Phát động thần thức tôi ngây người.

Tôi vội nói.

"Ám Dạ, mau nhìn chỗ chiến đấu lúc trước."

Nghe vậy Ám Dạ cũng nhanh chóng phát động thiên nhãn quan sát.

Lúc này cảnh tượng kinh khủng đập vào mắt chúng tôi.

Những Võ giả với thân thể rắn chắc dù c·hết vài ngày cũng không hư thối vậy mà giờ đã ròi bọ lúc nhúc.

Trên thân võ giả nào cũng bâu đen toàn ruồi.

Có nhưng kẻ ruồi không bâu thì ròi bọ bò đầy người.

Cơ thể của những võ giả bị gặm nhấm nhanh tới mức mắt thường có thể thấy rõ.

Ám Dạ tự lẩm bẩm trong miệng.

"Chuyện gì đang xảy ra?"

Lúc này một tên mạo hiểm giả cấp thấp đang lục tìm bảo vật trong chỗ các kẻ ngã xuống chợt hét thảm.

"Aaaa! cứu tôi với.

Cái quái dị gì thế này?"

Âm thanh của hắn nhanh chóng bị c·hôn v·ùi trong cuộc c·hiến t·ranh đoạt.

Chỉ có chúng tôi đang quát sát gần đó vô tình phát hiện ra.

Hắn bị hàng ngàn con ruồi bọ lao vào mà cắn xé.

Đám ruồi tưởng như vô hại mà giờ vô cùng đáng sợ.

Tên võ giả kia phát động kĩ năng hỏa diễm thiêu cháy tất cả đám ruồi bâu xung quanh rồi bỏ chạy.

Để lại trên cơ thể hắn là những vết bỏng và những vết ruồi cắn li ti.

Nhưng hắn chưa chạy được bao xa thì một cánh tay hắn tự dưng rụng xuống.

Nhìn kĩ lại thì ở trong đó đã tràn đầy ròi bọ từ lúc nào.

Và như một lẻ rĩ nhiên.

Ròi bọ cứ lúc nhúc chui ra từ những vết bỏng như những cái mụn của hắn.

Lúc này hắn giống như một cái xác vừa chạy vừa làm rơi chúng.

Được độ vài chục mét thì chỉ còn lại một bộ da khô.