Ảnh Giới

Chương 72: Tà Linh



Chương 72: Tà Linh

Xong chuyện, Chúng tôi tiếp tục lên đường.

Nơi đây đã đầy dãy con đường mòn do người đi trước đã để lại.

Chúng tôi lựa chọn một phương hướng rồi tiếp tục đi.

Đi được một lúc thì tôi bảo hai người Hỏa Phụng và Lạc Lạc dừng lại.

Tôi cảm thấy mọi thứ rất quen thuộc, cảnh này tôi đã từng cùng Kiếm Tâm, Hoa Tâm trải qua.

Tôi quay sang nói với Lạc Lạc.

"Xem tôi làm ảo thuật nè."

Nói rồi tôi dùng linh khí hóa thành kiếm phóng thẳng về phía trước.

Chỉ nghe một tiếng rú vang lên.

Cây cối xung quanh tôi rung lên ào ào mặc dù không hề có gió.

Sau đó thì chúng như con chân mà di chuyển đi mở ra một con đường.

Lạc Lạc thấy vậy thì vỗ tay bôm bốp.

"Hay quá, hay quá!"

Tôi cười ha hả đắc ý.

"Chỉ là một con ma cây yếu đuối mà cũng dám dở trò trước mắt ta."

Lạc Lạc nghe vậy càng phấn khích hò reo.

"Haha, Hoàng Thao ngươi giỏi thật nha."

Hỏa Phụng thì cau mày có vẻ không vui.

Dù sao cô vốn là đội trưởng mà từ lúc bước vào ngọn núi này công không nhận ra điều kì lạ gì.

Dù là yêu hồ lúc trước hay ma cây bây giờ.

Cô bắt đầu sinh ra suy nghĩ nghi ngờ năng lực của bản thân.

Sau một lúc thì có nhiều cây bắt đầu bị đổ hơn.

Có lẽ đây là những cây mà con ma cây này dùng để lừa người ta đi vòng vòng cho đến kiệt sức.

Chúng tôi tiếp tục đi theo phương hướng đã định.

Lạc Lạc kéo tay tôi ríu rít hỏi.

"Hoàng Thao, Tại sao huynh lại biết đám là ma cây đang cản đường chúng ta vậy?"

Tôi trả lời qua loa rằng đã từng bị một con ma cây lừa trước đây nên có kinh nghiệm.



Lạc Lạc nhìn tôi có vẻ vô cùng sùng bái.

Từ khi gặp tôi ở sau núi, trong mắt Lạc Lạc tôi đã trở lên vô cùng đặc biệt.

Giờ lại cường đại như này thì hi vọng nàng không nảy sinh tình cảm với tôi.

Hỏa Phụng thì nhìn tôi có vẻ khinh thường khi thấy tôi tỏ ra đắc ý.

Nàng nói mỉa mai.

"Đừng có mà đắc ý quên mình."

Tôi chỉ gật đầu rồi cười "hì hì" cho có.

Sau một ngày thì chúng tôi đi tới một vườn đào.

Đây là một nơi vô cùng tươi đẹp khác hẳn với cảnh tượng trong khu rừng âm u lúc trước.

Hoa Phụng nói với chúng tôi.

"Mọi người nâng cao cảnh giác, rừng đào này có gì đó rất kì lạ."

Chúng tôi cũng thấy có điều không ổn nên hạ chậm bước chân.

Đúng như những gì lo sợ, chúng tôi đi mãi, đi mãi trong vườn đào nhưng vẫn không tài nào thoát ra được.

Lạc Lạc dò hỏi tôi.

"Liệu có phải lại là ma cây hay quỷ lạc đường không huynh."

Tôi dùng thần thức dò xét nhưng không thấy gì khác lạ.

Tôi lắc đầu nói.

"Không phải đâu."

Nhưng khi tôi quay đầu lại thì đã không thấy Hỏa Phụng và Lạc Lạc đâu.

Rõ ràng chỉ một giây trước họ còn ở ngay đây mà giờ đã biến mất không một dấu vết.

Điều đó làm tôi bắt đầu lo lắng.

Tôi đem một tờ liệt hỏa phù ra toan đốt vườn đào để xem là ma quỷ nào tác quái thì không có phản ứng gì.

Tôi như nghĩ tới cái gì đó.

Thật là đáng sợ, Chúng tôi bất giác đi vào không gian kết giới của kẻ khác mà không hề hay biết.

Đây rất giống như khi chúng tôi đối đầu với con quỷ Tu La.

Nếu kẻ này bất ngờ ra tay thì e rằng chúng tôi đã lành ít dữ nhiều rồi.

Tôi vội lấy lại bình tĩnh, vừa đi vừa ngắm cảnh hoa đào.



Tôi mặc dù tỏ ra như vậy nhưng thực chất là đang âm thầm phát động thần thức dò xét.

Nhưng kết quả vẫn là chẳng thấy gì.

Sau một hồi đi lạc, tôi tới trước một cửa viện thanh nhã.

Một tiếng đàn từ bên trong vang lên làm tôi mê mẩn.

Tôi ở ngoài mãi mê trong tiếng nhạc thì chỉ nghe tiếng đàn chợt dừng.

Một âm thanh êm dịu như thì thầm sát bên tai tôi.

"Mời vị công tử ngoài kia vào trong đàm đạo."

Tôi không ý thức được mà bước đi vào.

Bên trong căn phòng được bố trí vô cùng trang nhã.

Có một cô gái trẻ với mái tóc dài đang nghiêng người gảy từng nốt nhạc trên chiếc đàn cổ.

Trên người nàng là một bộ y phục màu trắng thánh khiết.

Bên cạnh là một giỏ lan tuy thơm nhưng không thể thơm bằng mùi thơm trên mái tóc nàng.

Trái tim tôi đập liên hồi.

Mặc dù sống hai kiếp nhưng đây là lần đâu tiên trái tim tôi đập nhanh trước một người con gái lần đầu gặp mặt.

Tôi cứ đứng đơ người mà ngắm nhìn nàng.

Cái nhìn của một kẻ si mê mà thưởng thức chứ không phải là anh nhìn của du͙© vọиɠ.

Một đôi mắt to tròn đầy sức hút, một khuôn miệng nhỏ, một đôi môi hồng nhuận đầy sức sống, một nước da sáng hồng như da em bé, một mai tốc bồng bềnh, một chiếc mũi cân đối, hai má núm đồng tiền khi cười, thân hình đầy đặn không gầy không béo.

Tất cả như hòa quyện mà vẽ lên một thân hình hoàn mỹ.

Cô gái đó nhìn tôi nhẹ nhàng nói.

"Mời công tử ngồi."

Âm thanh nàng trong trẻo không pha chút tạp chất.

Ánh mắt nàng nhìn tôi cũng không có chút tạp niệm nào.

Tôi ngây ngất mà không có phát ứng gì cho tới khi nàng đưa tay che miệng cười, tôi mới sực tỉnh.

"À, à được.

Đa tạ tiểu thư."

Tôi vội vã ngồi xuống một cái ghế bệt cạnh đó.

Thậm chí sau đó còn ngại ngùng không dám đưa mắt lên nhìn nàng ấy.



Tôi tự vấn xe có phải mình đã dính mê hoặc rồi hay không nhưng dù kiểm tra rất kĩ vẫn không thấy gì bất thường.

Tôi ngồi đó ngẩn ngơ.

Lúc này nàng bắt đầu di chuyển ra phía sau tôi.

Ghé sát miệng vào tai tôi rồi thổi nhẹ một cái.

Hương thơm từ miệng nàng làm tìm tôi nhảy loạn.

Tôi xoay người thì nàng lại di chuyển sang hướng ngược lại rồi ôm lấy tôi từ sau.

Cái đầu của nàng để tựa vai tôi.

Tôi không biết mình sẽ phải làm gì.

Chỉ có thể lắp bắp nói.

"Cô nương, xin hãy tự trọng, ta ... ta không phải người dễ dãi."

Chỉ nghe một tiếng phì cười duyên dáng của nàng.

Sau đó nàng lại chui qua cánh tay tôi mà trực tiếp ngồi lên đùi tôi.

Hai tay nàng ôm lấy cô tôi.

Đôi mắt nàng cứ nhìn thẳng vào mắt tôi mà không nói gì.

Trên môi vẫn là nụ cười mê hoặc.

Hai tay tôi lúc này không biết phải để đâu nên cứ dang ra một cách miễn cưỡng.

Cơ thể tôi nhanh chóng cứng ngắc, cơ bắp không tự chủ mà muốn làm gì đó, tìm thì đập loạn, hơi thở thì ngắt quãng vì ngại ngùng.

Nang lại nghiêng đầu sang một bên, mái tóc theo quán tính mà trượt theo để lộ ra cái cổ trắng ngần.

Cái này khiến tôi nuốt nước bọt cái ực.

Nàng lúc này lại bắt đầu cúi đầu thấp xuống e ấp

Khuôn mặt nàng đỏ lên như đang xấu hổ.

"Công tử có muốn cùng thϊếp đêm nay?"

Nghe câu nói đó tôi sững người.

Tôi không thể ngờ hình ảnh người con gái đang hoàn hảo trước mặt tôi lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.

Tôi vô thức đẩy nàng ra rồi vội đừng dậy.

Lùi lại vài bước, cúi người rồi nói với nàng.

"Xin lỗi đã làm phiền tiểu thư.

Tại hạ không phải loại người đó."

Rồi như mất đi cái gì đó, tôi thất vọng, thở dài, xoay người bước ra ngoài.

"Ài!"