Ảnh Giới

Chương 74: Mang Theo Nàng



Chương 74: Mang Theo Nàng

Suy cho cùng, nàng vẫn chỉ là một tà linh, làm sao có thể thoát ra ngoài bức tranh, làm sao có thể sống như người bình thường.

Sau khi nàng hát xong tôi mới dám nhẹ nhàng hỏi.

"Vì sao nàng lại khóc?"

Nàng vội lau nước mắt rồi nở nụ cười.

"Không có gì.

Công tử có thể rời khỏi đây rồi."

Nghe vậy tôi hơi hụt hẫng, vội nói.

"Vậy ta có thể mang nàng đi không.

Ta muốn được nói chuyện với nàng hàng ngày.

Chỉ đơn thuần vậy thôi."

Nàng thở dài nhìn tôi, đôi môi vẫn nở nụ cười có chút chua sót.

"Công tử à.

Dù người có mang ta theo cũng vô dụng.

Mỗi năm ta cũng chỉ có thể đưa người khác vào nói chuyện với ta trong một ngày.

Còn lại cũng chỉ là vào cái vườn đào kia thôi.

Hôm nay thấy công tử có thể hấp thu linh lực nơi đây, ta mới nguyện để công tử gặp mặt chứ mọi lần chỉ là ảo ảnh của ta mà thôi."

Tôi nghe vậy thì vội tiếp lời, chỉ sợ chậm một chút sẽ không được gặp cô ấy nữa.

"Không sao.

Mỗi năm một lần ta cũng nguyện ý."

Thấy tôi chân thành cất lời.

Nước mắt nàng lần nữa tuôn rơi.

Tôi đưa tay lau cho nàng.

Nang nhìn tôi cười buồn rồi phất tay, đẩy tôi ra xa.

Cảnh tượng nhanh chóng thay đổi.

Chớp mắt tôi chỉ thấy ba người chúng tôi lại đang đứng trong một căn phòng rách nát.

Trên vách là bức tranh một khu vườn đào đang có một cô gái ngồi suy tư.

Trong đầu tôi thì vang vọng một câu nói của nàng.

"Xin công tử hãy rời đi."

"Không, không, tôi không muốn rời đi."

Tôi vội nhào tới bức tranh, cố dùng tay đấm mạnh nhưng không thể tiến vào được.

Tôi vung kiếm chém nhưng cũng không thể để lại một vết xước.

Tôi thử dùng mọi cách nhưng vô dụng.



Thậm chí dùng lực mạnh quá, tay tôi cũng bắt đầu chảy máu.

Thấy tôi hành động kì lạ thì Lạc Lạc và Hỏa Phụng lập tức tới khuyên can.

Hỏa Phung vội giữ tay tôi lại.

"Hoàng Thao, ngươi sao vậy, ngươi có chỗ nào không ổn à?

Đã xảy ra chuyện gì?

Ngươi bình tĩnh chút, có chuyện gì nói với chúng ta.

Có gì chúng ta cùng nhau giải quyết."

Tôi vội nói.

"Tôi muốn tiến vào không gian trong bức tranh này, hai người giúp tôi được không? Làm ơn."

Vẻ mặt của tôi bây giờ rất kích động, đôi mắt đỏ ngầy, hành động một cách không lí trí.

Lạc Lạc thấy vậy cũng nói.

"Huynh cứ bình tĩnh chút, để ta xem xem sao?"

Sau một hồi xem xét thì Lạc Lạc mở lời.

"Ài, huynh đừng cố nữa.

Bức tranh này được tạo ra từ một đấng tạo hóa.

Đây là một bảo vật hiếm có bởi nó vô cùng chắc chắn.

Ngay cả những đấng tạo hóa cũng chưa chắc phá hủy được nó đâu.

Vì thế chúng ta cũng chẳng thể đi vào không gian trong đó.

Trừ khi nó chủ động nhận huynh làm chủ.

Lúc này tôi cũng đã tỉnh táo lại một chút.

Tôi quay ra hỏi Lạc Lạc.

"Sao nguội biết?"

Lạc Lạc gãi đầu nói.

"À, thì trong nhà ta cũng có mà.

Đa phần các món đấng tạo hóa làm ra đều trở thành bảo vật.

Tuy nhiên đấng tạo hóa cả đời chỉ cố gắng tạo ra một, hai món để lưu lại một cái gì đó trước khi thăng thiên thôi.

Món ở nhà ta cũng là được truyện lại từ đời tổ tông trước khi ông ấy phi thăng."

Thấy vậy tôi chán nản thở dài.

Nhưng rồi đôi mắt tôi như hạ quyết tâm.

Tôi chỉ vào bức tranh mà nói.

"Ta muốn bức tranh này."



Nói rồi, tôi định thu cuốn tranh vào trữ vật giới chỉ nhưng không được.

Hỏa Phụng lại nhìn tôi thở dài lắc đầu.

"Ta không biết là ngươi đã gặp phải chuyện gì mà lại muốn làm điều này.

Nhưng nó là không thể.

Bức tranh đã có linh không thể thu vào nhẫn vật giới chỉ đâu.

Bức tranh này cũng rất tà dị, ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi."

Nói rồi Lạc Lạc và Hỏa Phùng quay người định rời đi.

Tôi mặc kệ họ mà cố thử.

Một câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu tôi.

"Phải làm sao đây?

Đây là bảo vật của tạo hóa cảnh, có linh trí, không thể phá hủy cũng không thể mang đi."

Rồi tôi chú ý tới hai chữ "tạo hóa".

Nói về bảo vật tạo hóa thì trên người tôi cũng có.

Tôi lại thử thu bức tranh vào viên đan trong người.

Thật không ngờ nó lại thành công.

Bức tranh nhanh chóng hóa thành ảo ảnh chui vào cơ thể tôi.

Lần này khi nhìn vào thì tôi lại giật mình bởi cuốn tranh đã dán lên viên đan như dán lên một bức tường.

Bỗng chốc viên đan như trở thành một khu vườn đào thu nhỏ.

Thấy tôi mãi không đi thì Lạc Lạc quay lại.

Nhưng nàng cũng phải há hốc mồm khi đã không thấy bức tranh đó đâu nữa.

"Bức tranh bay đi đâu rồi."

Tôi vội vã tìm cách che giấu, nói với cô ấy.

"Ta cũng không biết, đột nhiên nó biến mất, hai người mau tìm bức tranh đó về cho ta đi.

Ta muốn có nó."

Nói rồi tôi không quên thể hiện vẻ mặt buồn bã, chán nản.

Thấy vậy Hỏa Phụng cũng quy lại tức giận.

"Bức tranh đó biến mất là tốt nhất.

Nó chẳng có gì tốt đẹp cả.

Lại nói ngươi, một tên đàn ông đàn ang mà vì một bức tranh không thể có được mà khóc lên khóc xuống còn ra thể thống gì.

Còn không mau đi thì chúng ta sẽ mặt kệ ngươi đó."

Tôi đành giả bộ thở dài rồi đi theo hai người họ.

Chúng tôi rất nhanh đã rời khỏi căn phòng.

Phía bên ngoài có rất nhiều xương trắng.



Có lẽ đây là những người đã bị cô gái trong tranh gϊếŧ.

Tôi chợt nhận ra thậm chí mình còn chưa hỏi tên nàng là gì.

Nghĩ đến đây tim tôi lại như thắt lại.

Đúng là ế lâu năm đã hạn chế khả năng tán gái của tôi.

Đến những thứ cơ bản nhất cũng quên.

Lúc này Hỏa Phụng chỉ về phía trước nói:

"Dựa theo lời nói của những người may mắn sống sót thì chỉ cần đi qua cái căn nhà này mà không vô tình bước vào thì chúng ta sẽ tới được địa phận hang ổ của báo tinh."

Nghe vậy Lạc Lạc nói.

"Được, lần này chúng ta phải gϊếŧ sạch hang ổ của nó.

Không biết trong đó có bảo vật gì tốt không? Hì hì."

Vậy là chúng tôi đẩy nhanh cước bộ.

Trên đường đi Hỏa Phụng và Lạc Lạc có hỏi thăm chuyện bức tranh thì tôi chỉ nói thấy trong đó có bảo vật.

Thực ra hầu hết người lên núi cũng đều vì bảo vật, thậm chí không ít điên cuồng vì chúng nên họ cũng không hề nghi ngờ gì.

Dù sao ở đất nước này, bảo vật đôi khi là hi vọng phát triển duy nhất của những người có linh căn cấp thấp.

Nói về bức tranh, họ chỉ cho là bức tranh đó quá quỷ dị, có linh trí nên đã chủ động biến mất mà thôi.

Cũng có lẽ nó đã tự động rời đi.

Họ cũng không hỏi gì thêm khi thấy tôi không nói gì về bức tranh đó nữa.

Sau nửa ngày thì chúng tôi bước đến bên vách núi.

Ở trên vách núi lúc này có chằng chịt dấu chân.

Đây là một vách núi hình vòng cung.

Chỗ chúng tôi đứng là lối vào duy nhất.

Hỏa Phụng thấy vậy có vẻ khá do dự.

Tôi bèn hỏi.

"Sao thế?"

Hỏa Phụng vội trả lời.

"Có lẽ chúng ta đã tới nơi.

Đây chính là là địa bàn con báo kia ở, nhìn trên vách núi đi."

Chúng tôi vội nhìn theo, quả đúng như Hỏa Phụng nói.

Trên vách núi là chi chít vết chân.

Hỏa phụng lại thở dài nói tiếp.

"Chỗ này có thể là chỗ nó luyện tập hàng ngày.

Chỉ sợ khi chúng ta bước vào sẽ rất khó đi ra.

Chúng ta cần hết sức cẩn thận."