Ảnh Giới

Chương 88: Tranh Đoạt Bắt Đầu



Chương 88: Tranh Đoạt Bắt Đầu

Một lão già tóc bạc cất tiếng:

"Tại hạ là Thanh Y.

Hi vọng các vị có mặt ở đây, dù là tà phái hay chính phải cùng nhau hợp lực tiêu diệt con Địa Xà này.

Nếu còn kéo dài chỉ e rằng chút nữa không ai là đối thủ của nó."

"Đúng vậy, cùng hợp lực tiêu diệt nó rồi sau đó cùng nhau tranh đoạt Ngưng Hồn Hoa."

Một vị tà tu cất tiếng.

Mọi người gật đầu đồng ý.

Vị tà tu kia bắt đầu thi triển kỹ năng mạnh nhất của bản thân mang tên Tử Địa.

Vùng đất xung quanh Địa Xà nhanh chóng hư hóa trở thành bãi bùn lầy, không ngừng b·ốc k·hói đen ăn mòn hết thảy.

Con Địa Xà kia gào rú vùng vẫy thoát ra.

Khi nó đang cố lao về một phía thì một bức tường băng được thi triển ra ngăn cản đường đi của nó.

Sau đó là hàng loạt kỹ năng từ lôi, hỏa, kiếm khí đổ ập lên người của nó.

Nếu chỉ là một, hai cái thì nó hoàn toàn có thể chống lại nhưng đây là một loạt kỹ năng đáy hòm của các vị ngưng thần cảnh.

Một hóa thần cảnh làm sao có thể chống lại.

Con Địa Xà mặc dù bị áp chế nhưng vẫn không cam tâm.

Nó ngưng tụ một loạt viên đá sắc nhọn bay về tứ phía nhằm t·ấn c·ông mọi người, hi vọng có thể tìm được một đường sinh cơ.

Nghĩ thì dễ nhưng làm thì khó.

Những vị ngưng thần ở đây có ai là không dốc toàn lực thi triển sức mạnh, nào ai còn để chỗ trống cho Địa Xà có đường t·ẩu t·hoát.

Công kích bằng sức mạnh của nó gần như bị mọi người hợp kích tiêu hao hết.

Cứ như vậy sau một lúc thì con Địa Xà kia cũng nằm im bất động.

Một vị ngưng thần Tán Tu tên là Diệp Dương vội vã nói.

"Chư vị.

Bần đạo tới đây không có ý định tranh Ngưng Hồn Thảo vì vậy mạn phép thu xác con Địa Xà này.

Mong các vị đồng ý."

Mọi người không có ý kiến gì bởi cánh hoa thứ bảy lúc này cũng sắp mở ra.

"Được rồi, mời đạo huynh cứ tùy ý."

Một người đứng ra nói



Nhưng thật không ngờ khi vị tán tu kia lại gần con rắn thì nó liền há miệng cắn đôi người hắn.

Thậm chí hắn còn không kịp kêu thảm.

Thấy vậy mọi người vội tung thêm một loạt công kích.

Sau khi xác nhận con Địa Xà này thực sự đ·ã c·hết thì mọi người mới vội vàng tách nhau ra.

Đồng thời đề cao cảnh giác.

Khi cánh hoa thứ bảy nở ra.

Mọi người vẫn không ai động thủ, bởi vì người đầu tiên động thủ sẽ chắc chắn bị mọi người vây công.

Sau một hồi nhìn nhau, một vị đạo nhân không kiên nhẫn.

Hắn nói.

"Cứ như vậy không vây phải là cách.

Bây giờ chúng ta cùng ra tay.

Ai đoạt được sẽ là của người ấy.

Những người còn lại không được ra tay.

Các vị thấy thế nào."

Mọi người nhìn nhau, người thì đồng ý, kẻ thì lắc đầu.

Nếu xét về thực lực thì họ không chênh nhau là mấy nhưng khả năng đoạt bảo thì kẻ chuyên tu tốc độ có lợi thế nhất.

Sau một hồi đắn đo mọi người đều đồng ý vì giờ không có cách nào là hoàn mỹ.

Lúc này tôi vẫn chỉ đứng một bên quan sát.

Nhờ cảnh giời không rõ ràng nên tôi cũng không bị chú ý.

Với một kẻ như tôi rất khó có thể tham gia tranh đoạt ở lúc này.

Ở trung tâm, mọi người bắt đầu sử dụng đủ loại công kích lao vào tranh c·ướp Ngưng Hồn Hoa.

Mỗi người một vẻ giống như các tôn thần linh hỗn chiến.

Cuồng phong gào thét khắp nơi.

Sau nửa ngày sử dụng hết các con át chủ bài thì thì Trường Thanh Chân Quân đã lấy được Ngưng Hồn Hoa.

Những người còn lại ai cũng b·ị t·hương nặng, nhẹ khác nhau.

Tuy nhiên vì trước đó đã có ước định nên không ai muốn tiếp tục c·ướp đoạt.

Nếu là chỉ có Tà Phái thì họ không ngại nhưng đa số nhân sĩ ở đây đều là chính phái.



Nếu tiếp tục ắt hẳn các cao thủ chính phái kia sẽ ra tay.

Đó là quy tắc chính tà đã lập ra.

Kẻ phải bội sẽ thân bại danh liệt.

Trường Thanh Chân Quân tiêu sái đáp xuống vị trí những đệ tử của mình cất tiếng nói ôn hòa.

"Cảm tạ các vị đã nhường.

Sau này có dịp đi qua Trường Sinh môn sinh mời ghé chơi, bổn tọa sẽ tiếp đón long trọng.

Ha ha!"

Chưa kịp cười hết câu thì một cây kiếm xuyên qua trái tim của lão.

Lão quay lại tung một chưởng đánh bay người kia.

Lão thều thào trong tức giận.

"Vì sao người dám phản bội ta.

Ta thu nhận, nuôi dưỡng người từ nhỏ.

Ngươi lại dám lấy oán báo ơn."

"Haha, lấy oán báo ơn ư?

Người gϊếŧ cả nhà ta, c·ướp đi Phiêu Miểu Bộ của gia tộc ta.

Đừng có giả nhân giả nghĩa nữa.

Bao nhiêu năm qua, ngươi gϊếŧ vô số người, chiếm đoạt vô số công pháp, bảo bối.

Ngươi tưởng không ai biết sao?

Ta ngậm đắng nuốt cay cũng chỉ đợi tới ngày hôm nay.

Ngày hôm nay ngươi nhất đinh phải c·hết."

Hắn vừa nói vừa ho ra máu.

Trường Thanh Chân Nhân lau máu trên khóe miệng rồi cười lạnh.

"Ngươi nghĩ có thể gϊếŧ được ta bằng một cây kiếm xuyên tim ư?

Phải biết đến cảnh giới của ta thì chỉ cần thần hồn không c·hết thì sẽ trường sinh bất tử.

Trừ khi...."

Nói rồi vẻ mặt lão nhăn lại, vội vã ngồi xuống khoanh chân vận công.

Tên kia thấy vậy liền cười lớn.



"Nhận ra rồi ư, ngươi dùng tuyệt hồn tán hãm hại không ít người.

Ngày hôm nay hãy nhận lấy quả báo đi."

Đúng lúc này cũng có một vị danh môn chính phải bị ám toán.

Kẻ ám toàn lần này lại là nhị đệ của hắn.

Đây là cơ hội tốt nhất trong mấy chục năm qua để hắn có thể có được quyền lực trong gia tộc.

Những lão già khác vội vã đề cao cảnh giác với người thân của chính mình.

Dù sao họ cũng đều đang b·ị t·hương.

Bây giờ lực lượng của tà phái và chính phái không chênh lệch nhau là mấy.

Mấy lão già tà phái liền hết lớn:

"Cùng xông lên, c·ướp Ngưng Hồn Hoa."

Đến lúc này lão già Trường Thanh Chân Quân vội vã lấy ra cây hoa từ trong giới chỉ.

Có lẽ lúc này chỉ có cây hoa này mới cứu được mạng của hắn.

Hắn định ăn cây hoa hi vọng hóa giải c·hất đ·ộc.

Nhưng chưa kịp động thủ thì một cây kiếm lướt qua.

Cái đầu lão bay lên đầy vẻ ngơ ngác.

Bởi kẻ ra tay chính là đại đệ tử mà lão tin tưởng nhất.

Nói ra thì cũng buồn cười.

Lão tin tưởng đại đệ tử nhưng lại để con gái qua lại với nhị đệ tử.

Bởi gia thế nhà nhị đệ tử rất lớn, có thể giúp lão có được nhiều lợi ích.

Nào biết được vì vậy mà trong lòng đại đệ tử sinh ra oán hận.

Hắn cố gắng chứng minh bản thân rất nhiều nhưng đổi lại được cái gì.

Không có gì cả.

Người con gái thanh mai chúc mã từ nhỏ, chức vị trưởng môn cao cao tại thượng.

Tất cả những gì hắn khao khát đều không đạt được.

Chính vì thế hắn đã bị tà phái mua chuộc.

Và chính lúc này ra tay hạ sát Trường Thanh Chân Quân.

Tà phái nhân cơ hội lao vào tranh đoạt, chính phái mặc dù chống đỡ nhưng trong tâm cũng tìm cách đoạt được Ngưng Hồn Hoa.

Cuộc chiến máu tanh lại lần nữa diễn ra.

Đến bước này tôi cũng chẳng ngại mà nhảy vào cuộc chiến.