Ảnh Hậu Giá Đáo _ Nữ Phụ Tái Sinh

Chương 10: Thiếu em...



Lần đầu Khâu Hân Di nghe liền bị hút hồn, không chỉ vì giai điệu cuốn hút mà còn có ca từ vô cùng ý nghĩa. Khâu Hân Di không khỏi cảm thán một phen.
Lời bài hát do chính Dịch Hy viết, ngôn từ đơn giản nhưng lại trôi chảy, sinh động. Mỗi câu chữ đều là lời thì thầm của chàng trai khi đang yêu, giống như chiếc lông vũ, chạm khẽ vào nơi sâu nhất trong tim cô.
"Nơi tận cùng thế giới, anh chỉ muốn gặp được em.
Giữa dòng người tập nập, hình bóng em vẫn là duy nhất.
Cảm ơn em, vì mỗi khi thức dậy, em đã ở bên anh.
Nơi những vì sao tỏa sáng của thiên hà, anh đang đuổi theo hình bóng em.
Tình yêu giản đơn ấy đang khiến con tim anh xao xuyến.
Cảm ơn em..."
Khâu Hân Di đeo tai nghe, tiếng hát trầm ấm của Dịch Hy giống như dòng suối nhỏ, quẩn quanh tai Hân Di, rót thẳng vào lòng của cô. Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có điểm gì đó hụt hẫng, chính là thiếu một thứ gì đó. Khâu Hân Di mím môi, tháo tai nghe nói:
"Hình như còn thiếu gì đó..."
Dịch Hy gật đầu, đáp: "Thiếu em"
"Anh nói gì vậy chứ?"
"Ý tôi là thiếu giọng của em"
Khâu Hân Di cắn cắn môi dưới, gương mặt biểu tình có chút xấu hổ, cúi đầu che dấu bộ dạng. Dịch Hy nhếch môi, sau đó nói:
"Em muốn thử thu âm một đoạn không?" Dịch Hy ngồi trước bàn máy tính, bàn tay chuyên nghiệp chỉnh lại âm thanh, sau đó mới quay lại nói với Khâu Hân Di đang ngây ngốc giả bộ chăm chú để che đi đôi má đỏ hồng trên sofa.
Hân Di vén tóc mai, chân tay có chút luống cuống sắp xếp lại giấy tờ trên mặt bàn, sau đó điều chỉnh lại nét mắt, mới gật gật đầu, đáp:
" Được, tôi sẽ thử xem sao"
Khâu Hân Di kiếp trước tuy là người bình thường đến mức tầm thường, nhưng lại đặc biệt yêu thích âm nhạc cùng diễn xuất, chỉ tiếc là không có thiên phú, gia đình cũng thờ ơ, nên yêu thích vẫn chỉ là yêu thích, hoàn toàn không có khả năng theo nghệ thuật. Sang tới kiếp này, đột nhiên được trải nghiệp việc mình yêu thích, Khâu Hân Di cũng không còn muốn từ chối, dù sao là Dịch Hy yêu cầu cô, anh ta tự quyết định như vậy thì cô sẽ chiều, có dở cũng dở chết anh ta.
Dịch Hy thấy cô đồng ý, hài lòng gật đầu. Sau đó dẫn cô vào căn phòng thu âm phía trước bàn máy tình. Giúp cô chỉnh lại mic, sau đó cầm lấy tai nghe, vén tóc mai rồi đeo cho cô. Hân Di ngước mắt nhìn Dịch Hy, gương mặt vẫn tỏ ra bình thản nhưng hai tai ẩn sau tai nghe đã có phần đỏ hồng.
Hành động này, quá gần gũi rồi. Cô nam quả nữ ở trong phòng nhỏ, anh ta đứng gần cô như vậy, có chút không hợp lễ nghi rồi.
" Cầm lấy đi, hát thử một lần xem sao?" Dịch Hy thấy cô nhìn mình chăm chú, có phần xấu hổ vờ ho một tiếng, xoay người cô hướng về mic, sau đó đưa lời bài hát cho cô.
"Ừm" Hân Di gật đầu, sau đó tập trung nhìn vào lời bài hát, nhẩm lại vài lần, sau đó mới thở hắt một hơi rồi ra hiệu cho Dịch Hy.
Dịch Hy thấy tín hiệu của cô, môi cong lên trở thành nụ cười. Sau đó bật nhạc, dùng tay dẫn nhịp cho cô. Khâu Hân Di vừa nhìn động tác tay của anh, sau đó lướt qua bài hát. Đoạn nhắm mắt cảm nhận giai điệu, hít sâu một hơi, chờ đến lời của mình cất giọng.
"Xin lỗi anh, vì những lúc giận hờn vô cớ.
Em đã không biết anh bị tổn thương thế nào bởi những câu nói của em.
Cảm ơn anh vì những tình cảm chân thành ấy.
Đã vỗ về em trong từng giấc ngủ.
Anh là món quà trân quý nhất của em.
Em yêu anh..."
Giọng hát của Khâu Hân Di nhẹ nhàng tựa một cánh bướm nhỏ, khẽ chạm vào lòng của Dịch Hy, khiến tấm lòng của Dịch Hy như có sóng dậy, cuốn vào từng câu hát. Khâu Hân Di nhắm mắt, lắng nghe giọng hát của chính mình. Giọng cô tuy không kỹ thuật như Dịch Hy, nhưng lại đặc biệt ngọt ngào, mỗi câu hát đều giống như mật, rót vào trái tim của người nghe, khiến người ta bất giác cảm thấy xao xuyến.
Dịch Hy cũng không phải ngoại lệ, ngay từ khi cô cất những câu hát đầu tiên, anh liền bị chìm sâu trong đó, đến dẫn nhịp cũng bị anh ném ra sau đầu, chăm chú nhìn ngắm dáng vẻ của Hân Di, khóe môi đã không dấu được nụ cười sủng nịnh.
Bài hát vừa kết thúc, Khâu Hân Di tháo tai nghe, nhìn về phía Dịch Hy chờ phản ứng anh. Dịch Hy vốn đang tập trung lắng nghe tiếng hát của cô, lại thấy âm nhạc đã vào hồi kết thúc mới luyến tiếc rời tầm mắt, mím môi nghe lại tổng thể một lần. Sau đó gật đầu tỏ ý hài lòng, giọng hát của cô, quả nhiên rất hợp để hòa giọng với anh.
"Tốt rồi, nhưng vẫn có phần chưa ổn lắm, hát lại một lần nữa nhé."
Khâu Hân Di gật đầu, đeo lại tai nghe, sau đó lặp lại bài hát một lần nữa. Giọng hát mềm mỏng nhưng không kém phần thuần khiết, bộc lộ hoàn toàn phần cảm xúc của người con gái đang yêu.
Dịch Hy nhìn cô không rời ánh mắt. Tuy trước đây có từng nghe qua nhạc phim mà cô hát, nhưng cảm xúc không giống với lần nay. Tiếng hát của cô khiến cho anh cảm thấy cô không còn là một hoa đán nổi tiếng của showbiz đầy thị phi, cô chỉ đơn giản là Hân Di - người con gái đơn thuần của tám năm về trước, tựa như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.
Sự trong sáng này chính là thứ mà Dịch Hy anh vẫn luôn muốn bảo toàn.
Khâu Hân Di hát lại đến lần thứ ba, Dịch Hy gật đầu hài lòng, tỏ ý tán thưởng, mỉm cười rời khỏi bàn máy tính, giúp cô mở cửa. Sau đó cho cô nghe lại toàn bộ bài hát. Hân Di chăm chú lắng nghe lại bài hát, cảm giác thiếu vắng ban đầu cũng không còn cảm thấy nữa.
Giọng nam trầm ấm, giọng nữ ngọt ngào, hòa chúng với nhau tạo nên tổng thể bài hát hoàn mỹ.
Khâu Hân Di đặc biệt yêu thích bài hát này, quả thực rất phù hợp với sở thích của cô. Chỉ cần có thêm một MV phù hợp, cùng danh tiếng của Dịch Hy, đảm bảo sẽ thành hit lớn.
Dịch Hy vốn muốn mời Hân Di bữa tối, nhưng khi vừa mở miệng muốn nói thì tiếng chuông điện thoại của cô cắt ngang. Khâu Hân Di cầm điện thoại, xem tên trên màn hình, sau đó mới bắt máy. Là cuộc gọi của mẹ Khâu - mẹ của thân chủ. Đại khái cũng không có gì nhiều, chủ yếu là cha mẹ Khâu về nước, nên muốn cả nhà cùng nhau dùng cơm tối.
Cha mẹ Khâu sống ở nước ngoài, mỗi năm chỉ về nước khoảng hai ba lần. Phần lớn thời gian Khâu Hân Di cũng ở Chung cư riêng, không ở Khâu gia, nên đối với việc gặp mặt cha mẹ Khâu chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thân chủ này lúc trước gặp tai nạn cũng không được gặp cha mẹ, cô lại xuyên vào thân chủ này, nên không khỏi có phần cảm thương. Nếu cô đã xuyên vào thân xác này, nên cô sẽ đối xử với cha mẹ Khâu giống như cha mẹ ruột của mình, cũng là chu toàn phần còn lại cho thân chủ.
Khâu Hân Di sau khi cúp máy, xem lại đồng hồ, thấy cũng sắp thời gian hẹn liền sắp xếp đồ đạc, tạm biệt Dịch Hy rồi rời đi. Dịch Hy muốn đưa cô tới điểm hẹn nhưng Khâu Hân Di nhanh chóng từ chối. Dù sao cô cũng không muốn cha mẹ Khâu hiểu lầm điều gì đâu nha.
Khâu Hân Di một lượt rồi khỏi phòng thu, sau đó xuống đại sảnh của công ti, suy nghĩ sẽ bắt taxi sẽ đến nhà hàng.
Hân Di đưa tay chỉnh lại tóc, nghiêng đầu chuẩn bị gọi xe taxi.
"Khâu Hân Di..."
Đột nhiên có tiếng gọi lớn, Khâu Hân Di nị giật mình, theo phản xạ xoay về phía có tiếng gọi, liền thấy một chiếc xe màu đen bóng loáng, theo con mắt nhìn hạn hẹp của thiếu nữ xuất thân nông dân như cô thì đây có thể là BMW.
Khâu Hân Di mải ngắm nhìn chiếc xe, nói gì thì nói, trước đây có khó lòng thấy được chiếc xe như vậy, dù gì ở nơi cô ở thì không ai đủ tiền để mua chiếc xe như vậy đâu nha. Nay xuyên vào thế giới này, vừa nhìn liền có thể thấy xe sang nhà đẹp, cô ngắm thêm một chút cho thỏa mắt, cũng không mòn đi miếng nào, vậy thì tội gì mà không ngắm chứ.
"Này, em đang nhìn cái gì vậy chứ?" Chiếc xe tiến đến chỗ cô, cửa xe phía Khâu Hân Di chầm chậm kéo xuống, Đông Kiêu từ bên trong nói vọng ra, kéo Khâu Hân Di đang trong trầm ngâm về thực tại.
"Đông Kiêu? Sao anh lại ở đây?" Khâu Hân Di như bị phát hiện điều xấu, hai gò má hơi phất hồng, lại nghe thấy tiếng của Đông Kiêu ở trong xe, liền khom người, nhìn vào bên trong. Môi đào khép mở cất tiếng nói.
"Bác Khâu nhờ tôi tới đón em." Đông Kiêu tựa tiếu phi tiếu đáp, giọng nói vẫn là một màn đùa cợt.
"Ồ..." Khâu Hân Di gật gù như đã hiểu.
"Lên xe"
Đông Kiêu hất cằm, ra hiệu cho cô lên xe. Khâu Hân Di có phần lúng túng, vươn tay chuẩn bị mở cửa sau. Đông Kiêu nhìn động tác của cô, gương mặt có phần không hài lòng. Tay cô vừa chạm tới tay nắm cửa, anh liền cất tiếng:
" Tôi đâu phải tài xế của em...lên trên"
Khâu Hân Di bối rối buông tay, sau đó trực tiếp ngồi lên ghế trước. Từ đầu đến cuối đều không nhìn qua gương mặt của Đông Kiêu. Đông Kiêu thấy cô đã lên xe, vốn định cho xe di chuyển thì thấy Khâu Hân Di vẫn chưa thắt đai an toàn liền nhanh chóng vươn người, trực tiếp thay cô đem đai an toàn thắt cho cô.
Khâu Hân Di thấy Đông Kiêu vươn tới, liền nhanh chóng thu gọn người vào ghế, không ngẩng đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh. Khoảng cách của hai người chỉ đếm chừng một bàn tay, khiến cho gương mặt như tượng tạc của Đông Kiêu phóng to trước tầm mắt của cô. Cô có cảm giác chỉ cần cô ngẩng đầu, thì liền có thể chạm vào mặt của anh.
"Sao? Bị mê hoặc rồi?" Đông Kiêu thu người, lại thấy vành tai cô đỏ ửng, liền không nhịn được muốn trêu đùa cô.
Khâu Hân Di bị trêu đùa, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Đông Kiêu: "Tôi mới không có, là do nóng thôi..."
"Được, là do nóng..." Đông Kiêu cười cười, sau đó khỏi động lại xe, trực tiếp nhấn chân ga, lái xe tới nhà hàng. Chiếc xe nhanh chóng di chuyển khỏi công ti.
____________
Chap này có vẻ hơi nhạt :3 Miên chỉ muốn nói là Miên ship Hy Di thôi hihi 🐡