Cứ như vậy giữ hai bọn họ ngầm hình thành một hiệp định, đợi làm xong chuyện đêm nay bọn họ sẽ cùng nhau ngồi lại tìm hiểu nguyên nhân cũng như cách giải quyết về mối liên hệ kỳ lạ giữa hai người.
Ngụy Nguyên biết bất kể anh suy nghĩ điều gì cũng sẽ bị Mạnh Vũ Thần nhìn thấu, cho nên hiện tại trong lòng anh đã có chút dự đoán thì anh cũng bỏ qua không nghĩ đến nó nữa.
Xe đi hơn một tiếng đã ra khỏi khu vực nội thành Hải bên đường bắt đầu trở nên hoang vắng, Ngụy Nguyên khẽ gọi Hoàng Tư Vũ.
- Tiểu Vũ sắp đến rồi.
Hoàng Tư Vũ mơ màng mở mắt, Ngụy Nguyên đưa tới cho cô một chiếc khăn lạnh để cô lau mặt.
Hoàng Tư Vũ nhìn hai bên đường hoang vắng, phía trước là màn đêm đen kịt, không hiểu sao giờ phút này trong lòng cô dâng lên cảm giác bất an chưa từng có, cho dù là như vậy thì trực giác lại không ngừng nhắc nhở cô, thứ cô cần có lẽ đang ở đó, vậy cho nên cô không thể quay đầu.
Xe rất nhanh đến kho hàng, đây là một kho hàng đã bị bỏ hoang từ lâu, ba người xuống xe Ngụy Nguyên ném cho Mạnh Vũ Thần một khẩu súng.
- Cậu bọc cuối.
- Được.
Ngụy Nguyên cầm súng đi đầu Hoàng Tư Vũ ở giữa Mạnh Vũ Thần chốt phía sau, hai người như có như không bảo vệ cô ở trung tâm.
- Hai người cẩn thật, Nguyên đổi vị trí để em đi trước.
Hoàng Tư Vũ vẫn không quên trên người Ngụy Nguyên vẫn còn vô số vết thương chưa hồi phục, lỡ như bị phục kích anh đi đầu sẽ không tránh khỏi bị thương. Thế nhưng Ngụy Nguyên nào chịu đồng ý để cho cô làm tiên phong mạo hiểm.
- Không được em ở phía sau.
- Anh vẫn còn đang bị thương, nghe lời đi.
Hai người dằn co không ai chịu nhường ai, cuối cùng Mạnh Vũ Thần không nhịn được bất đắt dĩ lên tiếng.
- Tôi và anh đổi vị trí.
Nghe lời này của Mạnh Vũ Thần lại nhìn thấy sắc mặt của cô Ngụy Nguyên chỉ đành đồng ý đổi vị trí. Xung quanh nhà kho vắng lặng giống như chưa từng có ai đến nơi này, ba người cầm súng trên tay cẩn thận từng chút một đi vào bên trong, càng vào trong càng yên lặng đến quỷ dị, Hoàng Tư Vũ khẽ nhíu mày lên tiếng.
- Hai người có ngửi thấy mùi gì không.
Cô dường như ngửi được một mùi hương vô cùng nhẹ, nhưng rất lạ.
- Không có.
Khứu giác Mạnh Vũ Thần vẫn luôn rất nhạy, anh lắc đầu lên tiếng, anh thật sự không ngửi thấy gì cả. Càng vào trong càng yên tĩnh, sự yên tĩnh này càng khiến bọn họ nâng cao cảnh giác đến cực độ.
Đột nhiên ánh mắt của Hoàng Tư rơi vào tượng thần tài thổ địa ở trong góc cách đó không xa, ở chỗ đó còn có một cây nhang chưa cháy hết.
- Nín thở, mau lập tức rời khỏi chỗ này.
Hoàng Tư Vũ đột nhiên quát lên sau đó cô nín thở xoay người lập tức kéo Ngụy Nguyên và Mạnh Vũ Thần chạy đi. Chỉ là chân vừa chạy được vài bước, lập tức cả người ngã nhào xuống đất rơi vào hôn mê. Lúc này một thân ảnh từ trong bóng tối bước ra nhìn ba người đang nằm trên mặt đất.
Hoàng Tư Vũ mở mắt ra cả người truyền đến cơn đau nhức, cô đưa mắt nhìn xung quanh đáy mắt cô chợt rét lạnh nhìn một đám người vũ trang đầy đủ đang chĩa súng về phía mình.
- Các người là ai.
- Là ai cô không cần biết, hiện giờ cô nên lo cho cái mạng nhỏ của mình thì hơn.
Hoàng Tư Vũ nhìn người đàn ông trùm kín mít giống như phần tử khủng bố đang ngồi trên ghế tay còn nghịch con dao thì đáy lòng cũng lạnh xuống. Lúc đó cô nhìn thấy mê hương, khi phát giác ra đã không chạy kịp, cô không thể thoát thân đồng nghĩa với hai người kia cũng vậy, thế nhưng giờ cô lại không nhìn thấy bọn họ.
- Bạn của tôi đâu, bất kể là ai thuê các anh đến, tôi đồng ý ra giá gấp mười lần.
Nhiều năm làm sát thủ như thế đến chuyện này còn không nhìn ra thì cô thật có lỗi với hai chữ “sát thủ” này. Kẻ cầm đầu sau khi nghe xong lời này của cô thì hơi thoáng dao động.
- Gấp mười lần nghe cũng được đó, nhưng mà bọn tôi cũng không phải kẻ ngốc, cô nói xem đầu của M10 và người thừa kế nhà họ Mạnh, một khi đăng lên web đen chúng tôi có thể kiếm được bao nhiêu chứ, chút tiền đó của cô tính là gì.
Hoàng Tư Vũ khẽ siết chặt tay, cô thử vận nội lực trong người như không tài nào làm được. Cả người cô hiện tại toàn thân đều vô lực, chỉ cần cô động một chút thôi cũng cảm thấy đau thấu tim.
- Vậy nói đi, các người muốn thế nào mới thả chúng tôi đi.
- Muốn đi, có thể.
Hắn khẽ búng tay “tách,” theo âm thanh vang lên trong nhà kho, tấm màn đen trước mặt bị đám người đó thô bạo kẹo xuống. Đôi con ngươi của Hoàng Tư Vũ co rút nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh máu me bê bết bị treo trên trần nhà, bên dưới bọn họ là một cái cối xay khổng lồ.
- Nhìn thấy không, nếu cô có thể giữ được 2 sợi dây này đến khi gà gáy, vậy thì tôi sẽ để cho các người đi. Bằng không một khi rơi xuống, chậc chậc sẽ bị xoay nhiễm thành thịt mịn à nha.
Hai người bị treo trên trần nhà cả người nhuộm máu loang lổ vết thương hơi thở thoi thóp Mạnh Vũ Thần đã hôn mê từ lâu. Ngụy Nguyên vẫn còn giữ được ý thức, mắt anh lúc này bị máu che khuất tầm nhìn mọi thứ đều mơ hồ không rõ nhưng vẫn nhìn cô dịu dàng lại đầy tự trách cùng đau thương.
Ngụy Nguyên khó khăn lên tiếng, anh không nói chuyện với cô mà nói với đám người kia.
- Người các ngươi muốn là tôi, để hai người họ đi.
Đám người này gửi email nặc danh cho anh, mục tiêu của họ rõ ràng là anh, anh chết cũng không sao chuyện anh hối hận nhất là đồng ý để cô đến đây, để cô bị lôi vào nguy hiểm.
- Ồ tình nghĩa thật sâu đậm nha, hay tôi đổi lại một chút, trong hai người này cô chọn một người đi, tôi sẽ để cô và một trong hai người này rời khỏi đây cô thấy thế nào.