Đó là khi mảnh đất này còn thuở hồng hoàng, nơi có các vị thần và con người cùng nhau tồn tại, cả đất trời ngập tràn linh khí.
Khi đó vua Đế Minh tức cháu bà đời của họ Viên Đế Thần nông sinh được hai người con đặt tên là Đế Nghị và Lộc Tục. Nhà vua yêu Lộc Tục hơn nên muốn cho Lộc Tục làm vua phương Bắc. Lộc Tục là người khiêm nhường nên đã nói với cha nhượng cho anh cả. Vì vậy vua cha cử Lộc Tục làm vua phương Nam (đất Văn Lang sau này).
(Nguồn wikipedia)
Đất Văn Lang tức nước Xích Quỷ có nhiều phong cảnh thanh kỳ, dải Lĩnh Nam trùng trùng, điệp điệp, xanh như chàm, xa trông như rồng uốn khúc. Lộc Tục trở thành vua lấy hiệu là Kinh Dương Vương, buổi đầu định đóng đô ở chân núi Miễu Sơn, sau ấn định xây thành, đắp lũy ở Cửu Lĩnh. Vua lấy Long Nữ con gái Động Đình Quân, sinh ra được một người con trai, đó chính là thần phụ hắn, húy danh Sùng Lãm, người đời gọi thần phụ hắn là “Lạc Long Quân.”
Bởi vì trong người chảy huyết mạch của rồng, nên phụ thần hắn chính là vua của miền biển cả.
Trong một lần dạo chơi người vô tình gặp được con gái của Đế Lại.
Một người vốn là con gái thần nông, một người là vua biển cả, hai người gặp nhau yêu nhau chẳng bao lâu mẫu thần sinh ra một quả trứng khổng lồ.
Người dùng hết thảy yêu thương cùng thần lực ấp nó suốt trăm năm, cuối cùng quả trứng ấy nở ra một trăm đứa trẻ.
Ngày qua ngày một nhà bọn họ sống yên vui không màn thế sự, cho đến một ngày thần phụ cảm thấy thân thể không khỏe, bởi vì người đã rời biển quá lâu biển cả thiếu đi người, cá tôm cũng dần mất đi sức sống.
Thần mẫu vốn là con gái thần nông không thể sống dưới đáy biển sâu, cuối cùng hai người đành phải ngậm ngùi chia ly. Thần phụ mang theo 50 người con xuống biển, thần mẫu mang theo 50 người con lên núi. Anh cả theo mẹ, lãnh đạo anh em cùng con người lập nên vương triều đầu tiên lấy tên là Văn Lang, lấy hiệu Hùng Vương. Người đời xưng tụng gọi thần mẫu hắn là “Âu Cơ”, Âu nghĩa là mẹ, cơ nghĩa là vương. Người trở thành mẹ của vương, là thủy tổ của tộc Bách Việt, từ đó kéo dài ngàn vạn năm cho đến tận bây giờ.
Hắn thân là con thứ hai nên theo thần phụ cùng 49 người em của mình trở về biển. Năm tháng dần trôi đến một ngày thần phụ gọi hắn đến giao lại long châu cho hắn. Người nói rằng người và thần mẫu đã xa cách mấy trăm năm, nay con cháu đã thành đàn, nước non hưng thịnh người muốn cùng thần mẫu tan vẫn cùng đất trời, giao lại biển cả này cho hắn.
Hắn nhận lấy long châu tiễn đưa thần phụ rời đi.
Ngày phụ thần cùng mẫu thần tan vẫn hắn nhớ rõ đó là ngày mùng 10 tháng 3 âm lịch. Ngày hôm đó toàn bộ muôn thú trên rừng dưới biển, đến cả chim bay trên trời cũng cúi đầu triều bái, hồng quang lộng toả khắp nơi kéo dài từ phương nam đến tận phương bắc, hết thảy tất cả các tượng thờ của phụ mẫu ở khắp nơi điều được thần quang ngự đến.
Từ đó về sau dân chúng xem ngày này như ngày giỗ tổ, tương truyền, rằng mỗi năm đến ngày này chỉ cần đến đền thờ các Vua Hùng, trước tượng của mẹ Âu Cơ cùng cha Lạc Long Quân mà khấn nguyện, nhất định có thể nhận được chúc phúc.
Còn về phần hắn, sau khi hắn nuốt long châu liền chìm vào giấc ngủ, thần thể hoá thành một đoá sen đỏ chìm sâu dưới đáy biển.
Cho đến một ngày hắn tỉnh giấc, đáy biển sâu nay đã trở thành đỉnh núi, loài người đã trải qua ngàn vạn năm, đất trời này đã không còn bất kể vị thần nào, linh khí sớm đã bị bào mòn chẳng còn gì ngoài bụi đất và những kiến trúc lạ lẫm.
Ngày hắn thức tỉnh hắn nhìn thấy có một con rắn nhỏ màu trắng bạc nằm canh giữ bên cạnh chân thân của hắn. Có lẽ nếu không có con rắn nhỏ này có khi hắn đã bị con người xem như thuốc bổ mà hái đi cho vào nồi rồi cũng nên.
Hắn hoá người mang theo con rắn nhỏ đi đến cùng trời cuối đất, cứ như vậy cô độc giữa thế giới này, trải qua gần trăm năm. Ngày đó hắn quay trở lại đỉnh núi nơi mình thức tỉnh, hắn nghĩ đến huynh đệ cùng phụ mẫu cho nên hắn quyết định sẽ để bản thân tan vẫn cùng đất trời.
Cũng vào ngày hôm đó một cô gái loài người làm gián đoạn kế hoạch của hắn, cô từ trên trời rơi xuống cùng một chiếc máy bay tiêm kích. Nhìn cô thoi thóp đợi chờ cái chết đang đến, không hiểu vì cái gì hắn lại ra vươn tay can thiệp vào sống chết của con người. Hắn nhỏ một giọt máu của mình cho cô uống, máu của thần có thể khiến con người cải tử hoàn sinh, cũng từ đây cô bước vào cuộc sống vĩnh hằng của hắn.
Có cô bầu bạn, cùng cô đi khắp địa cầu, thế giới con người trong mắt hắn cũng trở nên sinh động nhiều sắc màu hơn. Một ngày kia cô đọc cho hắn nghe một câu chuyện, là câu chuyện tình yêu của cô Tấm, lúc đó cô chỉ cảm thán rằng.
- Nếu tất cả mọi câu chuyện trên thế giới này đều có sự sống thì thật tốt.
- Nếu em muốn ta có thể cho nó sự sống.
- Thật sao, anh không gạt em chứ.
- Ta là thần, thần sẽ không gạt bất kỳ ai.
Vừa nhận được lời này của hắn cô lập tức chạy như bay ra ngoài, tiếp đến mang vào một cái máy tính.
- Thần, em có thể làm một đường link tổng hợp tất cả các câu chuyện trên toàn thế giới, như vậy anh có thể biến chúng trở nên sống động giống thế giới thật của chúng ta không.
- Như em muốn.
Hắn dùng thần lực của mình đưa vào trong đương link mà cô tạo nên. Kể từ đó trở đi ở một nơi mà còn người không nhìn thấy, trong thế giới của những cuốn sách, vô số hình ảnh bắt đầu được dựng nên từ những con chữ hình thành nên thế giới.
Mỗi một cuốn sách là một thế giới riêng, một câu chuyện riêng chân thực không khác gì thế giới bên ngoài, nếu có khác chỉ là thời gian trong những thế giới này sẽ trôi nhanh hơn, một năm ở nơi này chỉ bằng một ngày ở hiện thực
Mỗi ngày trôi qua thông qua hệ thống thần chủ được hắn dựng nên để bảo vệ thế giới trong tiểu thuyết, cô có thể nhìn thấy mọi thế giới mà cô muốn, xem những gì xảy ra ở đó trên màn hình lớn như đang xem một bộ phim, cô mê mẩn đến mức có gì bỏ quên cả hắn. Có đôi lúc hắn muốn thu hồi lại thế giới, nhưng lại sợ cô buồn, hắn thích nhìn thấy nụ cười tựa tiên nữ của cô.
Đến một ngày hắn phát hiện ra cô gái nhỏ của hắn biến mất, chỉ để lại một tờ giấy nhỏ. Cô nói cô muốn vào trong một thế giới còn đang dang dở. Cô muốn trở thành con của Hạ Khanh, bởi vì bà ấy rất giống với người mẹ đã mất của cô.