Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh

Chương 143: Sự cố trên đường




Bạch Vân cũng trở nên nghiêm túc ông không quên lần bị ám sát ở Bạch Mã, đám người kia đúng là có gì đó kỳ quái. Hiện tại ở thế giới này cả chủ thần và ông điều không thể sử dụng thần lực, thứ dựa vào chỉ có thể là nội công tâm pháp mà ông tự mình sáng tạo, ở nơi này nó cũng được xem như là tuyệt đỉnh võ học rồi, ông không tin còn không đánh lại được đám người thường kia.

Chuyện gấp cho nên ăn sáng xong hai người liền lên đường, đúng như ước nguyện Bạch Vân nhân được một cái thẻ đen không giới hạn từ chỗ Mạnh Vũ Thần.

Sau khi Bạch Vân và Ninh Hân rời đi Mạnh Vũ Thần đưa Hoàng Tư Vũ đi nhìn thân thể của Ngụy Nguyên vẫn còn đang ở trạng thái hôn mê. Hoàng Tư Vũ nhìn hồi lâu vô cùng trầm tư sau đó hỏi Mạnh Vũ Thần.

- Thần, anh đã trở về rồi vậy thì thân thể này tính sao.

Như hiểu được những lo lâng trong lòng cô Mạnh Vũ Thần nhẹ xoa tóc cô.

- Trước khi anh nhập vào thân thể này, anh ta là một trong những nhân vật quan trọng của thế giới này. Hiện tại thần thức của anh rời đi thì anh ta sẽ trở lại ý thức của nhân vật vốn có, cũng sẽ không biến mất, em đừng lo.

Hoàng Tư Vũ nghe vậy mới khẽ thở phào, bằng không nếu Ngụy Nguyên đột nhiên biến mất cô làm thế nào ăn nói với đám cấp dưới của anh chứ.

Nơi này là nhà của Ngụy Nguyên vậy cho nên hai người cũng không định ở lại thêm nữa mà trở về biệt thự của nhà họ Mạnh ở thủ đô, có rất nhiều việc cần họ xử lý. Về phần thân thể của Ngụy Nguyên thì Mạnh Vũ Thần nói tối anh ta sẽ tỉnh lại nên cô cũng không lo lắng gì.

Đối với cô mà nói người cô yêu là thần thức của Lạc Thần trong thân thể Ngụy Nguyên chứ không phải thân thể này. Hiện tại đối diện với gương mặt này cô không hề có một chút cảm xúc nào cả, chỉ như một người quen mà thôi.

Đương nhiên về phần Ngụy Nguyên sau khi tỉnh lại sẽ trở về tính cách mà nhân vật trong tiểu thuyết đã định sẵn cho anh, thứ tình yêu khắc cốt ghi tâm dành cho Hoàng Tư Vũ cũng sẽ không còn. Bởi vì thiếp lập trong nguyên tác anh ta chỉ xem Hoàng Tư Vũ như một người em gái không hơn không kém.

Ở bên này trên đường đến khu vực xưởng quân sự do Lương Văn Thao xây dựng,  Ninh Hân thấy sư phụ mình cả đoạn đường ngồi trên xe đều ôm cái thẻ đen cười ngây ngô thì liền không chút lưu tình tạc cho ông một gáo nước lạnh.

- Sư phụ nơi chúng ta đến là rừng sâu núi hiểm, còn phải ngày ngày luyện binh, người cầm cái thẻ đen này thì làm gì được chứ.

Bạch Vân lườm Ninh Hân, ông vẫn còn nhớ rõ chuyện cô bán đứng mình làm bộ ghét bỏ cô lên tiếng.

- Đợi sau khi làm xong nhiệm vụ ta cần nó đi du lịch vòng quanh thế giới, tới lúc đó đừng hòng ta cho con đi theo.

Ninh Hân bất lực, nhưng biết sư phụ đang dỗi cũng bày ra dáng vẻ đáng yêu ôm lấy cánh tay ông.

- Con xin lỗi con sai rồi, người cho con đi với, con có thể nấu cơm giặt quần áo, còn có thể giúp người làm quen với mấy chị gái xinh đẹp nữa nha.

- Xì, đừng có tưởng dễ mà dỗ được ta.

Hai thầy trò ầm ầm ỉ ỉ trong xe, đột nhiên két một tiếng, xe phanh gấp cả hai người không có phòng bị ngã nhào tới trước đầu đập vào ghế phía trên đau đến hoa cả mắt.

Ninh Hân vội vàng đỡ sư phụ của mình lên tiếng hỏi tài xế.

- Có chuyện gì vậy.

Tài xế là do Mạnh Vũ Thần điều động trong số cận vệ của mình tên là Lâm Dũng, thân thủ và phản ứng đều vô cùng nhanh nhẹn, anh ta nhìn về phía trước khẽ nhíu mày, lập tức lấy ra khẩu súng động tác lưu loát lên đạn, sau đó quay lại dặn dò hai người.

- Ngài Bạch, cô Ninh hai vị cứ ngồi yên ở đây để tôi ra ngoài kiểm tra một chút, hình như tôi vừa đụng vào thứ gì đó.

Trời đã tối Ninh Hân và Bạch Vân nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, bọn họ tuy là thân thủ tốt nhưng dù lợi hại đến đâu cũng không địch nỗi súng đạn. Nếu thật sự có kẻ ám toán thì ngồi trên xe là an toàn nhất dù sao xe của nhà họ Mạnh đều là xe chống đạn cao cấp chỉ dành riêng cho nguyên thủ quốc gia.

Lâm Dũng mở cửa từ từ xuống xe, sau đó cẩn thận đóng cửa lại, nhiệm vụ của anh ta là hộ tống hai vị này đến nơi họ muốn, nếu trên đường xảy ra chuyện gì thì anh ta cũng không có mặt mũi trở về nhìn cậu chủ. Hai bên đường hoang vắng không một bóng người, dưới ánh sáng của đèn ô tô, Lâm Dũng nhìn thấy phía trước cách xe chừng 5 mét có một người phụ nữ đang nằm trên đất, toàn thân cô ta mặt đồ trắng, tóc dài phủ kín mặt, máu chảy ra thấm vào nhựa đường, cảnh tượng này giữa đêm có chút rợn người.

Lâm Dũng nắm chặt súng trong tay cẩn thận đi về phía người nằm trên đất, lúc lại gần, cản nhận được hơi thở yếu ớt của đối phương, xác định đối phương thực sực bị thương không có khả năng tấn công thì mới thả lỏng đề phòng đi đến lật người đối phương lên.

Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt kia cả người Lâm Dũng như hoá đá, bàn tay không tự chủ mà run lên sau đó ngồi bịch xuống đất.