Cả Bạch Vân và Ninh Hân đều nghe ra được ý trong lời nói của Lương Văn Thao, Bạch Vân đưa tay vỗ vỗ vai anh.
- Đứa trẻ tốt, không tệ không tệ.
Sau đó ông nhìn Ninh Hân lại nói với Lương Văn Thao.
- Đây là Ninh Hân về sau con có thể gọi nó là Ninh Ninh, tuy tuổi còn nhỏ nhưng vào sư môn trước con nên là tam sư tỷ, Tiểu Vũ là nhị sư tỷ, còn về đại sư huynh về sau có cơ hội sẽ giới thiệu cho hai đứa gặp. Về thứ tự gọi sau này mấy đứa cứ thể theo đó mà sắp xếp thứ tự, được rồi ta nghĩ ngơi một lác, buổi chiều con tập hợp toàn bộ quân đoàn đến đây.
- Vâng thưa sư phụ.
Cứ như thế màn nhận đồ đệ vừa đơn giản vừa nhanh gọn diễn ra. Lương Văn Thao phái ra 2 người canh gác ở chỗ của Bạch Linh sau đó cũng rời đi chuẩn bị. Bạch Vân và Ninh Hân cũng đi sang căn nhà gỗ bên cạnh cách đó không xa vừa đi còn vừa bàn về việc đặt tên môn phái của mình.
- Sư phụ người cũng có mấy chục đệ tử không thể cả tên môn phái cũng không có được.
- Đúng vậy đúng vậy con mau nghĩ xem ta nên đặt tên gì thì mới oách, tên là Bạch Xà được không.
Ông vốn là một con bạch xà, cái tên này nghe cũng không tệ có uy lực vô cùng. Ninh Hân lại kiêng quyết phản đối.
- Chúng ta là cao thủ võ lâm không phải xã hội đen.
- Vậy chứ gọi là gì, con không phải nói mình cập nhật xu hướng tóp tóp hơn ta à, mau nghĩ đi.
Đặt tên môn phái thì liên quan gì đến xứ hướng tóp tóp chứ, nhiều khi cô không hiểu nỗi sao mình có thể ở chung một chỗ với ông lâu như vậy, chắc cũng chỉ có 3 huynh muội bọn họ mới chịu nỗi ông. Ninh Hân đột nhiên lo lắng không biết đám sư đệ sư muội sắp nhập môn kia có trụ nỗi ba ngày không nữa. Nói gì thì nói Ninh Hân vẫn là đăm chiêu nghiêm túc suy nghĩ, nhưng không thể nào nghĩ ra nỗi cái tên nào phù hợp.
- Gọi là Thần Môn đi.
Bạch Vân đột nhiên lên tiếng, “Thần Môn” đây chính là sư môn do thần mà lập vì thần mà tồn tại, đúng vậy chỉ có cái tên này mới có thể biểu đạt được hết thấy ý nghĩa của nó, nghe qua cũng vô cùng uy vũ lại rất hợp với tên của quân đoàn mà Hoàng Tư Vũ đã đặt. Hai mắt Ninh Hân sáng lên dựng ngón cái cho Bạch Vân.
- Sư phụ cuối cùng đầu óc của người cũng online rồi sao, có thể nghĩ ra cái tên oách như vậy.
- Ý con là trước giờ ta ngu đấy hả.
- Cái này con không có nói, là người tự nói à.
- Cái con nhóc này hôm nay không đánh tét mông con, ta không mang họ Bạch.
Ninh Hân làm gì mà chịu đứng yên để bị đánh, cô cô giò bỏ chạy, Bạch Vân đuổi theo phía sau. Nhìn vào bọn họ ai sẽ nói đó là thầy trò chứ, rõ ràng là hai đứa trẻ đang náo loạn ầm ĩ.
Cứ như thế Thần Môn ra đời, về sau chỉ cần nghe đến bốn chữ “Quân đoàn Thần Vũ” thì người người nhà nhà đều biết bọn họ xuất thân là đệ tử Thần Môn, họ trở thành nỗi khiếp đảng của vô số kẻ nhưng cũng là anh hùng của trăm triệu người, cánh cửa Thần Môn trở thành ước mơ mà những người say mê võ học đều muốn đặt chân đến một lần.
Nhưng hết thẩy đó là việc của sau này, còn hiện tại sau khi nháo một hồi thì hai thầy trò cũng chạy về tới căn nhà gỗ mà Lương Văn Thao chuẩn bị cho hai người, khi vừa đóng cửa phòng Ninh Hân liền trầm xuống, Bạch Vân cũng trở về dáng vẻ nghiêm túc lên tiếng hỏi.
- Thế nào.
- Trên người dì ấy có rất nhiều vết kim tiêm toàn bộ đều là tiêm vào tĩnh mạch, hơn nữa con phát hiện sau gáy dì ấy có một vết dao rạch, là lưỡi dao ngược chứng tỏ do dì ấy tự làm, hẳn là muốn lấy thứ gì đó ra khỏi cơ thể.
Ninh Hân biết những đều mình nói sư phụ cũng phát hiện ra, xét về trình độ y thuật không ai có cho dù cô hay sư tỷ cũng không bằng một nữa của sư phụ.
- Chuyện ta muốn con kiểm tra thế nào.
Ninh Hân lấy ra một ống máu, là trong lúc tắm cho Bạch Linh cô đã lấy một ít. Không phải bọn họ không tin tưởng Lương Văn Thao mà chuyện bọn họ chưa hiểu rõ thì càng ít người biết càng tốt.
Hai người đều rơi vào trầm ngâm, đêm tối, mặc đồ bệnh nhân, trên người có vết kim tiêm, xuất hiện ở nơi hoang vắng sau 5 năm mất tích, hết thảy đều nói cho bọn họ biết Bạch Linh từ nơi nào mà trốn ra, cái bà ấy lấy ra hẳn là con chip hay gì đó đại loại giống vậy.
Hiện tại chỉ có thể đợi người tỉnh lại mới có thể hỏi rõ ràng mọi chuyện. Bạch Vân khẽ thở dài, từng hình ảnh trong quá khứ ùa về, ông cho rằng mình không còn nhớ nữa nhưng thật ra lại nhớ rất rõ ràng. Từ khi sinh ra đến khi lớn lên tập tễnh bước đi đều là người chị này một tay chăm sóc ông, bà lớn hơn ông 4 tuổi lại vô cùng yêu thương ông.
Mãi cho đến năm 28 tuổi ông thức tĩnh lấy lại ý thức của mình, không chít lưu tình rời bỏ gia đình lên đường hoàn thành sứ mệnh của mình. Cho đến bây giờ ông dường như đã quên mất bản thân từng có một gia đình, cũng từng là một đứa trẻ được yêu thương. Bạch Vân thấy mắt mình cay cay, ông bỏ đi nhiều năm như vậy cha mẹ đã mất, chị gái chịu khổ, ông thấy bản thân thật có lỗi.
Bạch Vân hiếm khi rơi vào trầm tư, sứ mệnh của ông đã hoàn thành, ông cũng nghĩ sau này có thể sống tiêu dao tự tại ở thế giới này. Thế nhưng hiện tại chị gái xuất hiện trước mắt ông với bộ dạng thế này, ông còn có thể làm như không có chuyện gì mà tiêu dao sao.
Con rắn như ông cực cực khổ khổ mấy trăm năm cũng chỉ mong được trở thành người, bước vào thế giới này hết thảy những mong muốn mấy trăm năm của ông đều đã đạt được, người nằm bên kia là chị gái của ông, ở nơi này họ chảy cùng một dòng máu.
Bạch Vân thầm hạ quyết tâm, cùng lắm là vất vả thêm 5, 10 năm nữa rồi tiêu dao giờ ông phải bảo vệ chị gái mình đã, bằng không còn mặt mũi nào tự xưng là con người nữa chứ. Lúc cần nghiêm túc con rắn như ông cũng vô cùng nghiêm túc không hề có chút giả trân nào, vẻ mặt nghiêm túc lúc này cửa ông còn khiến Ninh Hân cũng phải giật mình nữa là.
*Lại nói về Lâm Dũng lúc này cũng vội đi ra ngoài gọi điện cho Trác Tùng. Trác Tùng đang ngủ từ trên giường lập tức bậc dậy chạy như điên lên lầu ba. Còn chưa kịp để Trác Tùng gõ cửa Mạnh Vũ Thần đã mở cửa, Hoàng Tư Vũ cũng mơ mơ màng màng đi ra. Thính lực của bọn họ không giống người thường, ngay lúc Trác Tùng từ dưới tầng một chạy lên họ đã nghe thấy tiếng động, thậm chí còn nghe được nhịp tim đang đập loạn của anh ta.
- Có chuyện gì.
Mạnh Vũ Thần lên tiếng hỏi, cho dù anh có lấy lại thần thức thì trước mắt người khác anh vẫn cư xử hành động giống như Mạnh Vũ Thần trước kia, không ai có thể nhìn ra bất kỳ khác thường nào, nếu có thì chỉ là khí chất của anh càng thêm cao quý khiến người ta không với tới mà thôi.