Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh

Chương 17: Liên Minh Tử Thần



Vốn dĩ từ xưa đến nay Liên Minh Tử Thần giống như cái gai đâm vào trong tim bọn họ, không lúc nào bọn họ không muốn nhổ đi. Nguồn gốc của tổ chức này vốn dĩ là do người trong nội bộ chính phủ cấp cao đời trước thành lập ra. Nó là một tổ chức sát thủ chuyên nhận những nhiệm vụ bất khả thi mà chính phủ các nước không thể tự mình làm được, bọn họ lấy số tiền thu từ việc ám sát để củng cố quân sự và thế lực trong nước.

Thế nhưng bắt đầu từ 20 năm trước, một số lãnh đạo cấp cao của Liên Minh Tử Thần bắt đầu sinh ra bất mãn với sự kiểm soát của chính phủ, không chấp nhận việc mình chỉ là con dê bán mạng kiếm tiền cho người khác nên đứng ra nỗi loạn, cuối cùng thành công thoát khỏi sự khống chế của chính phủ. Tuy nhiên chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu bọn họ vẫn duy trì chế độ nước sông không phạm nước giếng, thế nhưng 5 năm trước sau khi M10 thành công leo lên vị trí thủ lĩnh khu vực Châu Á thì mọi chuyện bắt đầu đi khỏi quỹ đạo. Có rất nhiều nhân vật quan trọng trong hai giới hắc bạch cùng quan chức chính phủ chết trong tay của họ. Chính phủ Trung Quốc cũng không màn tất cả xé rách mặt nạ với Liên Minh Tử Thần, rất nhiều cơ sơ ngầm của Liên Minh Tử Thần ở Đại Lục điều bị quân đội tiêu diệt, không những thế còn treo thưởng rất lớn để lấy mạng M10.

Lần này khi nhận được tin M10 tự mình đến Bắc Kinh chỉ vì xác của một ả sát thủ cấp dưới không biết là bị ai giết chết ở quảng trường Thượng Hải, bọn họ đã vô cùng bất ngờ cùng phấn khích, ở trong lãnh thổ của mình sao có thể để hắn ta toàn mạng rời đi. Nhưng điều bất ngờ hơn cả là M10 vậy mà lại là đứa con ngoài giá thú năm đó bị Ngụy Hải truy sát không thành. Chuyện này đối với nhà họ Lục mà nói chẳng khác nào là một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, vừa có thể bắt M10 lập công vừa có thể kéo nhà họ Ngụy xuống đài, cho nên ông ta mới lập tức phái người hành động rồi mới tự mình chạy đi toà nhà quốc hội báo cáo.

Trong phòng hội nghị cấp cao lúc này, cả người Lục Nghiệp thấm đẫm mồ hôi. Cái lạnh không chỉ bao trùm ông ta mà còn bao trùm tất cả những người đang có mặt trong phòng này.

- Thế nào, đã đi chưa.

Người đàn ông ngồi ở vị trí chính giữa phòng lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng có uy lực khiến người ta có phần run sợ. Lục Nghiệp lau mồ hôi trên trán vội vàng cung kính trả lời.

- Đã cất cánh rồi thưa ngài.

Người đàn ông ngồi ở ghế chủ tọa khẽ trầm ngâm, sau đó lại nhìn về phía Lục Nghiệp.

- Trở về nhà đóng cửa ba tháng suy ngẫm cho kỹ.

- Vâng.

Lục Nghiệp cúi người, hai chân không tự chủ mà run lên. Người đàn ông kia rời khỏi phòng hội nghị, những người khác cũng đi theo còn không quên dùng ánh mắt như dao liếc qua người Lục Nghiệp.



Đợi người đi hết rồi Lục Nghiệp mới chật vật ngã người xuống ghế. Ông ta cũng đâu có ngờ chỉ vì một cái xác mà Ngụy Nguyên dám làm ra chuyện động trời như vậy.

Cũng may, cũng may mà Ngụy Nguyên không có sứt mẻ gì đã rời khỏi Trung Quốc, bằng không hậu quả ông ta thật không gánh nỗi.

Nếu không phải ông ta kịp thời hạ lệnh rút lui, nếu không phải bọn họ vẫn chưa dùng tới vũ lực bắt người, chỉ sợ cả đế đô này đã trở thành bình địa rồi. Không, với uy lực của đầu đạn hạt nhân kia, thì đừng nói là 1 thành phố Bắc Kinh dù có là 3 cái Bắc Kinh cũng sẽ trở về thời kỳ đồ đá.

 Quan trọng là bọn họ vậy mà không hề hay biết trong tay Liên Minh Tử Thần có vũ khí hạt nhân. Chuyện này mà lộ ra ngoài chỉ sợ sẽ khiến cả thế giới phải khiếp sợ, còn ai sẽ dám động đến bọn họ nữa chứ. Có trời mới biết khi nhận được cuộc điện thoại kia, đám người đó cho bọn họ xem đầu đạn hạt nhân, còn cài sẵn điểm đến, bọn người kia còn đe dọa chỉ cần thủ lĩnh của bọn họ rơi một cọng tóc nào sẽ lập tức ấn nút phóng đi.

Lúc này Lục Nghiệp mới biết, Ngụy Nguyên không phải là người bọn họ có thể động vào mà Liên Minh Tử Thần cũng trẽ trở thành sự kiên kỵ và là mối đe dọa lớn nhất đối với chính phủ sau này. Bởi vì nữ sát thủ kia chết trên lãnh thổ Trung Quốc, bất kể chuyện này là do ai làm thì Ngụy Nguyên tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua việc này.

Lục Nghiệp vẫn còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì lại hay tin Lục Liên Thành bị đưa vào bệnh viện, khi ông ta đến nơi thì Lục Liên Thành cũng được đưa từ phòng phẫu thuật ra ngoài trong tình trạng hôn mê. Bác sĩ nhìn thấy Lục Nghiệp thì gật đầu chào ông sau đó thở dài lên tiếng.

- Lục tướng quân rất tiếc khi phải thông báo với ngài, viên đạn bắn đúng vào dây chằng của cậu Lục. Hơn nữa loại đầu đạn này có lực công phá lớn gấp 2 lần đầu đạn bình thường. Không những dây chằng mà dây thần kinh vận động cũng bị phá hủy. Chúng tôi đã cố gắng hết sức để giữ lại cái chân này cho cậu ấy, những chuyện còn lại chúng tôi lực bất tòng tâm.

Lục Nghiệp nghe được mấy lời này mà như sét đánh ngang tai, ông ta loạng choạng không đứng vững. Ông ta chỉ có một đứa con trai này, tuy tính tình nó hấp tấp nóng vội nhưng lại là niềm tự hào của ông ta, thế mà hiện tại lại chỉ vì một sai lầm nhất thời của ông ta khiến nó trở thành tàn phế, vậy nhà họ Lục về sau biết phải thế nào đây.

Lục Nghiệp trong lòng càng trào lên phẫm hận gằn lên từng chữ.

- Nhà họ Ngụy, Ngụy Hải, tất cả điều là nghiệp của ông ta, cứ chờ mà xem cho dù có xuống địa ngục thì Lục Nghiệp tôi cũng sẽ lôi ông theo cùng.