Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh

Chương 28: Xử lý ông ta đi



Bốn chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Võ, một đoàn người bước xuống xe, toàn thân quần áo màu đen trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu bạc. Người đàn ông đi đầu bước đến chiếc xe đầu tiên mở cửa xe, một chàng trai bước xuống, mái tóc màu bạch kim phá lệ phát sáng giữa màn đêm.

Đỗ Thị Mai có chút ngây người nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, bàn tay đang mở cánh cổng không tự chủ mà run lên.

Người thanh niên trẻ tuổi bước đến trước mặt bà nở một nụ cười như gió xuân, giọng nói trầm ấm khiến lòng ngươi run rẩy.

- Bà Mai, rất vui vì được gặp bà.

Đỗ Thị Mai không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trẻ tuổi này, bà cúi đầu cố gắng để bản thân không quá run.

- Cậu Tư mời cậu vào, người đang ở bên trong.

Một đoàn người đi vào, cánh cổng lớn phía sau cũng từ từ đóng chặt.

Võ Văn Tài sau một hồi vật lộn cơn đau cuối cùng cũng dịu xuống. Ông ta cầm lấy ly nước ở đầu giường nốc một hơi cạn sạch, vẫn còn khát ông ta lớn giọng gọi người.

- Bọn mày đâu cả rồi mang nước vào đây cho tao.

Cả căn biệt thự rộng lớn không một ai đáp lại ông ta. Võ Văn Tài tức giận càng hét lớn hơn.

- Chúng mày điếc hết cả rồi à.

Vẫn không có ai trả lời, ông ta đành phải lê cái thân thể rã rời của mình xuống giường đi ra khỏi phòng, nhìn tới nhìn lui thấy cả căn nhà trống không không một bóng người, trong lòng ông ta nhảy dựng dâng lên cảm giác bất an.

Nghe tiếng bước chân ông ta quay đầu lại, nhìn thấy là vợ mình thì trong lòng bùng lên ngọn lửa thô bạo.

- Mẹ kiếp con đĩ này mày đi đâu nãy giờ hả, còn không mau lại đây dìu tao.



Người trước mặt vẫn không nhúc nhích đứng đó nhìn ông ta bằng đôi mắt ngập tràn thù hận. Nếu ánh mắt có thể giết người chỉ sợ Võ Văn Tài đã bị băm thành trăm mảnh. Nhìn người vợ luôn khúm núm bị mình chà đạp dưới chân, giờ này lại dám dùng ánh mắt đó nhìn ông ta, Võ Văn Tài mặc kệ bản thân đang chật vật liền muốn xông tới đánh người, ông ta ném thẳng cái ly thủy tinh vào đầu vợ mình chỉ muốn đập chết bà ta ngay tại chỗ này, cho dù ông ta có chết cũng sẽ bắt bà ta bồi táng theo cùng.

Đỗ Thị Mai nhìn cái ly thủy tinh đang bay tới chỗ mình sợ tới mức chân không nhúc nhích được, cả người run lên. Giây tiếp theo một bàn tay mảnh khảnh vươn ra, trong nháy mắt bắt được cái ly trước khi nó đập vào đầu bà.

Hoàng Tư Vũ cười lạnh nhìn Võ Văn Tài, trong lúc ông ta còn chưa kịp phản ứng đã nghe một tiếng “rắc” giữa phòng khách yên tĩnh, âm thanh càng rõ ràng hơn. Chiếc ly thủy tinh trong tay cô bị bóp nát, từng mảnh vỡ rơi xuống sàn nhà tựa như bụi phấn.

- Mày… mày… là đứa nào, ai cho mày vào đây.

Võ Văn Tài hoảng sợ nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt theo bản năng lùi về phía sau. Hoàng Tư Vũ nhận lấy khăn tay từ Lương Văn Thao thong dong lau tay, cho dù vừa rồi cô bóp nát một cái ly thủy tinh, nhưng bàn tay trắng nõn vẫn lành lặn không một vết xước.

- Xem ra 3 ngày qua ông sống vẫn rất tốt nhỉ.

Võ Văn Tài nghe được câu này cả người liền xụi lơ trên sàn nhà. Ông ta nhớ lại gương mặt của người phụ nữ tàn nhẫn kia, lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này. Vốn dĩ ông ta đã nghi ngờ rồi, một ả đàn bà thì muốn bang phái của ông ta để làm gì, thì ra người thật sự muốn bang Mắt Mèo chính là người đàn ông trẻ tuổi này.

Hoàng Tư Vũ cũng không quản ông ta nghĩ gì, hôm nay cô dùng thân phận đàn ông xuất hiện trong giới hắc đạo này là vì nó tiện cho việc cô thâu tóm các bang phái về sau, dù gì thì ở cái giới này giới tính cũng là một phần khiến kẻ khác kiêng kỵ bạn.

Trên tường đồng hồ đã điểm đúng 10 giờ đêm, Hoàng Tư Vũ không muốn phí thời giờ với ông ta, cô quay qua nhìn Lương Văn Thao đang đứng ở phía sau nhẹ nhàng hạ lệnh.

- Xử lý ông ta đi.

Lương Văn Thao không nói một lời bước lên phía trước lấy từ trong ngực áo ra một cái đầu giảm thanh, ôn tồn nho nhã lắp vào súng. Võ Văn Tài sợ đến sắp ngất đi, ông ta dập đầu van xin.

- Xin đừng giết tôi, đừng giết tôi.

“Bịch” cả thân thể ông ta ngã xuống sàn nhà, máu từ ngực trái chảy ra loan lỗ thấm đẫm bộ đồ ngủ bằng tơ lụa, đến cùng Võ Văn Tài chết cũng không nhắm mắt. Có lẽ điều mà ông ta hối hận nhất đời này chính là đã chọc phải người phụ nữ đáng sợ kia, chỉ tiếc rằng đến khi chết ông ta cũng không hề hau biết người phụ nữ kìa và chàng thanh niên trẻ tuổi giết ông ta lại là cùng một người.

Lương Văn Thao thu súng trở lại phía sau của Hoàng Tư Vũ nghiêm túc đứng như một cận vệ trung thành. Hoàng Tư Vũ vô cùng hài lòng, người có thể theo ở bên cạnh cô không những phải trung thành còn phải có gan làm việc lớn. Nếu Võ Văn Tài là một người tốt thì cô chỉ cần bang Mắt Mèo là đủ, thế nhưng ông ta lại là kẻ đê tiện bỉ ổi làm không biết bao nhiêu chuyện ác, vậy cho nên cô không định sẽ để ông ta sống.