Lucas có chút ngẩn ngơ, lời cô nói hắn không hiểu, cái gì là bởi vì hắn quan trọng, quan trọng mà cô lại phản bội hắn, lấy bản đồ bố trí các phân đường của bang Độc Xà, sau đó đưa nó cho kẻ địch của hắn lại còn lên giường cùng kẻ đó trước mắt hắn sao. Cô đây là đang kể chuyện cười đấy à. Lucas im lặng không lên tiếng mà Ninh Hân dường như cũng không cần hắn đáp lời cô, cô vẫn tiếp tục cứ như đang độc thoại với chính mình.
- Em muốn lóc da xẻo thịt Hạ Chương, muốn khiến nhà họ Hạ máu chảy thành sông, nhưng mà em không làm được. Sư phụ, sư tỷ bọn họ đi rồi, họ đã đi rồi, trên đời này không còn ai cần em nữa.
Lucas muốn nói không phải không ai cần cô, hắn cần cô vẫn luôn cần cô. Nhưng mà có cái gì đó nghẹn lại trong cuốn họng khiến hắn không tài nào mở miệng được, sự tự tôn của hắn không cho phép.
Ninh Hân đột nhiên tiến lên một bước, trong lúc Lucas chưa kịp phả ứng môi cô khẽ chạm vào môi hắn, một cái chạm rất nhanh liền rời đi, trên môi hắn còn mang theo vị mặn của nước mắt.
Lucas không kịp hoàn hồn chỉ thấy người trước mắt mỉm cười nhìn hắn.
- Long đời này của em chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh, em chỉ có lỗi với sư phụ cùng sư tỷ. Vậy cho nên em muốn đi cùng họ.
Vừa dứt lời Ninh Hân tựa như một con diều đứt dây thả mình xuống vách đá.
- Ninh Ninh.
Lucas hoảng hốt đưa tay bắt lấy cô, thế nhưng thứ anh nắm được chỉ là một khoảng không. Lucas giống như phát điên, anh muốn lao xuống dưới bắt lấy người con gái đó. Một đoàn người phía sau hoảng sợ ôm chặt lấy anh đè anh dưới đất mặc cho anh điên cuồng vùng vẫy.
- Buông ra, tôi phải cứu em ấy, mau cứu em ấy.
- Bang chủ anh tỉnh táo lại đi, đây là đỉnh núi cao nhất dãy Bạch Mã. Anh lao xuống đó chỉ có thể thịt nát xương tan.
Người lên tiếng đang giữ chặt Lucas là trợ thủ đắc lực của anh, Tôn Hà. Không phải Tôn Hà lòng dạ sắt đá mà anh ta biết giờ có làm gì cũng đã muộn.
- Khốn kiếp buông ra.
Lucas điên cuồng vũng dậy muốn thoát khỏi đám người đang giữ lấy hắn, từng đường gân xanh nỗi lên, tơ máu lan tràn trong đáy mắt. Vì sao, vì sao cô lại đối xử với hắn như thế, một lần lại một lần vứt bỏ hắn vì người khác. Nếu như chưa từng đứng dưới mặt trời sẽ không sợ hãi bóng đêm, nếu hắn chưa từng chìm trong ôn nhu sẽ không sợ hãi những tháng ngày cô độc. Lúc trước hắn cho người truy giết cô nhưng bản thân lại vẫn âm thầm đuổi theo ở phía sau, hắn hận cô muốn cô chết, nhưng thật sự hắn sẽ để cô chết sao, không hắn biết bản thân sẽ không để cô rời khỏi mình. Hắn muốn bẻ gãy đôi cánh của cô, muốn giam cầm cô cả đời này để cô không thể rời khỏi hắn, thế nhưng cô lại cứ như vậy rời đi trước mắt hắn.
Trái tim Lucas đau đớn tựa như muốn nổ tung trong lồng ngực, còn đau hơn khi chứng kiến cô phản bội mình. Trong con đau tê tâm liệt phế ấy mọi cảm xúc đang cuộn trào dần dần hóa băng, một lúc sau Lucas hất đám người ra đứng lên, anh nhìn bọn họ trong đôi con ngươi xanh thẫm không còn vẻ hoảng loạn thống khổ của một giây trước nữa. Đôi mắt ấy lại trở về trạng thái âm u, lãnh đạm cùng chết chóc như ngày thường.
- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Cho dù cô có chết Lucas hắn cũng muốn giam giữ linh hồn cô đời đời kiếp kiếp bên cạnh hắn. Phàm là người trong giới hắc đạo điều là những kẻ điên, từ xưa đến nay hắn tự cho mình là kẻ điên cuồng nhất của thế giới bóng đêm này.
Chỉ vì một câu này của hắn mà toàn bộ thế lực bang Độc Xà ở Huế xuất động hơn ngàn người bắt đầu tìm kiếm thi thể của Ninh Hân. Bọn họ ngày đêm không nghỉ giống như muốn lật tung cả dãy núi Bạch Mã. Tất cả các con sông từ thượng nguồn đến hạ nguồn cho dù một khe suối nhỏ cũng không bỏ qua.
*Seoul- Hàn Quốc.
Sau khi đưa cô về Mạnh Vũ Thần liền rời đi giải quyết công việc, anh muốn để Trác Tùng ở nhà cô muốn ra ngoài thì có người bảo vệ nhưng Hoàng Tư Vũ từ chối. Trời lạnh thế này cô chỉ muốn làm ổ trong chăn không muốn ra bên ngoài, vậy cho nên Trác Tùng không cần ở lại. Mạnh Vũ Thần dặn dò giúp việc vài câu rồi lên xe rời đi.
Hoàng Tư Vũ sau khi dùng bữa sáng thì trở về phòng cuộn mình trong chăn như một con sâu nhỏ ngủ cho đến quá giờ trưa. Mạnh Vũ Thần trở về không thấy cô đâu quay sang hỏi người làm trong nhà.
- Cô chủ đâu.
- Cô chủ ăn sáng xong liền lên phòng có lẽ vẫn còn đang ngủ ạ.
Mạnh Vũ Thần nghĩ ngợi một lúc lâu vẫn là lên lầu gọi cô dậy ăn trưa. Mạnh Vũ Thần gõ cửa hai lần không nghe tiếng nên lo lắng đẩy cửa đi vào.
Anh đi đến bên giường nhìn cô quấn như một con nhộng thì khẽ bật cười ngồi xuống bên cạnh đưa tay đánh thức cô.
Bàn tay anh vừa chạm đến góc chăn, Hoàng Tư Vũ đột nhiên ngồi bật dậy cả người tỏa ra sát khí nồng đậm, một mũi kim lạnh lẽo từ trong chiếc nhẫn của Hoàng Tư Vũ đâm ra nhắm thẳng ngay yết hầu anh, chỉ cần động một chút liền có thể khiến anh bỏ mạng ngay lập tức. Mạnh Vũ Thần toàn thân hóa đá, bàn tay đặt giữa không trung cũng không dám nhúc nhích.