Hạ Chương chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh khi nhìn đến người đang đứng giữa phòng khách, toàn thân áo vải màu đen sau lưng mang theo một thanh trường kiếm cả người lạnh lẽo như tu la.
Giọng Hạ Chương trở nên run rẩy.
- Đại…nhân…không biết đêm khuya người hạ cố đến có việc gì sai bảo.
Trần Lực xoay người trong đôi con ngươi hiện ra tia u lãnh, cả người giống như một bức tượng lạnh lẽo không chút cảm xúc.
- Ông có 5 phút, chủ tử muốn gặp ông.
- Vâng, xin đại nhân chờ trong chốc lác.
Hạ Chương vội vàng xoay người chạy nhanh lên lầu thay quần áo, ông ta biết chủ tử trong miệng Trần Lực là ai, ông ta ngay cả một giây cũng không dám chậm trễ.
**Bên này Hạ Chương vừa rời đi Trịnh Trí Minh đã nhận được tin báo lập tức gọi điện cho Hoàng Tư Vũ, nhưng lại không có ai nghe máy. Đợi đến khi Hoàng Tư Vũ gọi lại thì đã nhận được một tin tức cực kỳ dọa người.
- Hạ Chương làm sao, ông nói rõ chút đi.
- Cô chủ chuyện là thế này, lúc 10 giờ đêm Hạ Chương không biết vì cái gì vội vã rời khỏi nhà. Sau 2 tiếng trở về thì ngón út trên bàn tay phải đã bị cắt mất.
Ở đất thủ đô lại có người cả gan cắt tay Hạ Chương, hơn nữa còn có thể khiến ông ta không dám phản kháng là ai. Trịnh Trí Minh cài người vào trong đám giúp việc của nhà họ Hạ, bởi vì Trần Lực đến đi vô hình nên không một ai trong nhà nhìn thấy anh ta ngoại trừ Hạ Chương, mà xe của Hạ Chương đi ra ngoài vì không đánh rắn động cỏ Trịnh Trí Minh cũng không dám cho người bám theo.
Hoàng Tư Vũ nhịp nhịp ngón tay trên bàn đáy mắt xẹt qua một tia quỷ dị.
- Lão Minh, tôi muốn ông cài người vào cung điện, ông làm được không.
Trịnh Trí Minh ở đầu bên kia nghe được một câu này thì đầu óc như được sáng tỏ.
- Cô chủ lẽ nào Hạ Chương là đi cung điện nên mới trở thành như vậy sao.
- Chỉ là suy đoán mà thôi.
Cả thủ đô này người có gan động đến nhà họ Hạ không nhiều chứ đừng nói là trực tiếp ra tay với Hạ Chương. Cho nên cô đoán một chút liền có thể đoán được người ra tay, chỉ là nguyên nhân vì sao thì cần phải xem Trịnh Trí Minh làm thế nào. Trịnh Trí Minh ngắt máy nhanh chóng lệnh cho Lương Văn Thao sắp xếp người, vừa đúng lúc hoàng thất đang tuyển người, bọn họ chỉ cần hành động nhanh liền có thể kịp.
Hoàng Tư Vũ nhìn ra bên ngoài một mảnh tuyết trắng mênh mông khóe miệng khẽ nhếch.
- Hạ Chương, hoàng thất xem ra các người có không ít bí mật nhỉ.
*Nhà họ Hạ.
Kể từ khi Hạ Chương mang theo một bàn tay máu me đầm đìa trở về, cả biệt thự trở nên náo loạn, người làm đi tới đi lui tiếng khóc lóc vang khắp căn biệt thự.
- Bà khóc tang đấy à, im miệng cho tôi.
Hạ Chương đã đau đến nghiến răng nghiến lợi còn bị tiếng khóc của Lâm Ngọc Thanh vang bên tai khiến cho ông ta không chịu nỗi. Lâm Ngọc Thanh nghe chồng quát thì lập tức nín khóc, giọng bà ta sụt xịt.
- Còn không phải tôi lo cho ông hay sao, không được vẫn là nên đến bệnh viện, đi tôi đưa ông đi.
Nói xong Lâm Ngọc Thanh đứng lên muốn kéo Hạ Chương đi đến bệnh viện lại bị Hạ Chương quát cho một tiếng chỉ đành im lặng ngồi xuống.
Hạ Chương đâu phải không muốn tới bệnh viện nối lại ngón tay mà là ông ta không dám nối, một ngón tay này chính là vị kia cảnh cáo ông ta, nếu ông ta dám nối lại chỉ sợ cái chờ đợi ông ta tiếp theo không chỉ là một ngón tay đơn giản mà thôi.
**Ngày tiếp theo vẫn như thế đúng 8 giờ tối cô tới phòng châm cứu cho Mạnh Vũ Thần, châm xong thì nằm nghỉ trong phòng anh tới gần 1 giờ sáng mới trở về phòng của mình. Mỗi lần như vậy đều là một người ngủ một người ngồi bên cạnh, không biết tự khi nào bức màn ngăn cách trong lòng anh dần dần biếng mất.
Mạnh Vũ Thần thấy cô đích thật sau khi nghỉ ngơi vài tiếng trạng thái cũng trở lại bình thường thì lo lắng trong lòng cũng dần buông lỏng hơn. Anh sai Trác Tùng bảo người đi tìm huyết nhân sâm mang về bồi bổ cho cô. Vậy cho nên mỗi sáng sau khi Hoàng Tư Vũ tỉnh dậy điều bị anh ép uống một chén nhân sâm đỏ như máu khiến cô cảm thấy buồn nôn lại không thể nôn ra. Bởi vì cô biết huyết nhân sâm quý giá vô cùng, cũng đích thực có tác dụng với tình trạng cơ thể của cô bây giờ.
Ở trong trang viên nhiều ngày ngày, quá buồn chán Hoàng Tư Vũ đi ra ngoài dạo một vòng. Cô đến trung tâm thương mại chọn mua một ít đồ mang về làm quà cho Hoàng Minh Lễ. Lúc đi đến lầu 3 bước chân của cô chợt dừng lại, cả một tầng lầu đông nghẹt người đang xếp hàng, A Lãng nhìn thấy dòng người lúc nhúc như kiến cỏ đánh phải lên tiếng ngăn cản Hoàng Tư Vũ đi về hướng đó.
- Cô Tư Vũ hay là chúng ta lên lầu 4 đi, trên đó cũng có cửa hàng đồ hồ.
Tuy bọn họ không am hiểu về giới giải trí nhưng ở Hàn Quốc tùy thời đều có thể gặp một đám người đu idol, phía trước của hàng này có lẽ đang tổ chức quảng bá sản phẩm có idol nào đó xuất hiện.
Nơi đông người chen lấn Hoàng Tư Vũ cũng không có ý định đi, cô xoay người đi đến thang cuốn lên lầu 4.