Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh

Chương 67: Người như vậy, xứng sao



Hoàng Minh Lễ cuối cùng cũng buông tay, cậu chỉ là một thiếu niên chưa tròn 19 tuổi làm sao có thể thật sự giết người, chưa kể người này lại còn là Trác Tùng. Cả người cậu run lên, cậu hận người đàn ông này nhưng lại hận chính mình hơn, nếu không vì cậu chị gái sẽ không phải làm diễn viên kiếm tiền, cũng sẽ không vì vậy mà gặp những người này.

Một chút sức lực này của Hoàng Minh Lễ cũng không thể thực sự giết Trác Tùng, chỉ là thực sự đã để lại dấu vết có phần ghê rợn trên cổ anh. Trác Tùng không phản kháng bởi vì anh cảm thấy có lợi trong chuyện của cậu chủ và cô, cho nên anh nguyện ý để cho Hoàng Minh Lễ phát tiết lên người mình, cho dù hiện tại cậu có dùng dao đâm anh một nhát anh cũng tuyệt không trốn tránh.

Nhìn thấy thiếu niên kích động như vậy lại không biết suy nghĩ hiện tại của cậu, Trác Tùng chỉ lo không biết lúc nhìn thấy tình cảnh hiện tại của cô Hoàng Minh Lễ có trụ nổi hay không, giọng anh bỗng nhẹ xuống trở nên mềm mỏng hơn.

- Chúng tôi xin lỗi vì đã không thể bảo vệ tốt cho cô chủ, chỉ mong cậu có thể trụ vững, cô chủ cần cậu.

Đang trong cơn phẫn nộ Hoàng Minh Lễ chợt ngẩng đầu nhìn Trác Tùng, cậu vừa nghe cái gì, Trác Tùng vừa gọi chị gái cậu, sao có thể.

- Anh vừa gọi chị ấy là gì.

Trác Tùng đối diện với đôi mắt sưng đỏ của thiếu niên anh cũng không để lộ cảm xúc gì chỉ nghiêm túc lặp lại xưng hô lúc nãy.

- Cô chủ.

Phải, kể từ khi trở về trên dưới biệt thự Bạch Phong đều đổi cách xưng hô với cô, họ không còn gọi cô là cô Tư Vũ nữa mà gọi cô là cô chủ, thật ra trong lòng họ muốn gọi cô là mợ chủ nhưng lại sợ cậu chủ đau lòng nên không dám gọi, chỉ nhận định trong lòng thế thôi.

- Sao các người lại gọi chị ấy là cô chủ.

Hoàng Minh Lễ không khỏi nghi ngờ nhà cậu đã phá sản từ lâu, chưa kể cho dù lúc chưa phá sản một người có địa vị cao như Trác Tùng cũng không phải là người bọn họ có thể với tới, vì sao hiện giờ anh lại gọi chị gái cậu là cô chủ.

“Chủ”, từ nhỏ sinh ra trong giới thượng lưu, ngày bé cha hay dẫn cậu tham gia vô số buổi tiệc, hào môn quý tộc cậu gặp qua không ít, cậu biết để người của giới thượng lưu cúi đầu trước một người không có gì như chị gái cậu là chuyện không thể nào.

Nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt thiếu niên Trác Tùng chỉ đành lên tiếng giải thích, dù sao sau này cô chủ cũng phải ở lại biệt thự, phải hợp thức hoá quan hệ của cô và cậu chủ mới được, bằng không chỉ sợ cậu nhóc này có chết cũng sẽ không để cô ở lại chỗ của họ.

- Cậu chủ chúng tôi rất yêu cô Tư Vũ, lần này cô ấy cũng là vì cứu cậu chủ mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trác Tùng không nói dối, ai cũng nhìn thấy được tình cảm mà cậu chủ dành cho cô, mà cô cũng đã đánh đổi mạng mình vì cậu chủ bọn họ, nếu giữa hai người không gọi là tình yêu vậy trên đời này còn có từ nào để hình dung về nó sao.

Hoàng Minh Lễ chợt ngẩng người, chị gái cậu có người thương lại còn vì người đó mà bất chấp nguy hiểm, cậu cảm thấy trong lòng vừa đau đớn vừa xót xa. Mười tám tuổi ở cái tuổi đẹp nhất đời người khi đó chị ấy là một tiểu thư đài cát mười ngón tay không chạm nước, là viên ngọc được cả nhà nâng niu như trân bảo trong một đêm hết thảy đều biến mất, viên ngọc kia bị ném vào bùn lầy, đôi vai nhỏ bị buộc phải gồng gánh gia đình.

Lúc đó cậu còn chưa tới 14 tuổi thế giới của cậu đỗ nát, thân là con trai cậu lại yếu đuối nấp sau lưng chị ấy. Vì cậu chị có thể làm hết thảy, bàn tay mềm mại giờ đây bị nứt toát vì phải đi rửa bát thuê, ngày nắng hơn 30 độ chị phải ra công trường bê gạch, khi đó cậu biết hết thảy cũng nhìn thấy hết thảy nhưng lại cứ vờ như không biết, làm một con ốc sên trốn trong chiếc vỏ của mình. Cho đến một năm sau khi chị ấy gặp tai nạn ngoài công trường, lúc đó cậu mới thực sự thức tỉnh. Cậu muốn nghỉ học đi làm kiếm tiền, muốn cho chị gái đi học đại học, thế nhưng chị nhất quyết không đồng ý, còn đe doạ sẽ từ mặt cậu nếu cậu dám làm như vậy.Từ đó trở đi câu lao đâu vào học, học điên cuồng học nhảy cấp, 17 tuổi cậu thi đại học sớm hơn một năm thì chị đỡ tốn tiền một năm.

Cậu từng hỏi chị gái mình chị ấy đã có người trong lòng chưa, nếu có thì phải đưa về cho cậu xem không qua được cửa thì không cho yêu đương. Lúc đó chị chỉ xoa đầu cậu, nói chờ cậu học xong đại học khi đó chị mới tìm người yêu. Hoàng Minh Lễ vẫn luôn biết, hai chị em họ nương tựa nhau mà sống, chị bởi vì cậu cho nên mới không dám yêu đương.

Hiện tại thì sao, chị đã có người chị ấy yêu còn vì người đó mà rơi vào nguy hiểm. Nếu hỏi cậu có phẫn nộ hay không cậu có đương nhiên có, không những phẫn nộ cậu còn muốn giết người đàn ông kia. Yêu sao, nếu anh ta yêu chị ấy sao lại để chị ấy gặp nguy hiểm vì mình, một người như vậy xứng sao.

Bàn tay Hoàng Minh Lễ siết chặt thành quyền hận ý trong lòng cậu dâng lên, người đàn ông kia cậu nhất định sẽ khiến anh ta trả giá bất kể là dùng cách gì cho dù phải bỏ mạng bởi vì người khiến chị gái cậu tổn thương đều…phải…chết.