Bọn họ bàn công việc từ sáng cho đến tối Hoàng Tư Vũ mới rời đi. Sài Gòn về đêm lấp lánh ánh đèn hoa lệ vô cùng, khi đang đi ngang một cây cầu cô bảo tài xế dừng lại. Hoàng Tư Vũ xuống xe đi đến bên thành cầu, Lương Văn Thao hơi do dự một chút cũng đi theo sau. Cô đứng nơi đó gió đêm thổi qua từng lọn tóc tung bay trong gió tựa như một bức tranh vô cùng mỹ lệ, Lương Văn Thao nhìn đến ngẩng người.
Hoàng Tư Vũ đột nhiên lên tiếng, giọng cô rất nhẹ không nghe ra chút cảm xúc nào.
- Anh trở về với lão Minh đi.
Lương Văn Thao bị lời nói này của cô làm cho ngây ngốc trong vài giây mới lấy lại được ý thức, anh vội vàng lên tiếng.
- Cô chủ nếu tôi có làm sai chỗ nào xin cô chủ chỉ bảo, tôi nhất định sẽ sửa chữa, xin cô đừng…đuổi tôi đi.
Anh không nhận ra giọng mình có chút run rẩy, bàn tay cũng không tự chủ mà siết lại. Anh không hiểu, không hiểu vì cái gì cô chủ muốn đuổi mình đi, rõ ràng vừa lúc nãy thôi ở trong quán bar cô còn cho phép anh tham gia vào việc xây dựng nhà máy sản xuất vũ khí và thành lập quân đoàn, vì cái gì vừa ra khỏi liền muốn đuổi anh đi.
Phải anh cảm nhận được ý trong câu nói vừa rồi của cô, không phải bảo anh trở về bên cạnh chủ tịch như bình thường mà là cô muốn trả lại anh, cô không cần anh nữa, vì sao, vì sao chứ, Lương Văn Thao rất muốn hỏi cô nhưng lại không dám mở miệng.
Hoàng Tư Vũ xoay người nhìn thẳng vào mắt Lương Văn Thao, trong đôi con ngươi đen lánh của cô giờ phút này không có tức giận cũng không có bài xích hay khinh thường chỉ có tĩnh lặng như nước.
- Nhân lúc còn chưa lún quá sâu hãy buông nó xuống, đừng để một ngày bản thân bị dục vọng khống chế mà trở nên vặn vẹo. Thứ anh muốn tôi vĩnh viễn không thể cho anh được.
Trái tim Lương Văn Thao run rẩy, cô biết vậy mà cô lại biết, giờ phút này cả người anh run lên, đột nhiên Lương Văn Thao quỳ mạnh xuống, anh cúi đầu giọng hơi run.
- Cô chủ…thật xin lỗi…tôi… không nên có những suy nghĩ quá phận đó. Cô chủ cứ tùy ý xử lý…tôi chết cũng cam lòng.
Lương Văn Thao đầy khó khăn nói ra từng tiếng theo đó trái tim cũng như bị bóp chặt, nếu cô đã nhìn ra hết thẩy những cảm xúc trong lòng anh, như vậy cô nhất định sẽ chán ghét, ghê tởm anh. Bản thân chỉ là bùn đất lại dám tơ tưởng đến trăng sao còn muốn giấu cô đi cho riêng mình, đến anh còn cảm thấy kinh tởm bản thân nữa là.
Hoàng Tư Vũ khẽ thở dài trong lòng, cô sở dĩ muốn Lương Văn Thao rời đi bởi vì lúc sáng trong một khắc kia anh ta nhìn cô, cô thấy được dục vọng trong mắt anh ta. Đó không phải là dục vọng dơ bẩn nhưng lại chứa ý niệm chiếm hữu, cô sẽ không để cho bất kỳ ai có tâm tư ở bên cạnh mình dù là tâm tư gì đi nữa, chưa nói hiện giờ trái tim cô đã trao cho Bạch Lâm đời này cũng chỉ có anh ấy không còn chỗ cho kẻ khác. Trước giờ cô chưa từng mềm lòng với bất kỳ ai, thế nhưng từ sau khi tỉnh lại cô cảm thấy trái tim mình đôi lúc cũng sẽ mềm.
- Đứng lên đi dưới gối nam nhân có vàng, đừng tùy tiện quỳ trước người khác.
- Cô chủ…
Hoàng Tư Vũ khẽ thở dài, người đàn ông này đặt ra xã hội ngoài kia anh ta cũng là tinh anh trong giới tinh anh không thua kém bất kỳ ai, ở bên cạnh cô vẫn luôn hạ thấp thân phận của mình, giờ đây còn trở nên hèn mọn như thế cô cũng thấy bản thân mình có một phần trách nhiệm.
- Anh rất tốt cũng không thua kém bất kỳ ai, rồi một ngày anh sẽ tìm được người cam tâm tình nguyện giao trái tim mình cho anh, đừng hạ thấp bản thân vì một người không yêu mình cho dù đó là ai kể cả tôi. Được rồi đứng lên đi, tạm thời hãy trở lại thủ đô công xưởng giao toàn quyền cho anh. Tôi hy vọng lần sau gặp lại sẽ là một Lương Văn Thao mà tôi muốn thấy.
Lương Văn Thao ngẩng đầu nhìn cô, Hoàng Tư Vũ không tránh né cái nhìn của Lương Văn Thao cứ để mặt anh ta nhìn. Khoé mắt Lương Văn Thao chực đỏ, anh không nhìn ra sự chán ghét hay ghê tởm nào trong đôi mắt cô, nhưng anh lại nhìn thấy trong đó sự thất vọng, trái tim anh siết lại anh hiểu những lời cô nói, cô đây là cho anh cơ hội mà anh cũng sẽ không để cô thất vọng thêm lần nào nữa.
Lương Văn Thao cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống đôi giày chính mình.
- Cảm ơn… cô chủ.
Hoàng Tư Vũ xoay người bước đi nhìn thấy chiếc xe hoà vào bóng đêm mất hút nơi xa, cả người Lương Văn Thao vô lực ngồi xuống tựa vào thành cầu, gió đêm lạnh lẽo, trời bỗng đổ mưa, cái lạnh thấm vào da thịt, từng hạt mưa như thức tỉnh tâm hồn.
Hoàng Tư Vũ trở về biệt thự cả người đều mệt mỏi, cô từng vô tình lãnh huyết xử lý rất nhiều kẻ phản bội chỉ có chuyện của Lương Văn Thao lần này khiến cô cảm thấy mệt tâm hơn hết. Mạnh Vũ Thần cũng vừa mới từ nhà tổ trở về hôm nay hai cha con anh cũng bàn bạc rất lâu về chuyện của IBS, nghe nói cô về không ăn uống gì đã lên phòng anh có chút lo lắng nên tới phòng cô gõ cửa.
- Tư Vũ là anh, anh vào được không.
Không có tiếng trả lời Mạnh Vũ Thần đẩy cửa đi vào thấy cô đang nằm trên giường ngủ say ngay cả chăn cũng không đắp. Mạnh Vũ Thần nằm xuống bên cạnh đưa tay kéo chăn đắp cho hai người, anh cũng có chút mệt muốn được ôm cô ngủ một lác. Hoàng Tư Vũ như một con mèo nhỏ cảm nhận được hơn ấm liền rúc vào trong ngực anh ngay cả mắt cũng lười không thèm mở, giọng mềm mại như bông.
- Bạch Lâm em đói bụng.
Mạnh Vũ Thần bật cười cưng chiều hôn lên tóc cô, anh cảm thấy càng ngày cô càng đáng yêu còn biết làm nũng ỷ lại vào anh, anh rất thích.
- Ngoan vậy xuống ăn tối rồi ngủ tiếp nhé.
- Em mệt không đi nỗi.
- Hôn anh một cái anh bế em xuống.
Hoàng Tư Vũ cười tít mắt hôn nhẹ lên môi anh, cô cảm thấy mệt mỏi trong ngày đều tan biến. Thì ra đây chính là cảm giác ngập tràn mật ngọt trong tình yêu rất dễ làm người ta nghiện, ngay cả cô cũng không chống lại nỗi cám dỗ.