Sau khi cúp máy, cô có chút hâm mộ thân thể này. Cô ấy có nhiều người quan tâm vậy, còn cô...
Nếu bây giờ cô sống trong thân thể này, thì cô cũng nên làm gì đó cho cô ấy!
Điều đầu tiên cần làm là... tập luyện.
Dù kiếp trước, cô chỉ là 1 con mọt cắm đầu cả ngày với PC, nhưng Lâm gia là nơi đào tạo hàng loạt sát thủ có tiếng tăm trêи thế giới nên giá trị vũ lực của cô cũng thuộc cấp S.
Chỉ có điều, cô không có hứng thú đi làm mấy nhiệm vụ nên cũng chẳng ai biết cả.
Giản Ngân thử khởi động một tí.
"..." Sao yếu quá vậy nè.
Trời ạ, kiểu này xui xui bị đánh chết thật đấy!
Giản Ngân thử đi xung quanh nhà xem có súng không. Ở bên Mỹ, súng được phép sử dụng như một vũ khí phòng thân.
Kết quả hệt như dự đoán của cô, không có!!!
"Chậc, cô gái này hiền quá đi mất."
Giản Ngân cầm theo 1 ít tiền mặt, bắt taxi.
"Cô gái, cô định đi đâu?"
Giản Ngân nói ra 1 địa chỉ. Tài xế hoảng sợ từ chối.
"Một người xinh đẹp như cô sao lại đến đó? Nơi đó hỗn loạn lắm."
"Vậy anh đưa tôi đến gần đó thôi cũng được, tôi đi bộ vào."
Giản Ngân trả thêm tiền tên tài xế mới chịu đi. Vừa đến nơi đó, hắn dừng xe lại rồi chạy đi mất.
Cô dựa theo trí nhớ của mình đi đến 1 căn nhà nhỏ.
"Ông chủ."
Người đàn ông nhìn cô, châm biếm: "Chỗ này không phải cho nít ranh như cô. Đi đi!"
Giản Ngân khẽ mỉm cười. Cô viết một chuỗi các kí tự rồi đưa cho ông ta.
Người đàn ông định vứt đi, nhưng khi nhìn kĩ, ông ta run run, thái độ bỗng kính cẩn hơn.
"Ngài... ngài muốn gì?"
"Như cũ."
Người đàn ông vào nhà, lấy ra 3 khẩu súng lục cùng loại và 10 băng đạn.
Thấy "bảo bối", mắt Giản Ngân sáng rực lên. Phải biết rằng trong Lâm gia, ngoại trừ tên khốn Lâm Minh Vũ, tất cả những sát thủ của Lâm gia đều ngả mũ trước cô.
"Bao nhiêu?" Lâu quá cô sợ tăng giá rồi!
"Không không không, tôi cho ngài đấy."
Giản Ngân cũng chẳng nghĩ nhiều. Cô đặt 1 cọc tiền 5000 đô lên rồi cầm đồ rời đi. "Coi như tiền bồi thường tinh thần cho ông."
Người đàn ông thở phào một hơi. Vị thần này làm ông ta mệt tim quá.
"À quên mất, đưa tôi nòng giảm thanh đi chứ. Bị bắt chứ chẳng đùa!"
Âm thanh của cô gái vang lên, người đàn ông thiếu nữa nhảy dựng lên. Mẹ nó, cô đi rồi còn quay lại làm gì...
Ông ta vào trong, 2 phút sau cầm vài món đồ cho cô. Kiểm tra xong xuôi, Giản Ngân mỉm cười rồi rời đi.
Rời khỏi căn nhà đó, Giản Ngân ghé siêu thị mua 1 ít thức ăn và đồ dùng hằng ngày. Dù sao cô cũng không thích việc mỗi ngày lại phải chạy đi mua đồ ăn.